Độc Thủ Diêm Vương Lệnh

Chương 19




Thiếu niên toàn thân trắng thuần vẫn cố gắng duy trì thanh tỉnh, trước khi đối phương có thể bắt lấy mình, cắn răng rút ra chủy thủ đặt lên cổ. So với bị người khác vũ nhục, còn không bằng… Giờ khắc này, thiếu niên thốt nhiên minh bạch tâm ý của mình – nếu trước khi chết có thể gặp lại ngươi một lần… cho dù chết, ta cũng… Thiên ca…

“Hì hì hi…” Mai Diệc Tình dừng cước bộ, miệng cười âm hiểm, “Tần thiếu gia, có một việc chỉ sợ ngươi chưa biết.”

Tần Tâm Dật nhắm mắt làm ngơ, tay nắm chủy thủ hơi hơi dùng sức…

“Có đôi khi, ta cũng thực thích thi thể xinh đẹp.” Ác ma hắc sắc mang đến thanh âm của địa ngục.

Thiếu niên bỗng chấn động, tay chân cứng ngắc, chủy thủ cũng đứng sựng lại. Y không nghe lầm chứ, có loại biến thái nào lại có thể muốn làm chuyện kia với một xác chết… Nôn… Tần Tâm Dật chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng ngược, từng nốt da gà nổi lên. Nên làm gì bây giờ? Y không muốn bị tên biến thái này gian thi a…

“Ai bảo bộ dạng ngươi đẹp như thế?” Mặt nạ da người lòe lòe tỏa sáng, trong mắt phóng ra quang mang dị thường nóng cháy và cuồng loạn, Mai Diệc Tình quét mắt nhìn từ trên xuống dưới thân thể thon thả mà mềm dẻo của thiếu niên, lẩm bẩm nói, “Quả thực là cực phẩm nhân gian.” Tầm mắt của hắn xẹt qua trước mặt, “Hãy nhìn khuôn mặt này… Thật sự là quá đẹp…”

Xinh đẹp?? Cơ thể đột nhiên nóng lên, một cảm giác khác thường lủi qua tứ chi bách hài, mặt nóng tim đập, đầu choáng mắt hoa… Thiếu niên cắn mạnh đầu lưỡi, dùng hết sức lực toàn thân, cấp tốc hướng chủy thủ về phía mặt mình…

“Ngươi làm gì?!!!” Võ lâm đệ nhất đại biến thái vốn muốn chậm rãi hưởng thụ bữa đại tiệc hiển nhiên chưa từng gặp phải tình huống này, ứng phó không kịp, chỉ kịp phát ra một tiếng hô thê lương kinh tâm động phách. Nói thì chậm, làm thì nhanh, trên gương mặt trắng nõn mịn màng, tuyệt mỹ không tỳ vết của Tần Tâm Dật đã có thêm một vết thương loang lổ máu, mười phần rõ ràng.

“Ngươi, ngươi, ngươi dám hủy đi một thiên kiệt tác!!” Mai Diệc Tình tức giận đến run người, xem bộ dạng đau đớn muốn chết của hắn, dường như chính hắn mới là người bị chủy thủ kia vạch lên mặt. Hắn nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi điên cuồng gào thét, “Ta giết ngươi!!!” Một chưởng đánh tới ngực.

Ánh đao lóe sáng, Mai Diệc Tình bị bất ngờ chưa kịp phòng ngự vội vàng xoay người lui chưởng, rút ra trường kiếm sau lưng sẵn sàng đón địch. Một người lăng không nhảy lên, ánh đao sáng lòa một đạo, hai đạo…

“Trường Không tam kích?!” Mai Diệc Tình hú lên quái dị, một hơi rút lui bảy, tám trượng.

Dưới ánh trăng, một đại hán lưng hùm vai gấu, cao lớn thô kệch thái độ hung dữ đứng hộ trước người Tần Tâm Dật, sát khí đoạt người.

“Thiên ca…” Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tần Tâm Dật yên tâm thả lỏng thần kinh căng thẳng, mê man ngã xuống đất. Trong lúc mơ mơ màng màng lờ mờ nghe thấy có người bên tai vội vàng hô hoán tên mình, bất quá, y đã không còn biết gì, rơi vào thế giới mộng ảo…

***

Căn phòng quen thuộc.

