- Hừ, vùng vẫy giãy chết!
Thân thể Long Cư Tuyết nhoáng một cái, xoát xoát lưỡng kiếm, đem hai tay của Vệ Thiên Đô chặt xuống.
Vệ Thiên Đô hổ gầm một tiếng, hai tay đã đoạn, vẫn không chịu bỏ qua, một cái Hổ phác, há to mồm cắn tới Long Cư Tuyết!
Chỉ là, thương thế của hắn như vậy, thì làm gì được thiên tài như Long Cư Tuyết?
Hưu!
Kiếm khí như sương, từ trên cổ Vệ Thiên Đô hiện lên, một cái thủ cấp phóng lên trời.
Long Cư Tuyết lạnh lùng quát:
- Thu thủ cấp, ngày mai bêu đầu thị chúng!
Bên Long Nhị kia, thì mang theo mấy Chân khí đại sư, hướng phương hướng Câu Ngọc công chúa chạy trốn đuổi theo.
Nếu như Câu Ngọc công chúa không có mang theo hai người, dùng tu vi mười một mạch Chân khí đại sư của nàng, trốn ra vòng chiến, là hoàn toàn có cơ hội đào tẩu.
Bất kể là Long Nhị, Long Cư Tuyết, hay là Chân khí đại sư cao thủ, đều lưu không được nàng.
Thế nhưng mà, dẫn theo hai người, cộng lại hơn hai trăm cân, điều này hiển nhiên hạ xuống tốc độ của nàng, còn chưa đi ra một đầu phố, liền bị Long Nhị đuổi theo, khoảng cách song phương đã chưa đủ 200m.
- Câu Ngọc, ta kính ngươi là một nhân vật, dừng bước lại, ta lưu ngươi toàn thây.
Long Nhị quát.
- Làm càn!
Long Cư Tuyết từ phía sau cũng đuổi theo, nũng nịu quát:
- Long Nhị, ai cho ngươi quyền hạn đó? Nữ nhân này, là phụ hầu ta điểm danh cần. Há có thể cho nàng thống thống khoái khoái chết?
- Câu Ngọc, thời điểm ngươi chủ trì Tiềm Long hội thử, không ai bì nổi, có thể nghĩ tới hôm nay sao?
Long Cư Tuyết cười lạnh.
- Bổn tiểu thư muốn bắt cô chất ngươi, đem y phục cô chất bọn ngươi lột sạch, lại để cho nam nhân toàn bộ Vương Quốc chiêm ngưỡng ngọc thể của các ngươi thoáng một phát! Sau đó tìm 100 nam nhân bẩn nhất Vương Quốc, từng bước từng bước hầu hạ hai người các ngươi!
Trong giọng nói của Long Cư Tuyết, lộ ra một cỗ tàn nhẫn âm trầm cùng niên kỷ của nàng không hợp.
- Cô cô, buông chúng ta xuống, ngươi chạy mau. Về sau báo thù cho chúng ta!
Đông Phương Lân kêu lên.
- Cô cô, ngươi chạy mau, tìm Giang Trần đi!
Lúc này Đông Phương Chỉ Nhược, vẫn là quên không được Giang Trần, nàng cảm thấy, trên thế giới này, cũng chỉ có Giang Trần có thể cứu nàng, cứu cô cô nàng.
- Trốn? Trốn chỗ nào?
Long Cư Tuyết, Long Nhị cùng sáu bảy Chân khí đại sư, tăng thêm tốc độ xông tới.
100m, 50m, 30m.
Càng ngày càng tiếp cận phạm vi công kích rồi!
Ngay lúc này, trong bầu trời đêm, tiếng chim kêu bén nhọn và quen thuộc kia lại lần nữa vang lên.
Hừm!
Hừm!
Một tiếng, hai tiếng...
Phảng phất hội tụ thành vô số thanh âm, hội tụ thành hải dương thanh âm.
Quang mang màu vàng phá không mà đến, mang theo khí thế để cho người hồi hộp.
Vèo!
Vèo, vèo!
Mũi tên phá không, như là phù văn lấy mạng, bắn về phía đám người truy kích.
Phanh, phanh!
Tại chỗ liền có hai gã Chân khí đại sư vội vàng không kịp chuẩn bị, bị mũi tên cường thế kia bắn trở mình.
Câu Ngọc công chúa nguyên vốn đã nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận lấy cái chết, một lòng đã tuyệt vọng.
Nghe thanh âm quen thuộc kia, trong nội tâm đột nhiên nóng lên, phảng phất như người chết đuối bắt được một cây rơm rạ, nàng biết rõ, mình an toàn rồi!
Cứu tinh đến rồi!
- Đi lên!
Giang Trần đáp xuống, đối với Câu Ngọc quát.
Câu Ngọc công chúa một tay một cái, mang Đông Phương Lân cùng Đông Phương Chỉ Nhược ném lên không trung. Giang Trần ra thủ thế, hai con Kim Dực Kiếm Điểu xông lại, vững vàng tiếp được.
Lại có một con phóng tới Câu Ngọc công chúa, hai chân Câu Ngọc vừa nhấc, cũng bước đi lên.
