Độc Tôn Tam Giới

Chương 1320: Vạn Uyên đảo, Vĩnh Hằng thần quốc 1




- Vạn Uyên đảo là một mảnh hải vực rộng lớn, vô biên vô hạn, có sức mạnh to lớn của Thần Uyên bao phủ, phong tỏa nơi đó. Khiến cho người bên ngoài căn bản không cảm nhận được sự tồn tại ở nơi này. Nghe nói sau khi tiến vào Vạn Uyên đảo, người từ dị vực khác xâm nhập vào Thần Uyên đại lục không có phát hiện ra Vạn Uyên đảo. Chỉ cần không phát hiện ra Thần Uyên đảo thì Thần Uyên đại lục không còn bao nhiêu hấp dẫn. Có lẽ còn chưa đủ để hấp dẫn những vị diện cường đại ở dị vực khác xâm lấn.

Giang Trần nghe vậy nhíu mày:

- Trên Thần Uyên đại lục có cường địch bên ngoài xâm lấn, dưới trận chiến đó, cường giả Thần Uyên đại lục ngay cả dũng khí và tâm huyết cũng không có sao? Cứ tránh né như vậy, không phải là phương pháp bảo vệ mình tốt nhất a.

Hoàng Nhi khẽ than nhẹ một tiếng:

- Những tin đồn này Hoàng Nhi cũng nghe Thuấn lão nói qua một ít. Nguyên nhân cụ thể có như thế hay không, Hoàng Nhi cũng không xác định.

Giang Trần dừng lại, cũng không nói gì nữa.

Vừa rồi hắn cũng chỉ xúc động nhất thời mà dùng thanh âm phẫn nộ như vậy. Kiếp trước Chư Thiên bị nghiền nát cũng bởi vì Chư Thiên hạo kiếp tới. Nhưng mà phụ thân Thiên Đế cũng không có bởi vì hạo kiếp tiến tới mà lựa chọn co đầu rụt cổ không ra.

Nhìn thấy cường giả thượng cổ bởi vì dị vực xâm lấn mà rụt cổ tiến vào hạch tâm Thần Uyên đại lục. Ẩn cư trong Vạn Uyên đảo không ra ng oài, chuyện này khiến cho Giang Trần kinh ngạc, lại cảm thấy im lặng.

Nhưng mà lập tức nghĩ tới một chuyện, Hoàng Nhi cũng có xuất thân từ Vạn Uyên đảo, vậy thì lời nói kia của hắn có lẽ trong lúc vô tình sẽ khiến cho nàng khó chịu. Hắn nói lời xin lỗi:

- Hoàng Nhi, ta nhất thời xúc động cho nên mới dùng từ ngữ như vậy. Ngàn vạn lần nàng đừng để trong lòng.

Hoàng Nhi thản nhiên cười nói:

- Huynh cũng chỉ nói sự thực mà thôi. Sao Hoàng Nhi lại trách cứ huynh chứ? HUống hồ đối với cuộc sống trong Vạn Uyên đảo Hoàng Nhi cũng không có gì nhớ nhung. Ngược lại sau khi rời khỏi chỗ đó, những năm gần đây Hoàng Nhi vô cùng vui sướng. Rời khỏi đó khiến cho Hoàng Nhi rời xa những phiền não kia, quên mất tâm bệnh quấn thân.

- Hoàng Nhi, nàng đã không thích ở chỗ đó, vậy thì chúng vĩnh viễn không trở lại Thái Uyên đảo.

Giang Trần an ủi.

Trong mắt Hoàng Nhi hiện lên tia ảm đạm. Giống như nhớ tới chuyện không tốt gì đó. Trên khuôn mặt tinh xảo kia như ẩn như hiện vẻ lo lắng.

- KHông trở lại?

Hoàng Nhi than nhẹ một tiếng, nói:

- Trần ca, Hoàng Nhi không muốn trở về một chút nào. Thế nhưng mà Vạn Uyên đảo, Vĩnh Hằng thần quốc, chỗ đó có số mạng của muội. Muội cũng không biết có thể thoát khỏi sự ràng buộc của số mệnh hay không.

- Số mệnh?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, kiếp trước hắn chính là nhi tử Thiên Đế. Tầm mắt có một không hai Chư Thiên. Tuy rằng biết rõ thiên đạo tuần hoàn có quán tính riêng của nó. Nhưng quả thực không có gì là không thể thoát khỏi số mệnh.

Thiên đạo vận hành, chung quy vẫn còn có một đường sinh cơ. Để cho người ta thoát khỏi gông cùm xiềng xích thiên đạo.

Cường giả, tu luyện võ đạo, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của số mệnh. Mà kẻ yếu, tất sẽ bị vận mệnh trói buộc. Vĩnh viễn nằm trong bể khổ, trầm luân của vận mệnh.

Hắn kiếp trước không thể tu luyện, loại số mệnh bi thảm này lại bị phụ thân Thiên Đế mạnh mẽ thay đổi, dùng một thân thể phàm nhân sống tran vạn năm tuế nguyệt.

Kỳ thực chuyện này là điển hình của việc thoát khỏi vận mệnh trói buộc.