Chiếc giường ấm áp.

Nóng.

Cả người thiếu niên như bị hỏa thiêu, không ngừng trở mình lăn lộn trên giường, hai tay loạn xạ xé rách vạt áo, đôi mi thanh tú cau chặt, mặt phiếm hoa đào. Máu trên mặt đã sớm ngừng chảy, còn lửa trong cơ thể làm thế nào cũng không ngăn được.

Nhất dạ phiêu hương, đại hán hít một hơi lãnh khí. Trúng loại mị dược này, nếu không được giải đúng lúc, nhẹ thì thiêu hủy thần trí, nặng thì ảnh hưởng đến tính mạng. Này, này, cái này nên làm thế nào mới phải?

“Nước…”

Nghe thấy tiếng nỉ non mơ hồ của thiếu niên, đại hán vội vàng rót một chén nước lạnh cẩn thận đem tới.

“Ngô… Nóng quá…” Thiếu niên khép hờ mắt, không ngừng thở dốc, nước trong chén tràn hơn phân nửa ra ngoài miệng, chậm rãi chảy qua cái cằm nho nhỏ, rơi vào cần cổ trắng nõn… Đại hán thuận thế nhìn xuống, nhất thời ngay cả tròng mắt cũng suýt rơi ra. Quần áo trên người thiếu niên sớm đã bị chính y kéo tới thất linh bát lạc, bộ trung y nguyệt sắc nửa kín nửa hở, lộ ra từng mảng da thịt mịn màng mềm mại, săn chắc khỏe mạnh, hai điểm phi anh trên ngực có thể mơ hồ nhìn thấy, hai đùi thon dài trơn bóng quấn quýt trong đám quần áo lộn xộn, như ẩn như hiện… Thật sự là… làm lòng người rung động… Đại hán kìm lòng không đặng nuốt từng ngụm nước bọt, kiệt lực khống chế biến hóa ở nửa người dưới, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống trán…

“Thiên ca…” Thiếu niên khó chịu rên rỉ ra tiếng, vô ý thức thốt ra danh tự người mình tin tưởng nhất.

“Tiểu quỷ?” Nhãn tình đại hán sáng lên, vội vàng xoay người nghiêng tai lắng nghe, thình lình bị thiếu niên vươn tay ôm cổ kéo xuống…

Bùm.

Thân thể hai người va vào nhau, mặt đối mặt, môi dán môi, hơi thở vướng vít. Gần trong gang tấc, đại hán có thể cảm nhận rõ ràng từng cử động của cơ thể mềm dẻo dưới thân, cùng với dục vọng cần giải phóng cấp bách của song phương.

Ba.

Dây cung lý trí rốt cục đứt đoạn.

“Chết tiệt!” Đại hán mắng một tiếng, đột nhiên cúi đầu xuống, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng thiếu niên trong lòng chủ động hiến dâng. Mặc kệ nên làm thế nào ngày mai, làm trước nói sau. Tình cảm mãnh liệt kiềm nén đã lâu vụt ra, tiếng rên rỉ thở gấp khiến căn phòng nhộn nhạo; trong phòng, cảnh xuân vô hạn…

***

Khi Tần Tâm Dật tỉnh lại… là giữa trưa ngày hôm sau. Y vừa mở to mắt liền thấy một người cao to đang lo lắng nhìn mình với đôi mắt cú mèo, hai mắt phủ đầy tơ máu.

“Mai…” Y cố sức hỏi.

“Hắn chạy rồi.” Võ Tiếu Thiên chuyển khai tầm mắt, ấp úng trả lời.

“Kia…” Tần Tâm Dật có chút nghi hoặc nhìn Võ Tiếu Thiên, thời điểm há miệng không cẩn thận kéo rách vết thương bên má trái, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.

“Ngươi đừng nói chuyện.” Võ Tiếu Thiên nhanh chóng bôi vào vết thương của y một loại thuốc mỡ thanh thanh lương lương, còn tản ra một mùi kỳ lạ, sau đó lại lùi ra rất nhanh.