Lên lưng Kim Dực Kiếm Điểu, trong nội tâm Câu Ngọc công chúa treo cao một tảng đá, lúc này mới để xuống.
- Giang Trần!
Long Cư Tuyết trường kiếm giết đến, nhìn xem Giang Trần ngang trời giết ra, trong mắt bắn ra cừu hận hung ác!
- Là ta.
Giang Trần kéo cung tiễn, đối với Long Cư Tuyết bắn một mũi tên.
Nữ nhân này, so với Long Ngâm Dã còn ngoan độc, không thể không trừ.
Bất quá, Long Cư Tuyết hiển nhiên đối với cung tiễn của hắn sớm có đề phòng, thân thể lóe lên, trốn đến đằng sau một cây đại thụ, cắn răng:
- Giang Trần, ngươi đi ngược lại đại thế, là muốn cùng Long gia ta ngoan cố chống lại sao?
- Long Cư Tuyết, từ lúc Long gia ngươi phái người ám sát phụ thân ta, liền định ta và ngươi hai nhà là không chết không ngớt rồi. Ở trong Vô tận địa quật, ngươi cấu kết Truy Mệnh Ám Môn giết chết ta, là ngươi bỏ qua cơ hội duy nhất. Sau này, Long gia ngươi liền đợi ta trả thù vô cùng vô tận đi!
Giang Trần nói xong, trong miệng rít một tiếng, vài con Kim Dực Kiếm Điểu liền muốn ly khai.
Đông Phương Chỉ Nhược khóc năn nỉ nói:
- Giang Trần ca ca, cầu ngươi cứu phụ vương ta!
Ánh mắt Giang Trần lạnh nhạt, nhìn qua phương hướng Vương Cung, than nhẹ một tiếng:
- Đã muộn!
Xác thực là đã muộn, bởi vì Long Đằng Hầu mang theo đại quân, đã hướng bên này tuôn qua, hiển nhiên, bên Vương Cung kia, tất nhiên là đại cục đã định.
Nhìn xem đại quân đông nghịt như thủy triều tới gần, Giang Trần nói một tiếng:
- Câu Ngọc, đi!
Câu Ngọc công chúa tim như bị đao cắt, cũng biết Vương huynh tất đã vẫn lạc, cố nén bi thống trong nội tâm, dẫn Đông Phương Chỉ Nhược cùng Đông Phương Lân ly khai.
- Giang Trần!
Đại quân Long Chiếu Phong rốt cục cũng giết đến.
- Đây là ân oán giữa Long gia ta cùng Đông Phương nhất tộc, ngươi không phải tuyên bố cùng Đông Phương nhất tộc cắt bào đoạn nghĩa sao? Vì sao còn muốn nhúng tay?
Long Chiếu Phong không hổ là một đời kiêu hùng, lúc này, vậy mà có thể ngăn chặn cừu hận giết tử, cùng Giang Trần nói chuyện như vậy.
- Giang Trần ta làm việc, cần ngươi tới dạy sao?
Giang Trần cười lạnh một tiếng.
Tuy phía dưới đại quân đông nghịt, như thủy triều vọt tới, nhưng mà Giang Trần sợ gì?
- Hừ, ta còn tưởng rằng Giang Trần ngươi có cốt khí, cuối cùng bất quá là một con chó của Đông Phương gia tộc mà thôi! Chỉ là, Đông Phương nhất tộc, đáng giá ngươi đi thuần phục sao?
Cánh tay Long Chiếu Phong giương lên, trong tay cầm lấy một đầu người, dưới bóng đêm, lộ ra cực kỳ âm trầm:
- Đây là thủ cấp của Đông Phương Lộc, cái này là kết cục của người ngươi muốn thuần phục!
- Hôm nay ngươi lấy thủ cấp của hắn, ngày mai, tự có người khác lấy thủ cấp của ngươi, tựa như con của ngươi vậy.
Giang Trần xùy cười một tiếng.
Thân thể Long Chiếu Phong nhoáng một cái, thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết. Giang Trần này, dầu muối không tiến, phép khích tướng hoàn toàn không dùng được a.
- Vương huynh!
- Phụ vương!
Câu Ngọc công chúa và Đông Phương Chỉ Nhược, thấy một màn như vậy, đều là ruột gan đứt từng khúc.
Giang Trần lạnh quát một tiếng:
- Đi nhanh lên, nếu ngươi không đi, các ngươi cũng đi không được!
Long Chiếu Phong hét lớn một tiếng:
- Cung Tiễn Thủ, bắn cho ta! Người giết Giang Trần, cũng phong vạn hộ hầu!
Long Chiếu Phong đối với Giang Trần hận, cũng không phải là dăm ba câu có thể bỏ qua.
Bất quá, Giang Trần nơi nào sẽ cho hắn cơ hội này, Kim Dực Kiếm Điểu dễ dàng đẩy ra những mũi tên bắn lên kia, tiêu sái bay đi.
- Truy!
Long Chiếu Phong giận không kiềm được.
Cảm giác mừng rỡ khi vừa mới giết chết Đông Phương Lộc, bị Giang Trần náo như vậy, lập tức mất thất thất bát bát.