Độc Tôn Tam Giới

Chương 1827: Giá lâm Vẫn Thiên hội (2)




Mười tám gốc?

Mấy chữ này quả thực là khiến cho Giang Trần kinh ngạc tới ngây người.

Linh dược Thiên cấp thoáng cái phát hiện ra mười tám gốc, đây là khái niệm gì. Coi như là Đại đế cũng không có phúc duyên nghịch thiên như vậy a.

Loại vận khí nghịch thiên này lại bị hai võ giả Nguyên Cảnh nhận được. Không thể không nói, chuyện kỳ ngộ này không thể phỏng đoán theo lẽ thường.

Mỗi người đều có phúc duyên của riêng mình, khiến cho người khác chỉ biết hâm mộ.

- Tốt, bảy gốc Thiên Oánh thảo. Ta cho ngươi mười một ức vạn Thánh linh thạch.

Loại vật như Thiên Oánh thảo này, Giang Trần cho dù có bao nhiêu cũng không cự tuyệt. Tuyệt đối sẽ không ngại nhiều. Loại thứ tốt như Thánh Tiếu đan này, tự nhiên càng nhiều càng tốt.

Thiên Oánh thảo là chủ tài liệu duy nhất luyện chế Thánh Tiếu đan, loại thứ tốt này nhìn thấy tại sao lại không tranh thủ một chút cơ chứ?

Mười một ức?

Đối với tu sĩ Nguyên Cảnh như Lưu Chấn mà nói, không thể nghi ngờ chính là một con số thiên văn. Đây chính là Thánh linh thạch a. Không phải là Nguyên linh thạch.

Nguyên linh thạch, mười một ức đối với một võ giả Nguyên Cảnh mà nói, đã là con số cực kỳ khoa trương rồi. Mười một ức Thánh linh thạch, càng là số tài phú mà hắn nằm mơ cũng không dám mơ.

- Tốt, tiểu nhân bán hết cho đại nhân. Nhưng mà Thánh Tiếu đan.

- Thánh Tiếu đan? Yên tâm đi, không thiếu phần của ngươi, còn có bằng hữu của ngươi cũng có một phần. Chỉ là sau đó ngươi nên hỗ trợ khuyên nhủ hắn. Ta mua hết. Giá cả cũng như vậy.

Lưu Chấn gật đầu:

- Tiểu nhân sẽ khuyên hắn, giá tiền này cũng rất công đạo. Có lẽ hắn cũng không cự tuyệt. Tiểu nhân nghe hắn nói, hắn cũng cần gấp. Nếu như có thể thông qua hình thức này bán Thiên Oánh thảo, hắn nhất định sẽ đồng ý.

Mười tám gốc Thiên Oánh thảo, Giang Trần ngẫm lại cũng cảm thấy vui sướng.

- Cứ quyết định như vậy đi. Nhiều người, tai mắt phức tạp. Chúng ta giao dịch sau. Hiện tại đi ra ngoài xem thế nào.

Giang Trần thấy Long Tiểu Huyền không có đi vào, cũng biết tiểu tử này có lẽ đang gây họa.

Đặt linh thạch lên trên bàn, Giang Trần và Vô Song đại đế mang theo Lưu Chấn ra ngoài. Đi tới bên ngoài tửu quán, cảnh tượng trước mắt lại khiến cho Vô Song đại đế và Giang Trần dở khóc dở cười.

Giờ phút này Long Tiểu Huyền đang đứng ôm tay, miệng hô to gọi nhỏ.

Mà mấy gia hỏa kia, lúc này mặt mũi đỏ bừng, toàn thân chỉ còn có cái khố đang chạy vòng vòng chung quanh cửa tửu quán.

Mà Long Tiểu Huyền thì không ngừng kêu to:

- Vòng cuối cùng ai chạy chậm nhất, thì sẽ mất khố.

Vận phu nhân nhìn thấy tình cảnh này, trên khuôn mặt đoan trang ung dung lập tức đỏ ửng.

Vô Song đại đế cười ha hả:

- Tiểu tử này quả thực biết đùa giỡn a.

Giang Trần cũng lắc đầu không thôi:

- Long huynh, ta còn tưởng rằng bên ngoài sẽ là cảnh tượng huyết nhục tung bay, ngươi thử nói cho ta biết xem ngươi đang làm gì vậy?

Long Tiểu Huyền lời lẽ đầy chính khí, nói:

- Là ngươi bảo ta không được làm chết ngươi. Ngươi biết không, ta ra tay nặng, thế nhưng vẫn biết chừng mực a.

Giang Trần im lặng, Long Tiểu Huyền biến hóa quả thực quá nhanh. Không ngờ một đầu Chân Long hướng nội như vậy thoáng cái lại xảy ra biến hóa kinh người như thế.

Trong lòng Giang Trần chỉ có thể thầm hô lớn, có phải là huyết mạch Long tộc trời sinh trong đầu đều có nhân tố không an phận này hay không.

- Được rồi, chúng ta đi thôi.

