Độc Tôn Tam Giới

Chương 1220: Đệ tử Đan Kiền Cung 2




Giờ phút này bên ngoài đã có vô số đội ngũ lùng bắt hai người khắp nơi, nhưng mà dùng thực lực của Ti Khấu thế gia, dù sao cũng không phải là thế lực chí cao trong Lưu Ly vương thành, việc lùng bắt tự nhiên không thể không kiêng nể gì cả.

Chính bởi vì như vậy, mật độ lùng bắt mặc dù lớn, thế nhưng cũng rất khó đảm bảo mỗi một góc chết đều có thể phong tỏa. Mà Giang Trần và Hoàng Nhi, hoàn toàn là đại hành gia ở phương diện này. Từ Vạn Tượng Cương Vực đi tới Lưu Ly vương thành, bọn họ đã vượt qua không biết bao nhiêu là bình chướng.

Đối phó với loại lùng bắt này, bọn họ vô cùng tâm đắc.

hai người cũng phí không ít tâm tư, mới tìm được địa phương kín đáo kia. Nơi này quả thực kín đáo, hơn nữa lại xâm nhập tầng tầng lớp lớp, tựa như mê cung dưới mặt đất.

Mấu chốt nhất chính là nơi này còn có bố trí trận pháp, cơ quan báo động, bố trí ở khắp nơi vô cùng hoàn mỹ.

Càng khó có được chính là nơi này là một nơi rộng rãi. Đừng nói là một hai ngàn người, cho dù gấp năm gấp ba lần cũng có thể dung nạp được.

- Thế gia cửu cấp, ở Lưu Ly vương thành quả thực không phải bình thường. Nơi này không phải thủ đoạn bình thường có thể làm ra được.

Sau khi dàn xếp tốt, Giang Trần cảm thán một câu.

Hoàng Nhi mỉm cười gật đầu:

- Giang công tử, mau thả những người kia ra, Hoàng Nhi không nhịn được nữa.

Triệu hoán động phủ cung điện ra, hắn đang định thả những nô lệ này ra, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn bỏ ý nghĩ trong đầu này đi.

Lần trước Bất Diệt Thiên Đô đánh xuống ấn ký, làm cho hắn ngã một lần nên đã khôn ra hơn một chút.

Trên người những nô lệ này chưa hẳn đã không có ấn ký độc nhất vô nhị của Vạn KHôi các. Mà trong động phủ cung điện này ngăn cách với bên ngoài, ấn ký này tự nhiên sẽ không bị phát hiện.

Thế nhưng mà một khi thả bọn họ từ trong cung điện ra, một khi có loại ấn ký này, sẽ rất dễ bị theo chân tới đây.

- Hoàng Nhi cô nương, chúng ta đi vào.

Hai người đi vào trong động phủ, hơn một ngàn tên nô lệ giống như cái xác không hồn, không có bất kỳ sự chống cự nào, không có một chút giãy dụa nào.

Giang Trần đi tới phía trước, đem từng cái mặt nạ trên người những nô lệ này gỡ xuống.

Mỗi khi kéo một tấm mặt nạ, tâm tình của hắn sẽ trầm trọng thêm một phần. Hiện tại thứ hắn lo lắng nhất chính là người Đan Kiền Cung không có trong đám nô lệ này.

Ngay cả Hoàng Nhi lúc này sắc mặt cũng cực kỳ ngưng trọng. Trong lòng rất rõ ràng, nếu như lúc này không có người Đan Kiền Cung bên trong, sau đó muốn nghĩ cách cứu viện, độ khó ít nhất cũng gấp mười lần.

Giật từng cái mặt nạ xuống, tâm tình Giang Trần ngày càng trầm trọng.

Khi hắn giật cái mặt nạ thứ ba mươi xuống, bàn tay đột nhiên ngừng lại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng như điên.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Giang Trần.

Bởi vì người này Giang Trần vô cùng quen thuộc.

- Thân Tam Hỏa.

Giang Trần vui vẻ thốt ra một câu.

Thân Tam Hỏa này là thiên tài khu Chí tôn Đan Hà cốc của Đan Kiền Cung, ngay từ đầu là cánh tay trái của Thẩm Thanh Hồng, về sau trong một lần đan đấu, bị Giang Trần đánh bại hoàn toàn, tỉnh ngộ hoàn toàn. Từ đó về sau rời khỏi phân tranh, bế quan tu luyện, không ngờ người thứ nhất Giang Trần tìm được lại là hắn.

Giang Trần liếc nhìn Hoàng Nhi, đều có thể nhìn thấy sự vui sướng trong mắt đối phương. Nhìn thấy một ngươi quen, ít nhất có thể chứng minh, người Đan Kiền Cung ở trong số một hai ngàn nô lệ này.

Cám ơn trời đất.