Cho nên căn bản Giang Trần không tin, chỉ một Thần Uyên đại lục mà thôi, không có chuyện không thoát khỏi số mệnh.

- Hoàng Nhi, cái gọi là số mệnh bất quá chỉ là một đạo khảo nghiệm vận mệnh. Không có số mệnh vĩnh hằng. Vạn Uyên đảo thì thế nào? Vĩnh Hằng thần quốc thì thế nào? Trước mặt Thiên đạo, Vĩnh hằng thần quốc chưa hẳn đã vĩnh hằng. Huống chi Vĩnh Hằng thần quốc có thể áp đặt số mệnh gì cho nàng? Nàng nói xem, là số mệnh gì?

Trong đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Nhi hơi có chút thương cảm.

- Trần ca, lúc trước huynh chuẩn đoán trong thân thể ta có Bách Thế đồng tâm chú đã suy đoán ra chuyện xảy ra từ phụ mẫu muội. Không biết huynh còn nhớ rõ hay không?

Giang Trần gật gật đầu, Bách Thế đồng tâm chú, là tình si chi chú. Là một nữ tử ngoài mẫu thân Hoàng Nhi ra yêu phụ thân nàng say đắm mà không có được. Đem hồn phách thiêu đốt mà thi triển chú này. Khiến cho Hoàng Nhi từ trong bụng mẹ sinh ra chú, bởi vậy mới bị ác chú này dây dưa.

- Phụ thân muội năm đó có hôn ước với nữ tử thi chú kia. Nhưng mà lúc phụ thân muội còn trẻ, tính cách không gò bó, không muốn chịu sự trói buộc của hôn ước. Rời khỏi Vạn Uyên đảo, kết bạn với mẫu thân muội. Hai người tự định chung thân. Về sau, sau khi có muội mới trở về gia tộc. Thế lực khắp nơi khi đó giận dữ. Phụ mẫu muội bởi vậy mới bị nhốt trong lao ngục của Vạn Uyên đảo, mỗi ngày đều chịu thống khổ vô tận. Mà muội, sau khi ra đời liền bị coi là nghiệt chủng. Vì đền bù cho gia tộc bị tổn thất do có hôn ước với phụ thân ta, từ nhỏ muội đã được coi là lô đỉnh song tu cho thiên tài của gia tộc đó. Thuở nhỏ, muội ở gia tộc nhận hết kỳ thị, bị người ta đối xử ghẻ lạnh. Người duy nhất yêu thương muội chỉ có Thuấn lão.

Nói tới đây, tính tình Hoàng Nhi bình tĩnh như vậy hai mắt cũng hơi đỏ lên. Hiển nhiên, nói tới vận mệnh bi thảm của mình, Hoàng Nhi cũng khó có thể kiềm chế được.

Những năm qua, nàng cùng Thuấn lão nương tựa vào nhau, thoát khỏi Vạn Uyên đảo, đương nhiên là vì giải quyết Bách Thế đồng tâm chú trên người. Nhưng mà cuối cùng không phải là vì trốn tránh vận mệnh trói buộc hay sao?

Ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm như vậy, tuy rằng bôn ba bốn phía, thế nhưng tâm tình Hoàng Nhi so với lúc ở Vạn Uyên đảo còn tốt hơn nhiều.

Thế nhưng mà trong lòng Hoàng Nhi cuối cùng vẫn rõ ràng, loại cuộc sống trốn tránh này, một ngày nào đó sẽ tan vỡ, một ngày nào đó sẽ đổ ập vào đầu nàng.

Một khi người Vạn Uyên đảo bên kia phái người ra tìm, khi đó là lúc nàng chặt đứt tục duyên, cơ hồ hạnh phúc, cuộc sống tốt đẹp với nàng cũng trở thành mây bay.

Bởi vì Vạn Uyên đảo vô cùng cường đại, vượt xa sự tưởng tượng của những cương vực nhân loại có thể nghĩ tới.

Cường giả trên bát vực đặt ở trước mặt cường giả Vạn Uyên đảo vẫn không đủ dùng.

Giang Trần nghe vậy thật lâu không thể nói thành lời. Hắn luôn suy đoná Hoàng Nhi hẳn là tiểu thư khuê các, bởi vì trên người nàng có loại khí chất này, cách ăn nói này tuyệt đối không phải là thứ mà gia tộc bình thường có thể bồi dưỡng ra được.

Thế nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ tới, nữ tử tao nhã, tự nhiên hào phóng như vậy lại có thân thế bi thảm như vậy.

Vận mệnh bi thảm, hoàn toàn không kém hắn kiếp trước.

Kiếp trước của hắn tuy rằng vận mệnh bi thảm, thế nhưng cuối cùng chỉ là không có cách nào tu luyện. Có thể hắn được phụ thân mình yêu chiều, kéo dài tuổi thọ cho hắn. Khiến cho nhân sinh của hắn có thể hưởng thụ vô số tài nguyên. Điển tịch Chư Thiên hắn tùy tiện đọc qua. Vô số cường giả Chư Thiên tùy ý để cho hắn phân công.