Độc Tình

Chương 53




Type: Thanh Hương

Lê Họa không biết chính xác giờ làm việc của bệnh viện, sáng thức dậy cô liền đến đó. Có điều vừa vào sảnh, cô bắt đầu thấy hối hận, đâu đâu cũng thấy người chen chúc, người thì đi cùng bệnh nhân, người thì không nhìn ra đến đây làm gì, thản nhiên ngồi ở hàng ghế chờ, nhìn lên màn hình lớn. Lê Họa đến xếp hàng lấy số, nhưng không biết mình phải đăng kí khoa nào. Cô đi tới quầy lễ tân, hỏi y tá đang đứng đó.

“Cho hỏi, tôi đau ở đây thì đăng ký khám khoa nào?”

Y tá nhìn cô chăm chú rồi nói: “Đau ngực sao?”

Lê Họa sửng sốt: “Không, phía dưới.”

“Nội khoa”.

Lê Họa lại ấn thử vào chỗ đau. Đau gần ngực chắc sẽ không ảnh hưởng gì đến ngực đâu nhỉ?Cô ấn thử phía trên ngực, bên trái, đều đau… Nghĩ đến việc mấy năm gần đây số người bị ung thư ngày càng tăng, cô lại thêm lo lắng.

Cô ngồi chờ, ngoài này mọi người vẫn đang xếp hàng dài. Giờ đã hiểu vì sao chỉ cảm cúm thôi mà đến viện cũng mất một ngày trời, khám bệnh chỉ mất một hai tiếng, nhưng thời gian chờ gấp mấy lần. Tới lượt mình, Lê Họa bước đến ngồi vào ghế bệnh nhân, chỉ vào chỗ đau. Vị bác sĩ đứng tuổi chỉ sang chiếc giường bên cạnh: “Nằm lên kia.”

Lê Họa làm theo. Ở đây bác sĩ là to nhất, bảo làm gì thì mình phải làm cái đó. Cô chợt nhớ đến trước đây có bạn học đi khám phụ khoa về, kể lại tình huống kinh khủng lúc đó, cho dù là một bác sĩ nam, anh ta bảo bạn cởi thì bạn vẫn phải cởi.

“Vén áo lên.”

Lê Họa có phần gượng gạo nhưng vẫn nghe theo. Vị bác sĩ cầm một dụng cụ gì đó, đặt vào từng vị trí trên bụng cô.

“Thở ra. Lại thở ra…”

Lê Họa làm như yêu cầu.

“Được rồi.”Bác sĩ viết gì đó trên phiếu rồi đưa cho cô, “Đi siêu âm.”

Lê Họa gật đầu ngây ngốc. Lúc ra quầy thu phí, cô bắt gặp Trác Dực Đình đang đứng xếp hàng. Có thể hiểu tại sao trước đây cô có cảm tình tốt với Trác Dực Đình, anh không như người khác ỷ vào gia thế để tìm người quen trong bệnh viện lập tức giải quyết chuyện của mình.

Đối với chuyện xen ngang, cô cũng không quá bài xích. Cô đi tới chỗ anh: “Anh cũng đến bệnh viện à?”

Trác Dực Đình vô cùng kinh ngạc khi thấy cô, lại liếc nhìn về phía sau. Cô biết anh đang tìm kiếm điều gì. 

“Em thấy trong người không khỏe nên tiện đường ghé vào khám xem sao thôi.”

Nếu là quyết định tức thời thì đi một mình cũng dễ hiểu.

Đến lượt Trác Dực Đình, cô cũng đưa luôn phiếu của mình cho anh. Cảm giác quen thuộc này khiến Trác Dực Đình không khỏi hoài niệm.

Kết quả, Trác Dực Đình vừa đưa phiếu vào, nhân viên liền mở miệng: “Vẫn chưa trả phí, đến quầy thu phí đã.”

Trác Dực Đình nhịn cười, đưa lại phiếu cho cô.

“Mau lên, anh đợi ở đây.”

Lê Họa đỏ mặt, mau chóng chạy ra quầy thu phí. Thật là rắc rối, may mà ở đây không có ai đợi, cô nộp tiền xong rồi quay lại.