Giang Trần dùng thần thức quan sát Thân Tam Hỏa, nhưng mà lập tức nụ cười trên mặt biến mất, hai hàng lông mày cũng nhíu lại.

- Sao vậy?

Hoàng Nhi nhìn thấy biểu tình trên mặt Giang Trần thoáng cái biến đổi nhiều như vậy, cũng ý thức được tình huống có lẽ cũng không lạc quan như vậy.

Giang Trần nhỏ giọng chửi một câu:

- Đám người này quả nhiên đều là súc sinh. Trên thân mỗi người trừ phong ấn ngũ giác ra, còn đem khí cơ toàn thân phong ấn. Nếu như vọng động, thoáng cái sẽ gặp phải khí hải tự bạo. Quả nhiên là ác độc.

Hoàng Nhi nghe vậy biểu lộ trên mặt thoáng cái trầm xuống.

- Trước tiên cứ xem những người khác có ở trong đám người này hay không.

Vẫn là Hoàng Nhi tỉnh táo hơn một chút, nàng tiến lên hỗ trợ, lần lượt lột từng cái mặt nạ xuống.

Không ngừng, từng khuôn mặt quen thuộc của đồng môn xuất hiện.

Trong lúc đó, bên kia Hoàng Nhi kinh hỉ kêu lên:

- Câu Ngọc tỷ tỷ.

Bên kia Hoàng Nhi kéo xuống một cái mặt nạ, khuôn mặt Câu Ngọc hiện lên trước mặt hai người. Giờ phút này ngũ giác của Câu Ngọc bị phong ấn nhưng biểu lộ vô cùng quật cường, vẻ mặt bướng bỉnh bất khuất.

Sau khi nhìn thấy Câu Ngọc, hai người có cảm giác phấn chấn, một hơi lột tất cả mặt nạ xuống.

Tiết Đồng, Quách Tiến, huynh đệ Kiều Thị, Ôn Tử Kỳ, Thân Tam Hỏa, Nhung Tử phong, Âu Dương Siêu...

Tổng cộng có năm sáu mươi người, trên cơ bản đều là đệ tử khu thiên tài của Đan Hà cốc.

Mà cấp bậc trưởng lão lại không có lấy một người.

Quan trọng nhất chính là, Giang Trần cũng không có tìm được Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão ở trong đám người này.

Căn cứ vào tình báo lúc trước Giang Trần đoạt được, Vân Niết trưởng lão hẳn không có chết trận. Bởi vì người Xích Đỉnh trung vực lúc ấy yêu cầu bắt sống, muốn từ trong miệng Vân Niết trưởng lão ép hỏi đan phương Vạn Thọ đan.

Sau đó đan phương Vạn Thọ đan bị lấy được, vậy thì ít nhất cũng có thể chứng minh Vân Niết trưởng lão khi Đan Kiền Cung bị nghiền nát không có mất mạng.

Đan phương Vạn Thọ đan nhất định là moi từ trong miệng Vân Niết trưởng lão ra.

Lúc ấy đã không giết chết Vân Niết trưởng lão, như vậy dùng địa vị của Vân Niết trưởng lão, nếu như làm nô lệ bị buôn bán, Vân Niết trưởng lão là người đáng tiền nhất. Hoàng thất của Xích Đỉnh trung vực không có bất kỳ lý do nào giết chết Vân Niết trưởng lão.

CHo dù giết chết Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ hiện sơn không lộ thủy, vì sao lại không thấy.

Không gặp Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ, tâm tình Giang Trần có chút uể oải. Nói thật, những người mà hắn cứu, trừ mấy tùy tùng của hắn ra, những người khác căn bản hắn không có cảm tình gì. Cùng lắm chỉ là đồng môn Đan Kiền Cung mà thôi.

Hắn không ngại thiên tân vạn khổ tới cứu người, cũng là vì cứu những người quen kia mà thôi.

Mà ở Đan Kiền Cung, người Giang Trần có tình cảm thâm hậu chính thức cũng chính là Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ cùng với tỷ muội Lăng thị, chỉ những người này mà thôi.

Lăng Bích Nhi thất lạc ở Đan Kiền Cung, không biết tung tích. Lăng Huệ Nhi ở cùng với phụ thân, hẳn là an toàn.

Hoàng Nhi cũng biết Mộc Cao Kỳ có quan hệ tốt nhất với Giang Trần, nhìn thấy Mộc Cao Kỳ không ở nơi này, cũng biết hiện tại trong lòng Giang Trần vô cùng khó chịu.

- Giang công tử, mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Công tử đã cố hết sức rồi, không nên tự trách mình.

Hoàng Nhi khuyên nhủ.

Dùng sự lý giải trong khoảng thời gian này của Hoàng Nhi đối với Giang Trần, Giang Trần thuộc về loại người trọng nghĩa, nàng cũng lo lắng, sợ Giang Trần vì chưa cứu được Mộc Cao Kỳ mà trong lòng tự trách.