Độc Thủ Tịch Mịch

Chương 37




Thư kí gõ cửa đưa vào cho Thế Huân một bức thư ngỏ, Thế Huân nhìn lướt qua, không khỏi nhíu mày.

“Ngô thị chúng ta và Phác thị trước giờ đâu qua lại với nhau.”

“Thế nhưng đây là thư mà Phác thị sáng nay fax tới, có thể qua cuộc đấu giá lần trước nên Phác thị muốn mượn hơi chúng ta.” Thư kí nói lên suy nghĩ của mình.

Thế Huân suy nghĩ một chút, nếu như cự tuyệt sẽ làm hai công ty trở thành kẻ thù, dù sao Phác thị vẫn là công ty đứng đầu, đã ra tay thì dù công ty lớn đến đâu cũng có thể nuốt gọn.

“Vậy sắp xếp lịch vào tối mai đi.”

“Vâng.” Thư kí còn bổ sung thêm, “Trong thư ngỏ còn nói có thể mang theo người, chủ tịch sẽ chọn ai cùng đi.”

Thư kí hiếu kỳ hỏi, nói như vậy hẳn là thứ kí.

“Ta một mình đi không được sao.”

Thế Huân nói khiến huyễn tưởng của thư kí tan biến, “Được rồi, tôi ra ngoài trước.” Thư kí thất vọng đi ra.

Có thể mang theo người a, trong đầu Thế Huân bắt đầu tìm tòi, cuối cùng khuôn mặt Bạch Hiền xuất hiện ra trước mắt.

Tối hôm sau Bạch Hiền lại bị Thế Huân lừa lên xe nói là muốn đưa đi đến một nơi quan trọng, Bạch Hiền không muốn đi vì sợ đụng phải Phác Xán Liệt.

“Lần này đi đâu.”

Bạch Hiền vuốt vuốt y phục, là Thế Huân cố ý mang đến, mặc trên người rất vừa vặn thích hợp, áo sơ mi trắng noãn khiến nước da tuyết trắng của cậu thêm nổi bật, nếu không biết còn tưởng rằng Bạch Hiền là doanh nhân nổi tiếng phương nào.

“Đi sẽ biết, là buổi tiệc của một công ty bạn.”

Vậy hẳn là công ty khác, Phác Xán Liệt liệu có đến không?

“Phác thị có đến không?” Bạch Hiền nhìn Thế Huân cẩn thận hỏi.

“Hẳn là có.” Kỳ thực buổi tiệc này là do Phác thị tổ chức, “Vì sao hỏi như vậy.”

“Không có gì, trước đây tôi làm cho Phác thị, cảm thấy hơi ngượng ngùng khi gặp lại người của Phác thị.” Là nhìn thấy Phác Xán Liệt sẽ khó chịu mới đúng.

“Có gì đâu, anh bây giờ là nhân viên của Ngô thị, có tôi ở đây Phác thị sẽ không bắt bẻ anh đâu, tin tưởng tôi.”

Được rồi, Bạch Hiền cũng không hỏi lại nữa, chỉ hy vọng Phác Xán Liệt đừng đến. Từ lần trước hắn đột nhiên đến gặp người nhà Bạch Hiền, cậu lại tuyên bố với Xán Liệt rằng cả đời sẽ không tha thứ cho hắn. Nếu như gặp lại, cậu sợ hắn sẽ vạch trần chân tướng trước mặt Thế Huân.

Thế Huân cũng không có suy nghĩ nhiều Bạch Hiền vì sao quan tâm Phác thị nhiều như vậy, có thể trước đây Bạch Hiền làm cho Phác thị cảm thấy không thoải mái cho nên mới nghỉ việc, cho nên đối với Phác thị có chút quan tâm.

Tới khách sạn Thế Huân và Bạch Hiền được dẫn lên hội trường diễn ra dạ yến, đẩy cửa ra đã thấy bên trong huy hoàng tráng lệ, âm nhạc du dương bồi hồi trong đại sảnh. Nam thanh nữ tú đều ăn mặc long trọng, tay cầm ly sâm panh đỏ chuyện trò vui vẻ.

Dạ yến long trọng thế này khiến Bạch Hiền khẩn trương đến hô hấp không được, Thế Huân cười cười cầm lấy hai ly sâm panh, một ly đưa cho Bạch Hiền. Còn nói mỉa mai, “Nhìn anh khẩn trương kìa, uống ly rượu cho bình tĩnh.”

Thế Huân quanh năm đi dự tiệc đương nhiên không thể so sánh với Bạch Hiền, Bạch Hiền nhận ly rượu nhấp một chút, “Nếu có người đến chào hỏi, tôi thất lễ thì phải làm sao, có ảnh hưởng đến danh dự Ngô thị không.”

“Ngốc, anh nghĩ quá mức rồi.”

