Độc Tôn Tam Giới

Chương 175: Diệt Long Chiếu Phong, người tông môn tới




Không cam lòng a! Một canh giờ trước hắn còn hăng hái, khoác hoàng bào, quân lâm thiên hạ, khống chế trăm vạn đại quân. Đột nhiên, đầu thân khác biệt, thành quỷ dưới đao Giang Trần.

Nhân sinh thay đổi rất nhanh, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!

- Giang Trần! Ta thề giết ngươi!

Long Cư Tuyết nhìn thấy phụ thân đầu thân khác biệt, âm thanh kêu to.

Trong nội tâm Giang Trần hờ hững, thúc dục Kim Dực Kiếm Điểu, hướng Long Cư Tuyết phóng đi. Thề giết ta? Giang Trần ta há sẽ cho ngươi cơ hội?

Long gia nghiệp chướng vô số, giết người như ngóe, bất kể là Long Ngâm Dã, hay là Long Chiếu Phong, chỉ sợ chết mười lần cũng rửa không hết tội nghiệt trên người.

Cho nên, giờ phút này Giang Trần chỉ có một ý niệm trong đầu, là đem Long gia đuổi tận giết tuyệt, trảm thảo trừ căn!

Nhất là Long Cư Tuyết này, phải chết!

- Thề giết ta? Long Cư Tuyết, lại đầu thai mười lần a!

Đang khi nói chuyện, Giang Trần đã thúc dục Kim Dực Kiếm Điểu, giết đến phụ cận Long Cư Tuyết.

Long Cư Tuyết bị đại quân Kiếm Điểu vây quanh, hiển nhiên đã đến tình trạng sơn cùng thủy tận.

Nhìn thấy Giang Trần lao tới, khuôn mặt Long Cư Tuyết bởi vì cừu hận mà có chút biến hình, vậy mà tràn ra một nụ cười quỷ dị.

Trong lúc đó…

Quanh thân Long Cư Tuyết dâng lên một đạo gợn sóng nhàn nhạt. Gợn sóng thủy sắc kia khuếch tán rất nhanh, phảng phất như rung động ở trên mặt nước khuếch tán.

Tâm thần Giang Trần bỗng nhiên khẽ động, một cảm giác nguy cơ trước nay chưa có đột nhiên đánh úp lại.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Giang Trần gắt gao túm lấy Kim Dực Kiếm Điểu, xoay người một cái, lao ra hơn trăm mét.

Đồng thời trong miệng phát ra tiếng rít, cảnh báo những Kiếm Điểu vây công Long Cư Tuyết kia.

Ngay lúc này, quanh thân Long Cư Tuyết đột nhiên tách ra hào quang giống như ánh trăng, gợn sóng như ngân nguyệt thoáng cái phóng xạ đến phạm vi trăm mét.

Cơ hồ dùng tốc độ mắt thường không thể đuổi kịp, tất cả Kiếm Điểu, rừng cây, thạch đầu, thi thể… xung quanh Long Cư Tuyết, trong nháy mắt này, vậy mà toàn bộ biến thành băng điêu trắng phau phau.

Lực lượng gợn sóng khuếch tán kia, dĩ nhiên là Băng chi Linh lực vô cùng cường đại!

Mà trong tay Long Cư Tuyết, một đạo phù lục tràn ngập phù văn cổ quái không ngừng sáng tắt, lóng lánh lấy hào quang quỷ dị, ở trong tay nàng hóa thành từng khỏa quang điểm màu sương trắng, lốm đa lốm đốm, như là ngôi sao, chậm rãi tan biến.

Nhìn thấy Giang Trần vậy mà dừng cương trước bờ vực, từ trong một kích trí mạng của nàng đào thoát, trong đôi mắt xinh đẹp của Long Cư Tuyết, bắn ra sắc thái đáng tiếc.

Đây chính là bảo vật ẩn giấu của nàng, là năm đó Tử Dương Tông Thủy Nguyệt đại sư tự mình lưu lại … Thủy Nguyệt Chân Phù!

Uy năng của Thủy Nguyệt Chân Phù này, tương đương với một kích bảy thành lực lượng của Thủy Nguyệt đại sư, uy lực to lớn, có thể khiến sinh linh trong một hai trăm mét lập tức băng trụ.

Thủy Nguyệt Chân Phù này, Long Cư Tuyết ở thời điểm phụ thân nguy hiểm nhất, cũng không bỏ sử dụng, nguyên bản là muốn dùng ở đào thoát cuối cùng.

Mà vừa rồi, đúng là Long Cư Tuyết cảm thấy thời cơ tốt nhất!

Chỉ tiếc, cơ hội tốt như vậy, lại không thể giết chết Giang Trần!

Mặc dù Long Cư Tuyết không cam lòng, nhưng cũng không dám dừng lại, thân ảnh lướt tới, hướng ở chỗ sâu trong sơn cốc phóng đi. Mà chung quanh nàng, tất cả Kiếm Điểu trước kia vây công, ngoại trừ vài đầu Kim Dực Kiếm Điểu bên ngoài may mắn đào thoát ra, mấy trăm con Kiếm Điểu, đều đông thành khối băng, nhao nhao rơi xuống đất.