“Anh đến đây làm gì thế?”Nghe Lê Họa hỏi, Trác Dực Đình lộ ra vẻ lúng túng.

“Dực Đình.”Bạch Lam từ đâu đi tới, nhìn thoáng qua Lê Họa, rồi gật đầu một cái, “Em chờ anh nãy giờ.”

“Nhiều người xếp hàng quá.”Trác Dực Đình tách xa Lê Họa hơn một chút, cười với vợ mình, “Đi lấy thuốc đi.”

Bạch Lam nhìn Lê Họa rồi kéo tay Trác Dực Đình, nói: “Anh không giới thiệu à?”

“Đây là Lê Họa.”Trác Dực Đình dừng lại giây lát, “Đây là vợ chưa cưới của anh, Bạch Lam.”

“Chúc mừng hai người.”Lê Họa tươi cười. Họ quả thật rất xứng đôi.

Bạch Lam đẩy Trác Dực Đình: “Anh đi lấy thuốc đi, đằng kia đông lắm, em không muốn chen chúc.”

Trác Dực Đình do dự giây lát nhưng vẫn cầm đơn thuốc đi.

Bạch Lam đứng đối diện Lê Họa, “Cám ơn chị đã tặng quà đính hôn.”

Lê Họa thầm nghĩ, cô gái này cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài, cũng không phải mưu tính, mà là trí tuệ.

“Chị thích là tốt rồi.”

“Chúng tôi sắp tổ chức lễ cưới, lúc đó hy vọng chị có thể tới dự.”Bạch Lam cười khẽ, “Tôi qua với anh ấy chút.”

Lê Họa gật đầu, lòng hiểu rõ đối phương đang ngầm cảnh cáo cô tránh xa Trác Dực Đình ra. Cô ta không nói thẳng, vì như vậy có vẻ hơi mất giá.

Lê Họa suy nghĩ hồi lâu mới đến phòng siêu âm.

Không có ai mãi mãi chờ đợi một ai, nếu không nắm lấy cơ hội, ta sẽ chẳng còn lại gì. Không nên trách người khác dễ thay đổi, có trách thì trách bản thân không biết nắm giữ. Càng không nên hối hận, nếu bản thân đã lựa chọn con đường này thì hãy bằng lòng đón nhận.

Lê Họa ngoảnh lại  nhìn hai người, họ sẽ rất hạnh phúc phải không, cho dù quá khứ có xảy ra chuyện gì. Con người ta đều không dễ dàng cự tuyệt sự ấm áp.

Lê Họa nộp phiếu rồi tiếp tục đợi đến lượt mình. Ngoài này cũng có rất nhiều người xếp hàng, cũng may có một số đợi siêu âm B nên có thể giảm bớt một nửa. Cô ngồi đợi lâu đến nỗi buồn ngủ. Mở mắt ra, bất ngờ trông thấy một thai phụ ngồi đối diện, cô sững người.

Siêu âm màu… là siêu  âm thai nhi?

Đây là hiểu biết rất bình thường, nhưng quả thật vừa rồi cô không nghĩ đến. Cô nhìn xung quanh,có vài bà bầu đang đứng vì thiếu ghế ngồi. Cô xấu hổ đứng dậy nhường chỗ. Những bà bầu kia có người đi cùng,có người không.

Trước đây, cô chưa từng đi siêu âm kiểu này, bởi cô cảm thấy không cần thiết phải xác định giới tính của đứa bé. Tô Tự chắc hẳn có cách để bác sĩ nói ra giới tính, nhưng cô không muốn biết. Hơn nữa, không biết thì sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn.

Cô đứng cạnh một người phụ nữ mang bụng bầu khá lớn: “Chị mấy tháng rồi?”

“Sáu tháng.”Đối phương cười đáp.

“Em sờ được không?”Lê Họa dè dặt hỏi. Đưa ra yêu cầu này với một người xa lạ quả thật là không thích hợp lắm.

“Được chứ.”Người phụ nữ không quá bận tâm.

Lê Họa cẩn thận chạm tay vào, cảm giác sinh mệnh… lòng bỗng cảm động.