Thế Huân ôn nhu xoa tóc Bạch Hiền, màn tình tức này đã bị ánh mắt như chim ưng cách đó không xa của Xán Liệt nhìn thấy. Khi Thế Huân và Bạch Hiền bước vào hội trường, dù đang cùng nói chuyện với người khác, nhưng đường nhìn của Xán Liệt chưa bao giờ rời khỏi hai người.

“Xin lỗi tôi có chuyện cần giải quyết.”

Xán Liệt xin lỗi cáo từ người bên cạnh, sau đó đi đến chỗ Thế Huân và Bạch Hiền đang đứng.

“Đây không phải chủ tịch của Ngô thị sao.”

Xán Liệt đột nhiên xuất hiện khiến Bạch Hiền thiếu chút nữa đánh rơi ly rượu trên tay, lui một bước đứng phía sau Thế Huân, ánh mắt hoảng trương không biết nhìn chỗ nào.

“Xin chào, chủ tịch Phác.” Thế Huân chào hỏi nhưng lời nói vẫn mang theo phong thái của doanh nhân, “Được quý công ty mời, đúng là vinh hạnh của Ngô thị a.”

“Ngô thị cũng làm bất động sản, cũng là một hắc mã, sớm biết thế ta đã kết giao mối quan hệ rồi.”

“Đâu có.”

Xán Liệt cũng dùng khẩu khí trên thương trường tiếp chuyện, thấy Bạch Hiền vẫn đứng ở sau người Thế Huân không khỏi vung lên dáng tươi cười nói, “Vị này là...”

“A, vị này là trợ lý của ta.” Thế Huân cố ý nói như vậy, thực không muốn nói Bạch Hiền là nhân viên, hắn muốn Bạch Hiền là trợ lý thì quan hệ mới thân mật.

“Xin chào.” Bạch Hiền nhìn Xán Liệt, nhẹ giọng nói.

“Ô, trợ lý a, tại hạ cứ nghĩ chủ tịch Ngô sẽ dẫn theo một mỹ nữ đến, nhưng không ngờ trợ lý của ngài còn đẹp hơn mỹ nữ a.”

“Chủ tịch Phác nói một nam nhân xinh đẹp, ngài không sợ trợ lý của ta tức giận sao.” Thế Huân mang theo tiếu ý nói.

“Ngại quá, ta nói sai rồi.”

Bạch Hiền lúc này rất kích động, Phác Xán Liệt rõ ràng là đang trêu ghẹo, ghê tởm hơn Thế Huân còn hùa theo hắn bơm gió đạp hoa.

Thấy Bạch Hiền vì cuộc đối thoại của mình và Thế Huân mà mặt trở nên nghiêm túc, Xán Liệt thức thời nói xin lỗi trước.

Đợi Xán Liệt đi Bạch Hiền liền kéo Thế Huân ra sân thượng bên ngoài.

“Cậu đừng nói cho tôi rằng buổi tiệc tối nay là do Phác thị tổ chức nhé.” Bạch Hiền nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, làm sao?” Thế Huân cười trả lời, ai tổ chức thì có vấn đề gì?

“Sao cậu không nói cho tôi biết là Phác thị tổ chức, nếu biết tôi tuyệt đối sẽ không tới.” Bạch Hiền tức giận nói.

Thái độ khó chịu của Bạch Hiền khiến Thế Huân nghi hoặc, lần trước ở buổi đấu giá không phải Bạch Hiền ngăn cản hắn nhất định sẽ tranh đấu với Phác Xán Liệt tới phút cuối cùng, mà lần này gặp trực tiếp Xán Liệt lại trốn ở phía sau, tựa hồ Bạch Hiền rất sợ nhìn thấy Phác Xán Liệt.

“Bạch Hiền, sao anh quan tâm Phác thị như thế, người nào của Phác thị khiến anh không muốn thấy.”

“Không phải.” Bạch Hiền lo lắng, rõ ràng là thế nhưng lại không muốn nói rõ nguyên do cho Thế Huân.

“Được rồi, nếu như anh không thích chúng ta đợi lát nữa sẽ về.” Thấy Bạch Hiền khó chịu như thế, Thế Huân cũng không gượng ép nữa.

“Không cần, cậu đi vào trước nói chuyện với các ông chủ khác đi, tôi đứng ở bên ngoài hít thở không khí.”

“Được rồi, chút nữa tôi sẽ đến đón anh.”

“Cậu vào đi.”

Thế Huân đi vào rồi Bạch Hiền liền thở phào, phải nên biết những buổi tiệc thế này Phác Xán Liệt nhất định sẽ đến. Nhưng bây giờ không cần vào, Bạch Hiền an tâm ngắm nhìn đình viện bên ngoài, nhấc chân bước qua thềm đá đi tới trong đình viện. Đình viện yên tĩnh vào đại sảnh náo nhiệt hoàn toàn đối lập, cũng khiến cho lòng Bạch Hiền an tĩnh phần nào.