“Này, ta đâu phải rắn hay bọ cạp, sao ngươi lại có thái độ như thế?! Ta khiến ngươi chán ghét đến vậy sao?!” Tần Tâm Dật tức giận nâng thân, bỗng nhiên phát giác thân thể mình giống như bị xe ngựa nghiền qua, đau nhức không thôi. Kỳ lạ, trên mặt ta chỉ bị chút ngoại thương đúng không? Tại sao… một cỗ đau đớn kịch liệt từ bộ vị cực kì tư mật truyền đến, khiến cho mặt Tần Tâm Dật lập tức trắng bệch, huyết khí trên mặt biến mất. Chẳng lẽ… y từng chút, từng chút ngẩng đầu nhìn Võ Tiếu Thiên, nhất thời, ngay cả dũng khí mở miệng hỏi cũng không có.

Ba.

Nhìn thấy ánh mắt thống khổ ảm đạm của thiếu niên, Võ Tiếu Thiên dùng sức tát vào mặt mình một cái tát thanh thúy vang dội, hắn buồn rười rượi nói: “Tiểu quỷ, ta thực xin lỗi ngươi…”

Nói như vậy, Thiên ca thật sự đã không đến đúng lúc… Nguyên lai những điều ta nhìn thấy trước khi ngất đi chỉ là ảo tưởng thôi sao… Ta… cuối cùng cũng không thể bảo vệ cho chính mình… Tần Tâm Dật tuyệt vọng nhắm mắt, từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt chảy dọc xuống má…

“Tiểu quỷ,” Võ Tiếu Thiên thất kinh, luống cuống tay chân thay y lau nước mắt đang rơi không ngừng, lan tràn như cỏ dại, “Đừng, đừng khóc a… Ta, ta biết sai rồi, là ta đê tiện hạ lưu, không bằng cầm thú…”

“… Thiên ca…” Rốt cục nghe ra tựa hồ có chỗ không đúng, Tần Tâm Dật hơi hơi ngưng lại, thút thít hỏi, “Ngươi…”

“Ta biết, ta hiểu được.” Võ Tiếu Thiên liên thanh nói, “Là ta không nên lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, làm ra loại, loại chuyện này với ngươi…”

“Là ngươi làm?!!” Tần Tâm Dật đột nhiên tỉnh ngộ, lớn tiếng kêu lên. “Đau quá!” – trung khu thần kinh vừa chết lặng đã khôi phục tri giác.

“Tiểu quỷ, ngươi không sao chứ?!” Trong mắt Võ Tiếu Thiên tràn đầy đau lòng và quan tâm, vội vàng đưa tay ra, bộ dáng muốn đỡ mà không dám.

“Ngươi là tên hỗn đản! Sắc ma!” Thiếu niên ngừng khóc, bưng má trái căm giận nói.

“Đúng, ngươi mắng rất đúng.” Võ Tiếu Thiên thành thành thật thật thừa nhận, “Ta không chỉ là tên sắc ma hỗn đản, còn là một tên mặt người dạ thú. Ta quả thực không phải người…”

“Thật sự… làm ta sợ muốn chết…” Thiếu niên cúi đầu, nhẹ nhàng than thở. Tâm đã định xong, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không muốn động mảy may.

“Đúng, đúng, rất đúng…” Võ Tiếu Thiên một mặt trộm xem sắc mặt dần dần gần như bình tĩnh của thiếu niên, một mặt chán ngán thất vọng nói, “Ta làm ra loại sự tình này, cũng không còn mặt mũi cầu ngươi tha thứ, muốn chém muốn giết muốn róc thịt chỉ cần ngươi nói một câu… Bất quá, tiểu quỷ, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn trong lòng… Sau khi ta chết…”

“Ai nói muốn ngươi chết?!” Thiếu niên càng nghe càng tức, “Không có chuyện gì tự dưng cả ngày muốn đem mấy lời nói gở này treo bên miệng. ‘Nhất dạ phiêu hương’ kia vốn là dược khiến cho người… khụ khụ khụ…”

“Cái gì?” Võ Tiếu Thiên nghe không rõ.

“Dù sao cũng là một loại dược vô cùng đáng sợ.” Thật vất vả đem mấy lời mang điềm xấu nuốt vào bụng, Tần Tâm Dật hung hăng, “Ta nghe nói, một khi bị hạ loại dược này, nếu không kịp thời… cái kia… liền bị…” Càng về sau, thanh âm càng nhỏ. “Nói cho cùng, nếu không phải ngươi… ta đã sớm… Tính ra, ngươi còn là… ân nhân cứu mạng của ta…” Y tâm không cam tình không nguyện nói.

