Độc Tôn Tam Giới

Chương 1841: Vẫn Thiên tứ nghĩa sợ hãi (1)




- Không có Tiên Thiên Hỏa linh chi thể, dựa vào một pháp bảo có thể gia trì thuộc tính hỏa, cuối cùng cũng khó thành châu ngọc. Chẳng trách ngươi lại không thể trở thành tông sư. Chỉ có thể ở trong loại địa phương như Sương Nguyệt thành này làm những chuyện thấp kém.

Lời này không thể nghi ngờ đã nói trúng tâm lý của Tùng Thái Viêm, vô tình vạch trần mối uy hiếp của Tùng Thái Viêm vừa rồi.

Sắc mặt Tùng Thái Viêm xám ngoét, trong mắt hiện lên vẻ oán độc như độc xà, lại yếu ớt chống lại, nói:

- Các huynh đệ, đừng sợ, chúng ta dựa vào nhau xông ra ngoài. Huynh đệ chúng ta đồng tâm thì sợ gì? Người Lãnh Nguyệt hình đường của Nguyệt Thần giáo sắp tới, người này xâm lấn Vẫn Thiên hội chúng ta, chẳng khác nào là địch với Nguyệt Thần giáo.

- Đúng, là địch với Nguyệt Thần giáo, vậy là tự mình muốn chết.

Vẫn Thiên tứ nghĩa này rõ ràng thân đang ở trong lao ngục mà vẫn còn mạnh miệng.

- Họ Tỉnh kia, ngươi là Phó đà chủ phân đà đệ nhất mà lại khoanh tay đứng nhìn, sau này trước mặt Nguyệt Thần giáo, ngươi sẽ phải ăn nói thế nào đây?

- Tỉnh Lão tam, không nên chấp mê bất ngộ.

Lúc này tuy rằng Vẫn Thiên tứ nghĩa vẫn mạnh miệng, thế nhưng cũng biết, bằng vào bốn người bọn họ, muốn đột phá khỏi lĩnh vực Đế cảnh của cường giả Đại đế, hiển nhiên độ khó vô cùng lớn.

Trừ phi bốn người bọn họ đều là cường giả Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong thì mới có hy vọng.

Thế nhưng mà hiển nhiên bọn họ còn chưa đạt tới độ cao kia. Như vậy thứ duy nhất có thể mượn lực chính là Tỉnh Tam gia và cường giả phân đà đệ nhất.

Nếu như có thể nội ứng ngoại hợp mà nói, trận chiến này có lẽ còn có một chút hy vọng.

Cho nên bọn họ muốn dùng ngôn ngữ bắt chẹt Tỉnh Lão tam, kéo hắn vào bên trong.

Tỉnh Tam gia lạnh lùng bật cười:

- Nếu như nhớ không nhầm, vừa rồi các ngươi còn nói ta khoanh tay đứng nhìn a. Ta đã làm như các ngươi muốn. Tại sao hiện tại ta lại nghe thấy các ngươi dường như muốn tự làm mất mặt mình a.

Tiến lên hỗ trợ? Nực cười.

Tỉnh Tam gia cũng không ngại mình sống quá lâu, càng không muốn tiến lên chịu chết. Hắn rất rõ ràng, người mình dẫn tới tuy rằng là tinh anh của phân đà đệ nhất.

Thế nhưng mà trước mặt cường giả Đế cảnh, căn bản không đủ dùng.

Huống chi người ta còn không chỉ có một đại cường giả Đế cảnh, hai người trẻ tuổi kia cũng không phải là đèn cạn dầu.

Nếu như thực sự động thủ, không đợi người Lãnh Nguyệt hình đường tới, nói không chừng hai nhóm người bọn họ sẽ toàn quân bị diệt ở nơi này.

Vì Vẫn Thiên hội mà mất mạng, Tỉnh Tam gia không có vĩ đại như vậy.

Tuy rằng không muốn liều mạng vì Vẫn Thiên tứ nghĩa. Thế nhưng mà cứ như vậy nhìn bọn họ chết trước mặt. Sau đó nếu như thực sự truy cứu, Tỉnh Lão tam hắn dù cho không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, thế nhưng nhất định cũng bị người ta bàn tán ra vào, làm ảnh hưởng tới tiền đồ ngày sau.

Nếu như hắn không ở nơi này, vậy còn đỡ hơn một chút. Nhưng mà lúc này hắn đang ở hiện trường, nhìn thấy mà không cứu, thấy chết mà không cứu, khi đó tự nhiên sẽ có chút phiền phức.

Hắn lập tức cười khổ với Giang Trần, nói:

- Thiệu công tử, Thiệu huynh đệ. Tỉnh lão tam ta cũng là hỗn đản, biết lúc này không nói gì, thế nhưng mà... Ta vẫn nên lắm miệng nói một câu. Vẫn Thiên tứ nghĩa này tuy rằng rất hỗn đản, thế nhưng bọn họ lại có chỗ dựa không nhỏ. Các ngươi giết những người khác trong Vẫn Thiên hội có lẽ không có việc gì. Nhưng giết Vẫn Thiên tứ nghĩa, chỉ sợ chẳng khác nào là tuyên chiến với Nguyệt Thần giáo. Tuy rằng ta không biết rốt cuộc các ngươi có ân oán gì với Vẫn Thiên hội, thế nhưng mà có thể không giết Vẫn Thiên tứ nghĩa thì tốt h ơn. Trừ phi các ngươi quyết tâm tuyên chiến với Nguyệt Thần giáo. Ta biết rõ các ngươi tới Sương Nguyệt thành không phải gây thù chuốc oán, cho nên...