Giang Trần nhìn thấy mấy gia hỏa kia trắng bệch mặt, hiển nhiên bị Long Tiểu Huyền đùa giỡn cho gần như sụp đổ. Ngay cả Giang Trần nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương thay cho bọn chúng.

Lưu Chấn thì vui vẻ không thôi, hiển nhiên đối với loại phương thức đùa giỡn này của Long Tiểu Huyền cảm thấy vô cùng hả giận. Lúc trước hắn bị đám người kia đuổi theo, trong lòng cũng vô cùng tức giận.

Lúc này nhìn thấy đám người kia chật vật như vậy, tự nhiên là mở cờ trong bụng. Nụ cười trên mặt căn bản không thể nào ngăn được.

- Thiệu công tử, chúng ta bây giờ đi đâu đây?

Lưu Chấn thấy đám người Giang Trần không dừng chân, vội vàng đuổi theo, cẩn thận hỏi.

- HIện tại không đi ngươi định đi lúc nào?

Giang Trần hiếu kỳ?

- Chẳng lẽ không cần phải chuẩn bị một chút sao?

Lưu Chấn có chút im lặng.

- Chuẩn bị cái gì? Vẫn Thiên hội rất mạnh sao?

Lưu Chấn không kìm lòng được mà gật đầu:

- Bọn họ là địa đầu xà ở Sương Nguyệt thành, là tồn tại thứ nhất của các thế lực trong tối, không thể coi thường.

- So với đệ nhất phân đà của Nguyệt Thần giáo thì sao?

Giang Trần ung dung cười nói.

- KHông thể nào so với Nguyệt Thần giáo được, Nguyệt Thần giáo dù sao cũng là chưởng khống giả của Tà Nguyệt Thượng vực.

Lưu Chấn trả lời.

- Vậy chẳng phải được rồi sao? Tỉnh Lão tam của Đệ nhất phân đà trước mặt chúng ta cũng phải khách khí, đi Vẫn Thiên hội còn phải chuẩn bị gì nữa?

Lưu Chấn triệt để sửng sốt, trong lúc nhất thời còn đang tiêu hóa những lời của Giang Trần.

Vô Song đại đế cười ha hả, cũng đi theo.

Long Tiểu Huyền thì kinh hỉ nói:

- Có phải muốn đi đnáh nhau hay không? Ta đi với. Ở đâu? Có xa nơi này hay không?

Đối mặt với tên cuồng nhân hiếu chiến này, Giang Trần phát hiện ra mình đã không còn cách nào dùng ngôn ngữ nhân loại để hình dung nữa.

- Đánh đấm cái gì? L ong huynh, trước kia tại sao ta lại không phát hiện ra ngươi thích đánh đấm như vậy? Không phải không gây chuyện là khó chịu đó chứ?

Giang Trần tức giận nói.

- Những người khác đều có tư cách nói ta. Thế nhưng dường như ngươi không có tư cách nói a. Nói tới gây chuyện, dường như ta còn kém xa ngươi.

Long Tiểu Huyền vô cùng có lý nói.

Giang Trần phát hiện ra mình không phản bác được.

Lưu Chấn ở phía sau bọn họ nghe vậy trợn mắt há hốc mồm. Hắn đối với việc đi tới Vẫn Thiên hội vô cùng coi trọng, cực kỳ nghiêm túc.

Thế nhưng mà nhìn tư thế của nhị vị này, hoàn toàn giống như đi dạo phố vậy, hoàn toàn không nhìn ra bất luận áp lực nào.

Trong lúc nhất thời, ngoài kinh ngạc ra, hắn cũng yên tâm không ít.

Không bao lâu sau, Lưu Chấn mang theo đám người Giang Trần đi tới cửa ra vào tổng bộ Vẫn Thiên hội.

Vẫn Thiên hội với tư cách là đệ nhất thế lực ngầm, tai mắt rất nhiều. Lưu Chấn chưa tới đây bọn họ đã nhận được tin tức.

Thấy Lưu Chấn mang theo người giúp đỡ tới, hơn nữa đám người này dường như còn không đơn giản.

Long Tiểu Huyền tiến lên trước, chủ động xin ra trận:

- Ta tới bảo bọn chúng đầu hàng.

Giang Trần nghe vậy, biến sắc, đang định ngăn cản thì Long Tiểu Huyền không cho hắn cơ hội, trực tiếp lao về phía trước.

Giang Trần biến sắc, nghĩ thầm, hỏng rồi. Tiểu tử này chỉ sợ lại gây ra chuyện.

- Có ai không? Đi ra nói chuyện.

Long Tiểu Huyền dung hợp một chút thần thông Long khiếu vào miệng, khi nói chuyện khiến cho mặt đất rung rinh, phòng ốc lung lay.

Vô Song đại đế nhìn qua cũng tấm tắc kêu kỳ lạ, đối với Long Tiểu Huyền hiếu kỳ không thôi.

Phương thức kêu gọi đầu hàng của Long Tiểu Huyền, coi như là người bình thường cũng bị chọc giận. huống chi là loại thế lực địa đầu xà như Vẫn Thiên hội.