“…” Võ Tiếu Thiên giật mình. Ngu ngơ một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, hắn một phen bắt lấy hai vai thiếu niên, vui mừng như điên. “Ngươi chịu tha thứ cho ta sao?!!”

“Là ngươi đã cứu ta.” Tần Tâm Dật nghiêm mặt, “Ta vốn đã nghĩ sẽ không còn được gặp lại ngươi.” Nói đến đây lòng còn sợ hãi.

“Tiểu quỷ, ngươi không trách ta…”

“Vì sao ta phải trách ngươi?” Tần Tâm Dật chớp chớp đôi mắt đen lúng liếng, “Ngươi vì cứu mạng ta nên mới…”

“Ý của ngươi là,” Võ Tiếu Thiên liều mạng đè nén lửa giận không ngừng bốc lên trong lòng, trầm thanh nói, “Cho dù những người khác dùng phương pháp này cứu ngươi, ngươi cũng không tính toán hết thảy những chuyện đã phát sinh? Người kia không phải là ta cũng không sao?!”

“… Nếu như là người khác,” Thiếu niên nghênh thị tầm mắt hùng hổ dọa người của đại hán, chậm rãi nói từng chữ, từng chữ, “Ta tình nguyện cắn lưỡi tự sát.”

!!!!

Trong khoảnh khắc, nỗi vui mừng như điên bay thẳng lên đầu, bao phủ toàn bộ thần trí của Võ Tiếu Thiên. Một tay ôm lấy thiếu niên vào trong lồng ngực rộng lớn rắn chắc của mình, thân thể gắn bó chặt chẽ, không muốn buông tay.

“Ta… ngươi không biết khi ta thấy ngươi ngã xuống đã lo lắng đến mức nào đâu… Lần đầu tiên ta sợ hãi như vậy… Cho dù đối mặt với đại sư huynh cũng không kinh khủng bằng… Rốt cuộc ta đã hiểu rõ…” Hắn thao thao kể lại tâm tình sợ hãi khi đuổi tới phế viện của Tần gia, “Ta, ta, ta, ta thích ngươi!” Hắn lấy hết dũng khí, lắp bắp biểu đạt tâm ý chậm chạp nhận ra của mình, “Ta không muốn đem ngươi cho bất luận kẻ nào…”

“Ta cũng vậy.” Thiếu niên ngẩng đầu cười tươi sáng, cực kì nhanh hôn lên hai má đại hán, “Ta cũng sẽ không đem ngươi cho bất luận kẻ nào.” Y trịnh trọng tuyên bố.

“Ha ha ha ha…” Một cái hôn cực nhẹ cực đạm này rõ ràng đã khiến Võ phó cốc chủ mừng rỡ đến nửa ngày không thể khép miệng.

“Chờ một chút,” Tần Tâm Dật đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Ngươi nói yêu thích ta, đến tột cùng là thật hay giả?”

“Đương nhiên là… thiên chân vạn xác, tuyệt vô hư ngôn.” Không rõ tại sao đối phương bỗng nhiên hoài nghi thành tâm của mình, Võ Tiếu Thiên nhanh chóng nghiêm túc bảo chứng, chỉ thiếu nước phát thệ.

“Vậy mấy ngày trước vì sao ngươi luôn trốn tránh ta?” Thiếu niên bất mãn nói.

“Đó là vì…” Võ Tiếu Thiên sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng, “Ta sợ nếu thân cận quá, sẽ muốn làm…”

“Làm cái gì?” Tần Tâm Dật tò mò.

“… Làm chuyện đêm qua ta làm với ngươi…”

“A!” Tần Tâm Dật hoảng sợ, “Đại sắc lang! Nguyên lai từ lâu như vậy ngươi đã bắt đầu có ý đồ bất chính với ta?”

“Ta, ta không có… Ta vốn luôn kiềm chế rất tốt, nếu tối hôm qua ngươi không trúng mị dược, lại… lại biểu hiện mê người như vậy… ta cũng sẽ không…” Võ Tiếu Thiên vò đầu bứt tai vội vã biện giải.

“Cái, cái, cái, cái gì mà ‘mê, mê người’?!” Thoáng chốc mặt Tần Tâm Dật đỏ lên, “Ngươi, ngươi, ngươi đừng có nói bậy… Ối!”