Những lời này của Tỉnh Tam gia cũng cực kỳ hàm súc, hắn không muốn dùng Nguyệt Thần giáo uy hiếp đám người Giang Trần, bởi vì hắn biết rõ nhóm người này cũng là người kiêu ngạo.

Nếu như hắn dùng Nguyệt Thần giáo đi dọa đối phương, nói không chừng sẽ phản tác dụng. Dù sao người ta cũng thực sự có tiền vốn, có lực lượng đắc tội với Nguyệt Thần giáo.

Vô Song đại đế nhìn Giang Trần, hiển nhiên là chờ quyết định của Giang Trần.

Nếu như Vô Song đại đế tự mình quyết định, Vẫn Thiên tứ nghĩa này đã sớm không còn sống.

Giết chết Vẫn Thiên tứ nghĩa này không thể nghi ngờ là biện pháp tốt nhất. Thế nhưng mà Giang Trần tạm thời lại không thể làm ra lựa chọn như vậy. Bởi vì hắn muốn biết rõ tin tức từ trong miệng Vẫn Thiên tứ nghĩa. Rốt cuộc là bọn họ giao phụ thân cho ai. Cụ thể là giao qua tay ai, nhất định phải rõ ràng.

Sống phải gặp người, chết phải thấy xác. Đây là điểm mấu chốt của Giang Trần.

Nếu như phụ thân Giang Thụ Phong thực sự bị nhóm người này làm hại, đã không còn trên đời, Giang Trần nhất định sẽ đại khai sát giới, khi đó không chỉ đơn thuần là đại khai sát giới một Vẫn Thiên hội.

- Mạch lão ca, trước tiên bắt bọn chúng rồi nói sau.

Nếu như Giang Trần dùng thực lực của mình, hiển nhiên không có cách nào ứng phó được Vẫn Thiên tứ nghĩa này chứ đừng nói là bắt giữ. Thế nhưng đối với loại cường giả Đế cấp thành danh vô số năm như Vô Song đại đế, lại không phải là việc gì khó.

Vẫn Thiên tứ ng hĩa còn định ngoan cố chống lại, thế nhưng dưới áp bách của Vô Song đại đế, bọn họ phản kháng như thế nào cũng chỉ là phí công, rất nhanh từng người đã bị Vô Song đại đế chế ngự.

Giang Trần dùng tay nhấc lên một người, Long Tiểu Huyền cũng dùng tay nhấc một người, đi vào bên trong.

Tỉnh Tam gia cười khổ, định đi vào trong, Vô Song đại đế nghiêm túc nói:

- Đứng lại.

Đừng nói là Vô Song đại đế vừa mới thi triển thần thông, cho dù vừa rồi hắn không ra tay, uy áp cường giả Đế cảnh cũng đủ để khiến cho Tỉnh Tam gia sợ hãi không dám tiến lên.

- Tiền bối... Mong tiền bối chuyển cáo cho Thiệu công tử, nhất định không nên vọng động. Giết Vẫn Thiên tứ nghĩa, hậu hoạn vô cùng.

Cũng không phải Tỉnh Tam gia thực sự có tình cảm gì với Vẫn Thiên tứ nghĩa. mà là hắn không muốn vì chuyện Vẫn Thiên tứ nghĩa chết mà mang tới ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn.

- Việc này hắn quyết định, lão phu sẽ không mở miệng khuyên hắn.

Vô Song đại đế nói xong, cũng nghênh ngang rời đi.

Tỉnh Tam gia mang theo số lớn nhân mã, đứng ở cửa, tiến vào cũng không được mà đi cũng không xong, xấu hổ tới cực điểm, cuối cùng vẫn quyết định thủ hộ tại chỗ.

Cho dù là làm ra vẻ, cũng phải thủ hộ ở chỗ này.

Vẫn Thiên tứ nghĩa toàn thân bị áp chế, ý thức vẫn còn tỉnh táo. Bị Giang Trần và Long Tiểu Huyền nhấc lên rồi vứt xuống mặt đất như chó chết, khiến cho Vẫn Thiên tứ nghĩa phiền muộn không thôi.

- Vẫn Thiên tứ nghĩa, ta nhổ vào. Bằng vào mấy người cặn bã các ngươi cũng xứng với chữ Thiên đó?

Giang Trần tức giận không có chỗ phát tiết nên phì phò nói.

Long Tiểu Huyền vô cùng phối hợp đá chân kẻ nằm gần hắn nhất, khiến cho người bị đá trong Vẫn Thiên tứ nghĩa nhe răng trợn mắt, thống khổ không thôi.