“Cô thích trẻ con lắm nhỉ?”Thai phụ cười hỏi cô, “Sau này sinh vài đứa vào.”

Lê Họa đáp: “Vậy thì tốt quá.”

“Lê Họa!”Y tá gọi tên cô. Cô cười chào thai phụ bên cạnh rồi đi vào phòng.

Nằm trên giường, cô bắt đầu thấy lo lắng, không biết liệu có bệnh gì không.

“Vén áo lên ngực.”Bác sĩ nữ ra lệnh.

Lê Họa làm theo.

Bác sĩ quay sang hỏi người đàn ông ngồi trước máy tính vài thứ, sau đó bôi một loại gel dính dính vào bụng cô rồi đặt dụng cụ lên di khắp bụng. Có lẽ là gel bôi trơn.

Xong xuôi, bác sĩ nói với cô: “Lấy giấy bên kia lau đi.”

Lê Họa lấy xấp giấy lau chất dính trên bụng, cảm giác thật khó chịu. Cô ra ngoài đợi kết quả, cảm giác như lúc đợi kết quả thi đại học vậy, vô cùng hồi hộp.

Vừa đi được mấy bước, cô đụng phải người ta. Ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy gương mặt Lộ Thiếu Hành.

Cô quá mức kinh ngạc, không thốt nên lời nào. Đang định mở miệng thì lại trông thấy cô gái đứng phía sau anh, bèn im lặng. Cô nhớ lại buổi tối hôm đó, hai người họ sánh vai bên nhau vô cùng đẹp đôi.

Lộ Thiếu Hành liếc nhìn xung quanh, phát hiện ở đây hầu hết là thai phụ. 

“Em đến đây làm gì?”Anh hỏi trước, rồi kéo cô đi ra ngoài. Động tác của anh không mạnh, cơ hồ như đang kiêng kỵ điều gì. Một mình đến bệnh viện không nói câu nào, cô rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ muốn cho anh một bất ngờ? Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, anh mới buông tay cô ra, nét mặt cũng trở nên dễ chịu hơn.

Lê Họa vốn định gạt tay anh ra thì anh lại buông trước khiến cô bị hụt. Anh kéo cô đi xa như vậy nhỡ không nghe thấy người ta gọi tên cô vào lấy kết quả thì sao? 

“Sao anh lại ở đây?”

“Có người quen hôm nay phẫu thuật nên anh tới thăm.”Lúc này có lẽ cuộc phẫu thuật đã kết thúc, anh tính giờ trước rồi mới đến để tránh phải đợi lâu. Phòng phẫu thuật nằm ở tầng thượng, khi anh vừa đến hành lang này thì nghe thấy người ta gọi tên Lê Họa, bèn đi vào xem rốt cuộc là chuyện gì.

“Vậy anh mau đi đi.”Cô còn phải quay về phòng siêu âm đợi kết quả.

Thấy Lê Họa không để ý đến mình, Lộ Thiếu Hành hơi kinh ngạc, vội đuổi theo cô. Đi qua người phụ nữ mang thai, anh kéo cô lại: “Em đi chậm thôi.”

Lê Họa ngơ ngác: “Gì cơ?”

Nét mặt anh rất kỳ lạ, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Anh sắp được làm bố à?”

Mặt cô biến sắc, không biết phải nói gì, liếc thấy cô gái đi cùng Lộ Thiếu Hành, cô hỏi: “Đi cùng anh đến à? Không cần qua chào hỏi một tiếng à?”

Lộ Thiếu Hành cầm tay cô, tiếp tục câu hỏi chưa có đáp án: “Phải không?”

“Lê Họa!”Rốt cuộc người ta cũng gọi đến tên cô.

Lộ Thiếu Hành lập tức đi tới nhận lấy tờ kết quả. Lê Họa vẫn còn đứng ngẩn ra.

Anh muốn có con như vậy sao?

Lộ Thiếu Hành nhìn hai tấm hình trên tờ kết quả, không hiểu gì, liền đọc phần kết luận bên dưới.

Gan: thùy phải nghiêng đường kính 11,1 cm; âm vang đồng nhất; mạch máu trong gan rõ; tĩnh mạch cửa đường kính trong 1cm.

