“Đại thiếu gia.” Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh của nha hoàn.
Ánh mắt mọi người dồn về phía cửa, liền thấy Cao Dật Đình đứng đó từ bao giờ, gương mặt anh tuấn một mảnh thâm trầm, tầm mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Chi Hà.
Hạ Chi Hà cũng kinh ngạc, lúc sáng không phải Đại biểu ca tiến cung sao? Làm sao lại về rồi? Lúc nãy nàng nói một câu rũ sạch quan hệ của hai người, hắn…nghe rồi sao?
“Đại biểu ca…” Nàng yếu ớt gọi một tiếng, ánh mắt tràn đầy nhu nhược vô tội.
Lý Thanh Ca liếc mắt nhìn Cao Dật Đình, ra vẻ không hề để ý, lại nhìn sang Hạ Chi Hà, đột nhiên làm như tỉnh ngộ mà lớn tiếng nói: “Hạ tỷ tỷ, tỷ và Đại thiếu gia cãi nhau sao? Tại sao giữa tỷ và Đại thiếu gia lại không có gì hết? Đại thiếu gia không phải là biểu ca của tỷ sao? Hai người là thân thích mà, sao lại không có chút quan hệ gì được?”
“Chuyện này…” Hạ Chi Hà mặt đầy sầu khổ, nhìn gương mặt mơ hồ của Lý Thanh Ca, thật hận không thể tát một cái, nhưng dĩ nhiên là không thể rồi, “Lý muội muội, tỷ…tỷ không có ý đó, nói chung…”
Nàng lại khó xử mà liếc nhìn Cao Dật Đình, hoàn toàn không biết giải thích thế nào, cảm thấy càng nói sẽ càng sai.
“Hừ.” Cao Dật Đình nghe nàng ấp úng thì lạnh rên một tiếng, không đi vào mà xoay người rời đi.
Hạ Chi Hà kinh ngạc, không ngờ Cao Dật Đình lại không nể mặt mình như vậy, nhưng không kịp suy nghĩ gì hết, nàng theo bản năng muốn đuổi theo lại bị Lý Thanh Ca kéo lại.
Lý Thanh Ca tốt bụng khuyên nhủ: “Hạ tỷ tỷ, tỷ và Đại thiếu gia là biểu huynh muội mà, cho dù nhất thời cãi nhau cũng đừng để ở trong lòng.”
“Biết rồi.” Hạ Chi Hà lo lắng trong lòng, hung hăn gạt Lý Thanh Ca qua một bên.
Lý Thanh Ca cũng không buồn, nhìn bóng lưng chật vật của Hạ Chi Hà đuổi theo Lý Thanh Ca, khóe môi nhẹ nhàng cong lên. Đột nhiên, dưới bóng cây cạnh cửa lóe qua một bóng người làm cho nàng ngẩn ra, người kia đang ngó dáo dác vào phòng, vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lý Thanh Ca cũng vô cùng ngạc nhiên, tỏ vẻ né tránh không biết làm sao.
Lý Bích Như? Tại sao lại ở chỗ này?
Lý Thanh Ca có chút kinh ngạc, nàng vừa muốn đi xem thử liền thấy một nha hoàn đi tới trước, không biết nói với nàng ta cái gì, sau đó dẫn nàng ta đi.
“Đắc ý sao?” Không biết từ khi nào Cao Dật Hiên đi tới phía sau nàng, khom cười, gác cằm lên vai nàng.
Lý Thanh Ca biết hắn đang chế nhạo mình, thân thể lướt qua một bên, né khỏi cằm của hắn, sau đó cười nhạt: “Nếu ngươi có thể biến mất ta sẽ càng đắc ý hơn.”
“Ồ, cái này thì hơi khó.” Cao Dật Hiên nhíu mày, khẽ cúi đầu xuống kê sát vào mặt nàng, đùa bỡn mà nói: “Muội quên sao, ta đã nói muốn thành thân với muội? Nếu ta biến mất rồi thì ai phụ trách hạnh phúc của muội chứ?”
Lý Thanh Ca nhẹ cau mày, mạnh mẽ lườm hắn một cái, tránh khỏi hắn rồi quay lại bàn cầm hai khúc vải lên.
“Nha đầu.” Cao Dật Hiên quay người, một tay đặt lên tay nàng, tựa bên người nàng, trầm thấp nói, có vẻ không vui lắm: “Muội làm như vậy có phải là vì ghen không?”
Lý Thanh Ca rút tay ra, ôm hai khối vải vào lòng, sau đó lạnh lùng nhìn hắn: “Không liên quan đến ngươi.”
Phản ứng của nàng đã gây ra ảo giác với Cao Dật Hiên, hắn cho rằng nàng vì Cao Dật Đình mới đi kích thích Hạ Chi Hà, nghĩ như thế, tâm tình đứng ngoài xem cuộc vui đã thay đổi thành nôn nóng.
“Sao lại không.” Cao Dật Hiên đưa tay bắt lấy tay nàng, cứng rắn kéo nàng vào lòng: “Ta đã nói muốn kết hôn với muội, cho nên muội chính là nữ nhân của ta, cho dù là ghen thì cũng chỉ có thể ghen vì ta. Còn đại ca, sau này đừng nghĩ tới nữa.”