“Tiểu quỷ, ngươi nói ít đi chút,” Võ Tiếu Thiên tận tình khuyên bảo, “Bằng không miệng vết thương lại nứt ra nữa. Ai,” Hắn thở dài tự trách, “Đều do ta tới quá trễ, nếu không mặt ngươi sẽ không bị…”

“Vậy thì có sao?” Tần Tâm Dật chẳng hề để ý, “Trên mặt nam nhân phải có sẹo mới có vẻ khí khái nam tử, không phải ngươi cũng có đấy thôi.”

“Tiểu quỷ,” Võ Tiếu Thiên nghe vậy không khỏi bật cười, “Trên mặt ngươi sẽ không lưu lại sẹo.”

“Tại sao?”

“Bởi vì miệng vết thương không sâu lắm.”

“Sao lại thế được?” Tần Tâm Dật ấm ức, “Ta dùng khí lực rất lớn, cũng chảy rất nhiều máu.”

“Lúc ấy dược lực trong cơ thể ngươi đã phát tác, ngươi cho là “khí lực rất lớn” kỳ thật chỉ có chút xíu mà thôi.” Võ Tiếu Thiên giải thích, “Tuy máu chảy không ít, bất quá dùng xong kim sang dược độc môn của đại sư huynh ta, không quá năm ngày ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không nhìn thấy.”

“Vậy a…” Tần Tâm Dật không khỏi tiếc nuối, “Đành để cơ hội lần sau.”

“Tiểu quỷ,” Bàn tay to nhẹ nhàng xoa má phải không bị thương của thiếu niên, tỉ mẩn cảm thụ da thịt trơn bóng như tơ gấm dưới tay, Võ Tiếu Thiên nghiêm túc nói, “Da tóc thân thể đều chịu ơn cha mẹ, bất kể thế nào đều nên hảo hảo bảo hộ, nếu ngươi bị thương, ta nhất định sẽ đau lòng. Đáp ứng ta, từ nay về sau đừng dễ dàng gây thương tổn cho mình, cũng đừng tùy ý bỏ qua sinh mệnh, hiểu không?”

“… Hảo.” Thiếu niên nhanh chóng hạ mi mắt, hít hít mũi, nhỏ giọng hỏi, “Ngươi sẽ luôn luôn ở bên ta chứ?”

“Ta sẽ ở bên ngươi cả đời.” Thở dài một tiếng, đại hán vươn tay ôm thiếu niên vào lòng. Cùng một lời đối thoại, so sánh với hôm qua, tâm cảnh người nói đã hoàn toàn bất đồng. Hai người ngưng mắt nhìn nhau, chìm trong không khí ngọt ngào, hai mái đầu dần dần kề sát, môi hướng về môi, Tần Tâm Dật khe khẽ nói một câu: “…”

“Cái gì?!” Bầu không khí kiều diễm lập tức tan thành mây khói, Võ Tiếu Thiên từ trên giường nhảy dựng lên. “Thật sự?!”

“Ta cực kì tự tin về đôi mắt và đôi tai của mình.” Thiếu niên ngạo nghễ.

“Tên dâm tặc kia…” Võ Tiếu Thiên nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu quỷ, ngươi yên tâm, sớm muộn ta cũng làm thịt hắn cho ngươi trút giận.”

“Ngươi thấy hắn tốt nhất nên cẩn thận chút,” Tần Tâm Dật nhắc nhở, “Tên đó là loại biến thái, ngay cả…” Y kể lại từ đầu đến cuối những lời Mai Diệc Tình nói ra lúc ấy.

“Nôn…” Võ Tiếu Thiên chán ghét đầy mặt, “Ngươi nói hắn ngay cả thi thể cũng… thật quá ác tâm…”

“Đúng a,” Tần Tâm Dật ôm má trái, “Trước kia ta chưa từng nghĩ hắn là người biến thái như vậy.”

“… Ân,” Võ Tiếu Thiên suy nghĩ chốc lát, “Nếu chuyện bên này của chúng ta đã có manh mối, chờ Tề lão tiền bối trở về, cùng nhau đến hội họp với đại sư huynh bọn họ được không?”

“Hảo.” Thiếu niên một hơi nhận lời.