Túi mật: bình thường, bề dày 0,2 cm; ống mật đường kính 0,4cm;

Tuyến tụy: kích cỡ bình thường, âm vang đồng nhất, đầu tụy dày 2cm; thân tụy dày 1,3cm; đuôi tụy 2cm; quanh tụy không thấy gì bất thường;

Lá lách dà: 9,1cm, âm vang đồng nhất, tĩnh mạch cửa lá lách đường kính 0,6cm.

Kết luận: bình thường.

“Đây là cái gì?”Hỏi đầu gối cũng biết anh đã đoán sai. Anh nhìn lại tên bệnh nhân, cho rằng mình lấy nhầm.

Lê Họa nhận tờ kết quả, cảm thấy nhẹ cả lòng. Chỉ không hiểu tại sao lại đau như thế.

“Anh thấy rồi đấy!”Cô không giấu anh nữa, “Em bị đau ở đây.”

Lộ Thiếu Hành lập tức đưa tay lên định sờ vào vào chỗ đau của cô. Lê Họa đỏ mặt: “Đừng!”. Đứng giữa bao nhiêu người thế này.

Lộ Thiếu Hành cười cười. Kết quả thế này là không có vấn đề gì rồi, anh cũng không nghĩ xa xôi gì nữa. Anh đi về phía cô gái kia, nói gì đó, cô gái quay lại nhìn Lê Họa với vẻ nghi hoặc rồi đi ra ngoài. 

Biết sức khỏe không có vấn đề gì, tâm trạng Lê Họa cũng trở nên tốt hơn. 

“Sao không giới thiệu với em?”

“Giới thiệu gì chứ, có liên quan gì đâu.”

Anh đã nói vậy, cô còn cố tình gặng hỏi nữa thì thật không hay.

“Anh không đi thăm người quen à?”

“Anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.”Anh nghiêm trang nói, sau đó cầm tờ kết quả đến phòng khám nội khoa, đưa cho bác sĩ. Bác sĩ viết chẩn đoán vào sổ khám bệnh. 

Lê Họa vẫn cảm thấy khó hiểu: “Nhưng tại sao tôi lại đau như thế?”

“Có thể do dạ dày. Tôi sẽ kê thuốc cho cô uống.”

“Dạ dày không phải ở bên trái sao? Tôi đau ở bên phải mà.”

“Dạ dày cuộn thành vòng tròn trong bụng…”

Lê Họa liếc nhìn Lộ Thiếu Hành, cô nghe không hiểu gì hết. Ra khỏi phòng, cô đặt đơn thuốc vào tay anh: “Anh đi xếp hàng lấy thuốc đi.”

“Tại sao lại là anh?”

“Hồi nãy em gặp Trác Dực Đình.”Vừa nói, cô vừa quan sát sắc mặt anh, “Anh ấy xếp hàng lấy thuốc cho vợ chưa cưới.”

“Thế em cũng nhờ cậu ta xếp hàng cho!”Nói vậy nhưng anh vẫn cầm lấy đơn thuốc của cô, “Đây, anh cho số điện thoại này!”

“Được thôi, anh dám cho thì em dám gọi!”

“Em không sợ vợ chưa cưới của cậu ta đánh ghen à? Nghe đâu cô ta học taekwondo đấy.”

“Sợ gì chứ, em nói là anh không chịu mua cho em nên em đành phải phiền người khác.”

Lộ Thiếu Hành cốc trán cô một cái rồi cầm đơn thuốc đi xếp hàng. Lê Họa cầm bệnh án, đứng đợi bên ngoài, từ xa nhìn anh, cô không khỏi mỉm cười. 

Ở một góc khuất, Hậu Gia Lâm nhìn hai người họ, khóe mắt đã ướt từ bao giờ.

“Chị, tại sao chị lại không thích Lộ Thiếu Hành? Em thấy anh ấy rất được mà.”

“Anh ấy đúng là rất tốt.”

“Vậy thì tại sao?”

“Không chân thực! Tưởng rằng anh ấy cười với mình nhưng thật ra không phải.”

Tưởng anh ấy thích mình, nhưng thật ra không phải vậy.