Lý Thanh Ca vừa vào phòng liền có mấy cặp mắt nhìn nàng chằm chằm, nàng cười một cái, tiến lên dịu dàng lễ phép nói: “Thanh Ca xin chào Lão thái thái, Thái thái, Hạ tỷ tỷ.”
Lão thái thái vô cùng thương tiếc nhìn nàng: “Đứa nhỏ này, không phải Tổ mẫu đã bảo con về phòng nghỉ ngơi sao? Còn đến đây làm gì?” Sáng sớm Lý Thanh Ca đã đến thỉnh an, bà thấy khí sắc nàng không được tốt, đoán là do đi đường xa chưa hồi phục lại nên bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, bây giờ mới qua một lúc tại sao lại đến nữa rồi?
Lý Thanh Ca mỉm cười nhìn Đại thái thái: “Bẩm Lão thái thái, Thanh Ca lần này tới là tìm Đại thái thái.”
“Ồ?” Lão thái thái lộ vẻ nghi hoặc, cũng nhìn về phía Đại thái thái.
Đại thái thái ngồi thẳng người, trên mặt mang theo sự đoan trang và uy nghiêm, cũng giả vờ không hiểu mà hỏi: “Làm sao? Xảy ra chuyện gì? Bọn hạ nhân hầu hạ không tốt sao?”
“Không, các nha đầu đều rất tốt.” Lý Thanh Ca không nhanh không chậm nói, một mặt gọi hai người Thúy Xảo và Dung ma ma vào.
Mọi người nghi hoặc.
“Phu nhân.” Dung ma ma vừa bước vào liền chạm vào ánh mắt Đại thái thái, tim bà rung lên, nét mặt già nua trắng bệch.
Đại thái thái nhìn một cái liền nhạy cảm phát hiện được sự tình không như mình tưởng tượng, lại nhìn lên cái khay trên tay Thúy Xảo, tuy là có chút mảnh vỡ nhưng nhìn rất quen mắt, không khỏi lại nghi ngờ, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lý Thanh Ca nói tiếp: “Đại bá mẫu, chuyện này để Thanh Ca nói, xin đừng nóng lòng.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lão thái thái lên tiếng hỏi trước, từ tối qua bà đột nhiên nghe tin Cao Vân Dao bị bệnh, mí mắt vẫn giật không ngừng, cảm giác sẽ xảy ra chuyện không hay gì, cho nên khi Thanh Ca nói như vậy bà liền khẩn trương.
“Là thế này.” Lý Thanh Ca nói. “Sáng sớm Dung ma ma dẫn theo người đến Hà Hương viện, nói là Đại bá mẫu dặn dò, vì Đại tỷ tỷ tối qua đột nhiên nhiễm bệnh lạ, Đại bá mẫu lo lắng những người đã từng tiếp xúc với tỷ ấy cũng bị nhiễm, cho nên phái Dung ma ma lần lượt đi kiểm tra từng viện.”
“Cái gì? Có chuyện như thế?” Vừa nói Lão thái thái vừa biến sắc, tầm mắt lạnh lẽo liếc về phía Đại thái thái.
Sắc mặt Đại thái thái hơi trắng, tựa hồ có chút lúng túng.
Lý Thanh Ca làm bộ không nghe ra ẩn ý của Lão thái thái, nói tiếp: “Đại tỷ tỷ đang có bệnh, lúc này đang rất rối ren, Đại bá mẫu còn có thể nghĩ cho mọi người như vậy khiến Thanh Ca rất kính nể, chỉ là không may, khi Dung ma ma cho người kiểm tra đồ đạc trong phòng, có lẽ do đồ đạc hơi hỗn loạn nên lúc mọi người đi lại không cẩn thận té nhào một cái, Dung ma ma lại tình cờ đụng vào giá để đồ, kết quả làm vỡ nát toàn bộ đồ sứ đồ ngọc trên giá…”
“Cái gì?” Đại thái thái nghe vậy suýt nữa nhảy lên một cái, da mặt run rẩy, từng chữ phun qua kẽ răng: “Toàn bộ… vỡ nát rồi?”
“Dạ.” Lý Thanh Ca nghiêm túc gật đầu, mở to đôi mắt vô tội, nhìn vẻ mặt sắp không kềm được của Đại thái thái, muốn đánh một đòn thật mạnh nên nói thêm một câu: “Đồ bị đập nát, để đảm bảo không có sai sót, con đã sai Thúy Xảo mang các mảnh vỡ tới đây, để Đại bá mẫu cho người ghi chép lại, như vậy cũng dễ đối chiếu với sổ sách.”