- Giang Trần, lần này coi như số ngươi gặp may! Tiếp theo, chờ ta từ Tử Dương Tông trở lại, chính là ngày Giang gia ngươi bị diệt!

Long Cư Tuyết đang khi nói chuyện, đã nhảy vào trong sơn cốc. Sơn cốc này khắp nơi đều là cây cối cao lớn, che khuất bầu trời. Long Cư Tuyết vừa vào sơn cốc, như chim bay vào rừng, ngư du biển cả.

Chỉ là…

Giang Trần lại lù lù bất động, nhìn qua phiến sơn cốc kia, khóe miệng tràn ra một nụ cười quỷ dị, trong lòng của hắn đã bắt đầu đếm ngược.

- Một, hai, ba, bốn...

Quả nhiên, không đợi Giang Trần đếm tới năm, chỉ nghe Long Cư Tuyết ở trong sơn cốc hét lên một tiếng, cả người như gặp quỷ, tóc tai bù xù từ trong sơn cốc bay vút ra.

Phần phật á!

Trong sơn cốc một mảnh thanh âm đập cánh truyền tới, giống như phong chi hải dương gào thét.

Vô số Kiếm Điểu từ trong sơn cốc như mũi tên bắn ra, lại một lần nữa đem sơn cốc che khuất.

Nguyên lai, từ khi Giang Trần thông qua hàm răng kỳ quái kia liên lạc Mãng Kỳ, Mãng Kỳ phái ra số lượng Kiếm Điểu, có thể nói là kinh người.

Vừa rồi đại quân Kiếm Điểu vây quét Long gia, chỉ là một nửa trong đó mà thôi.

Còn có một nửa, thì ẩn núp ở hai bên thâm cốc.

Long Cư Tuyết tự cho là trốn vào sơn cốc, liền có thể mượn nhờ địa thế sơn cốc đào thoát, nhưng không nghĩ tới, lại tiến nhập một cạm bẫy đáng sợ hơn.

Long Cư Tuyết tuyệt vọng, phát ra tiếng kêu gào bén nhọn, ở dưới Kiếm Điểu áp bách, huy động kiếm quang, làm lấy vùng vẫy giãy chết.

- Giang Trần, ngươi giết ta, Tử Dương Tông sẽ không bỏ qua ngươi!

Đáng tiếc, loại uy hiếp này, ở trong tai Giang Trần, tựa như âm thanh con ruồi vù vù, tuy ồn ào om sòm, nhưng mà không có bất kỳ độ mạnh yếu.

Chậm rãi giơ thần cung lên, mũi tên xa xa tập trung Long Cư Tuyết.

Đêm dài lắm mộng, Giang Trần cũng không muốn lại ra biến hóa gì. Long Cư Tuyết này là đệ tử dự bị của tông môn, các loại bảo vật thủ đoạn trên người tầng tầng lớp lớp.

Giang Trần không hy vọng lại sinh ra trắc trở nữa.

Vèo!

Tích chứa lực lượng mười mạch chân khí, Thương Lãng chân khí như giang hà hội tụ, đại thế lao nhanh, xoáy lên một đạo lưu quang đáng sợ, hướng ngực Long Cư Tuyết vọt tới.

Một mũi tên cực nhanh, tất sát!

Giang Trần tràn đầy tự tin, một mũi tên này, coi như là Long Chiếu Phong không chết, dưới loại tình huống này, chỉ sợ cũng không dễ dàng tránh đi.

Mà Long Cư Tuyết, mặc dù thiên phú dị bẩm, là Tiên Thiên Thanh Loan thể, nhưng dù sao còn trẻ, tu vi còn chưa đại thành!

Long Cư Tuyết nghe tiếng xé gió của mũi tên, cũng cảm giác được tử vong đang tiến đến rất nhanh. Thế nhưng mà, nàng đã sơn cùng thủy tận, bất lực.

- Giang Trần, ta thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua ngươi!

Long Cư Tuyết kêu lên.

Ngay lúc này, ngoài ý muốn nảy sinh!

Một mũi tên như lưu tinh kia, khi bắn tới khu vực cách Long Cư Tuyết 10m, giống như bị một bàn tay vô hình, đột nhiên tiếp được!

Mũi tên kia rõ ràng dừng lại ở trên không!

Sau một khắc…

Két sát một tiếng, cả mũi tên vậy mà vỡ vụn từng khúc, hóa thành mảnh vụn rơi lả tả trên đất.

- Người nào?

Trong mắt Giang Trần bắn ra vẻ cảnh giác, thúc dục Bàn Thạch Chi Tâm đến cực hạn, cảm giác hư không bốn phía.

Một khí tức nguy hiểm như có như không, phảng phất rất xa, lại phảng phất rất gần, làm cho Giang Trần không cách nào nắm bắt chuẩn xác.

Ngay cả Bàn Thạch Chi Tâm cũng không thể cảm giác nguy hiểm kia đến từ phương nào, Thiên Mục Thần Đồng cùng Thuận Phong Chi Nhĩ càng bắt không đến bóng dáng địch nhân.

Trước Nhị Độ Quan, không khí giờ khắc này, trong lúc nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị.