Độc Thiếp

Chương 102: Còn dám nguỵ biện?




Bên trong đại sảnh, bầu không khí vô cùng quái dị, giữa tĩnh mịch chỉ có âm thanh lạnh lẽo của Dung ma ma, Đại thái thái vốn đang khóc lóc thì bây giờ chỉ biết toát mồ hôi lạnh, nhìn như được thoa một lớp dầu khiến người ta thấy giật mình. Không chỉ vậy, trong lòng Đại thái thái đang không ngừng giật thót, chuyện hôm nay bà đã bố trí kỹ càng, không ngờ kết quả lại khác xa so với tưởng tượng. Thậm chí, lần đầu tiên bà rơi vào tâm trạng khủng hoảng, cảm thấy tất cả đều là âm mưu.

Không sai, bà muốn tính toán người khác, nhưng quay đầu lại bà phát hiện mình mới là người bị hại.

Không kềm được, bà đưa mắt nhìn Lý Thanh Ca.

Tất cả đều bắt nguồn từ ả.

Lý Thanh Ca không trốn tránh mà tiếp nhận ánh mắt âm u của Đại thái thái, khóe môi vung lên nụ cười trào phúng.

Đại thái thái hoảng sợ, lẽ nào thật sự là tiện nhân Lý Thanh Ca này bày trò? Nếu không thì sao lại như vậy?

Chỉ là không chờ bà suy nghĩ, lời nói của Dung ma ma lại vang lên.

“Chuyện khác không nói, chỉ riêng chuyện của Nhị tiểu thư, lẽ nào phu nhân dám thề với trời là không liên quan đến mình hay sao?” Từng chữ từng câu của bà bao hàm tất cả bất mãn và phẫn nộ đối với Đại thái thái.

“Tiện tì ngươi, nếu nói chuyện này có liên quan đến bổn phu nhân thì cũng là vì ngươi.” Đại thái thái giận đến thở hổn hển, lúc nói chuyện phải dùng tay chặn trước ngực, tựa hồ như sắp ngất đi.

Lý Bích Như săn sóc đỡ bên cạnh Đại thái thái, không ngừng dùng tay xoa ngực cho bà, vẻ mặt tràn đầy lol ắng: “Thái thái, xin ngài bớt giận, tuyệt đối đừng so đo với một nô tì ăn cháo đá bát, nếu ngài tức giận ngã bệnh thì sẽ làm cho bà ta càng thêm đắc ý.”

Có lẽ là lời nói của Lý Bích Như đâm trúng chỗ đau, mặt Đại thái thái lại lộ ra vẻ bi thương, nhẹ nhàng vỗ tay nàng: “Sao lại không tức giận được, tốt xấu gì ta cũng là chủ tớ với bà ta hơn ba mươi năm, bình thường xem bà ta như muội muội, không ngờ hôm nay lại bị hãm hại như vậy, trong lòng ta rất khổ sở.”

Sau khi than thở lại khoát tay nói: “Thôi thôi thôi, dù sao bà ta theo ta ba mươi năm, bà ta làm ra chuyện như vậy dĩ nhiên ta cũng không tránh được trách nhiệm.”

“Phu nhân nói rất hay, nhưng nô tì thật lòng không phục.” Dung ma ma đã nhìn quen bộ dáng dối trá của Đại thái thái, không khỏi cười gằn: “Không sai, nô tì đã từng làm chuyện ác, không chỉ một chuyện hại Nhị tiểu thư này, chỉ là từng chuyện ác đó, có cái nào không phải chính tay phu nhân sắp đặt? Nếu không dù nô tì to gan bằng trời cũng không dám, cũng không thể làm được.”

“Ngươi ngươi ngươi…” Đại thái thái tức đến run rẩy, nhưng không nói ra được lời phản bác nào.

Dung ma ma thấy thế thì trong lòng vô cùng sảng khoái, khí thế càng lúc càng lên cao, tựa hồ phải phát tiết toàn bộ uất ức bao nhiêu năm qua: “Thái thái, người đừng trách nô tì, người bất nhân, dĩ nhiên nô tì bất nghĩa.”

“Bà cho rằng nói vậy thì người khác sẽ tin sao? Một tiện tì hãm hại chủ tử, lời của bà ai sẽ tin?” Lý Bích Như giúp Đại thái thái mắng chửi, sau đó đỡ Đại thái thái đi đến một cái ghế, “Thái thái, loại người này, đừng so đo làm gì.”

“Đúng đó.” Lý Thanh Ca lạnh lùng nhìn Lý Bích Như, công phu tận dụng thời cơ giả làm người tốt này, dù là kiếp trước hay hiện tại thì Lý Bích Như đều làm rất tốt.

Chỉ là, đi theo loại người như Đại thái thái, Dung ma ma hôm nay chính là nàng ta ngày mai.

“Một kẻ hãm hại chủ tử, dĩ nhiên là nói không đáng tin, nhưng mà…” Lý Thanh Ca nở nụ cười khó hiểu, đột nhiên chuyển đề tài: “Nhưng ngươi làm sao kết luận Dung ma ma là kẻ hãm hại chủ nhân, chứ không phải bị chủ nhân lợi dụng làm kẻ chết thay?”

“Ta…?” Lý Bích Như nhất thời cứng họng, nhưng nhìn thấy Lý Thanh Ca thì nàng đã có tâm lý thù địch sẵn, cho nên dù không đủ sức nàng vẫn cứ ngẩn cao đầu, lạnh giọng nói: “Phu nhân là người thế nào các nô tì đều biết rõ, phu nhân đối với Nhị tiểu thư ra sao các nô tì càng biết rõ ràng, cho nên nô tì hoàn toàn không tin phu nhân sẽ làm ra chuyện như vậy.”

“Dung ma ma đi theo Đại bá mẫu ba mươi năm, không lẽ các người nhìn ra bà ta là người thế nào sao? Nếu đúng thì tại sao Đại bá mẫu còn giữ bà ta đến giờ?” Lý Thanh Ca hỏi ngược lại.

Chuyện này…” Lý Bích Như tái mặt, nhưng vẫn ương bướng: “Thái thái thiện tâm nhân hậu mới bị tiện tì này lừa gạt, chúng nô tì hầu hạ bên cạnh Đại thái thái, dĩ nhiên là rất rõ ràng. Chỉ là, Lý cô nương, cô nương cũng là sống nhờ ở Cao gia, nhận được ân huệ của Cao gia, Thái thái đối xử với cô nương như với con ruột, nhưng bây giờ cô nương luôn miệng nói giúp cho tiện tì kia, như vậy là ý gì? Không lẽ cô nương cũng cho rằng là do Thái thái chủ mưu, cố ý hãm hại cô nương sao?” Qua thời gian hầu hạ bên người Đại thái thái, nàng nhạy cảm phát hiện ra Đại thái thái không vừa ý người con dâu tương lại này, ngược lại còn có chút căm hận nữa. Cho nên nàng ngốc đến mấy cũng biết, làm khó Lý Thanh Ca sẽ lấy lòng được Đại thái thái.

Ở Cao gia, ngoại trừ Cao Viễn ra thì mọi chuyện đều do Đại thái thái quyết định, giữa Đại thái thái và Lý Thanh Ca bên nào nặng bên nào nhẹ, dĩ nhiên Lý Bích Như biết rất rõ. Huống hồ, trước kia Lý Thanh Ca làm nhục nàng, rồi lại là hôn thê của Cao Dật Đình, chỉ bằng hai điểm này, nàng đã quyết tâm không đội trời chung với Lý Thanh Ca.

“Không lẽ không đúng?”  Đôi mi thanh tú của Lý Thanh Ca nhíu lại, trực tiếp hỏi thẳng.

“Lý cô nương.” Đại thái thái đau đớn lắc đầu, “Người khác hiểu lầm bổn phu nhân cũng thôi, không nghĩ tới con cũng…haiz…” Đại thái thái nặng nề thở dài, tỏ vẻ nản lòng đến không muốn nói.

Nhìn bộ dáng này của bà, khóe miệng Lý Thanh Ca chậm rãi cười gằn, trong mắt cũng bắn ra ý lạnh: “Đúng vậy, Cao bá bá vốn là đồng môn của cha ta, còn ta cũng tưởng rằng đến Cao gia cũng chính là đến nhà mình, Đại bá mẫu cũng giống như mẫu thân của mình, nhưng mà…”

Kiếp trước, nàng thật sự nghĩ như vậy, cho rằng Đại thái thái thật lòng quan tâm chăm sóc mình, nhưng thì ra là ngoài ngọt trong đắng mà thôi.

Âm thanh Lý Thanh Ca cứng ngắc, trên mặt mang theo  ý cười châm biếm, cũng có chút bi thương: “Nhưng thì ra chuyện hoàn toàn không như Thanh Ca đã nghĩ.”

Nói xong, nàng đột nhiên nhìn sang Chu ma ma, lạnh giọng hỏi: “Chu ma ma, xin hỏi những khách hành hương này đều do bà tìm đến đúng không?”

Tâm tư Chu ma ma chìm xuống, nhưng nghĩ Lý Thanh Ca bất quá là một tiểu nha đầu sống nhờ ở Cao gia, có gì ghê gớm chứ, nên chỉ xem thường hừ một tiếng: “Lão nô đang rất bận, đi tìm bọn họ làm gì?”

Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, trong số khách hành hương liền có một vị công tử trẻ tuổi phản ứng: “Ơ, vị đại nương này sao lại nói chuyện kỳ lạ vậy?”

Sắc mặt Chu ma ma ngượng ngùng: “Vị công tử này, lão có nói gì đâu?”

“Tuy rằng bọn ta không do bà đi tìm đến, nhưng cũng là nghe lời bà mới đi theo.” Vị công tử kia nói.

“Đúng đó.” Lại một vị phụ nhân trung niên mở miệng: “Sáng nay ta tới dâng hương, ai ngờ nửa đường ngươi cản bọn ta lại, nói là bên này có Không Kiến đại sư chuẩn bị khai quang tượng Phật, ai mà cầu nguyện trước mặt Phật sẽ rất linh nghiệm, cho nên bọn ta mới đi theo ngươi, ai ngờ tới nơi lại thấy được chuyện lộn xộn như vậy.”

“Đúng vậy.” Lại có người phì phì nói: “Thật là xúi quẩy.”

Các khách hành hương dồn dập chỉ chứng là Chu ma ma dẫn họ đến, Chu ma ma thấy không xong nên mới miễn cưỡng nói: “Không sai, cho dù là lão dẫn mọi người đến thì đã sao? Lão thân không nói sai, chỉ là không cẩn thận đi nhầm đường mới đụng phải chuyện đó thôi, lão thân cũng không cố ý.”

“Chu ma ma hầu hạ bên người Đại bá mẫu, chắc phải rất bận rộn.” Lý Thanh Ca châm biếm: “Sao lại có thời gian đi làm chuyện tào lao như vậy? Huống hồ ở đây cũng không có đại sư khai quang tượng Phật gì cả, Chu ma ma, bà đang nói láo sao?”

“Ta…ta cũng là nghe người ta nói, muốn tìm người cùng đi nhìn thôi.” Chu ma ma quanh co.

“Được rồi, đạo lý giấu đầu hở đuôi, càng bôi càng đen chắc Chu ma ma hiểu chứ.” Lý Thanh Ca cười gằn, sau đó cho bà giải thích nữa mà nói với Hách Liên Hề: “Điện hạ, nếu dân nữ đoán không sai thì chuyện là thế này, Đại bá mẫu thiện tâm nhân hậu kia có lẽ là thấy Lý Thanh Ca ta chướng mắt, muốn tìm cách hủy đi trong sạch để trừng phạt ta, cho nên dặn dò Dung ma ma Chu ma ma cùng với Nhị tỷ tỷ bày ra chuyện này. Dung ma ma thì đi tìm Lý Tam, đêm đó dự định đưa ta vào phòng chứa củi để lăng nhục, nhưng không ngờ ma xui quỷ khiến lại đưa nhầm thành Nhị tỷ tỷ, cho nên mới có một màn hỗn loạn lúc sáng sớm, mới có chuyện Lý Tam đứng trước mặt Lý Thanh Ca lại không nhận ra, còn một mực hô hào tình đầu ý hợp hai bên tình nguyện, đã tư thông từ lúc ở Linh Châu, lại mới có chuyện Nhị tỷ tỷ tính sổ với Đại thái thái. Mà vì Chu ma ma không có mặt nên không biết chuyện có biến, lại dẫn theo một đám khách hành hương tới bắt gian, muốn Lý Thanh Ca ta mất mặt trước mọi người, bị người phỉ nhổ, mãi không thể trở mình.”

Mọi người nghe nói xong nhất thời hiểu ra, cục diễn hỗn loạn lúc này cũng lập tức rõ ràng hơn.

Mà đám người trong cuộc như Đại thái thái lại càng kinh ngạc không nói ra lời, làm sao Lý Thanh Ca biết được? Lại nói như thể nàng là người trong cuộc.

Không kềm được, Đại thái thái lạnh lẽo liếc Dung ma ma một cái, nhất định là lão già kia bán đứng mình.

Mà Hách Liên Hề nghe xong chỉ hơi nheo mắt lại, một tay chống quai hàm, như đang trầm tư.

Cao Dật Hiên nghe xong lại tỏ vẻ tức giận, hận không thể đem đám người Đại thái thái ra rút gân lột da.

“Đúng là tâm tư độc ác.” Hắn cắn răng nói, hai nắm tay bóp mặt lại, may mà Túy Nhi đứng bên cạnh vẫn nắm chặt ống tay áo hắn, chỉ sợ hắn đột nhiên lao ra giết người.

Sắc mặt Cao Viễn tái xanh, phẫn nộ trừng mắt nhìn Đại thái thái: “Bà… không ngờ bà thật sự làm ra chuyện như vậy?”

“Ta…” Đối mặt với ánh mắt chỉ trích của mọi người, Đại thái thái trăm miệng không thể bào chữa, đẩy Lý Bích Như ra sau đó quỳ xuống đất khóc lóc: “Lão gia, người khác oan uổng thiếp cũng thôi, không lẽ thiếp theo lão gia nhiều năm như vậy mà ông cũng oan uổng thiếp hay sao?”

“Sự thật bày ra trước mắt, bà muốn ta làm sao tin bà?” Cao Viễn tức giận nói.

Đại thái thái khóc lóc lắc đầu, một đường quỳ bò đến dưới chân Cao Viễn, ôm chân hắn: “Lão gia, lời của tiện tì thì ông tin, lời của ta ông không tin sao?”

“Không, lão gia, những gì nô tì nói đều là sự thật.” Dung ma ma cũng hướng về Cao Viễn nói: “Không chỉ chuyện của Nhị tiểu thư, thậm chí Tứ di nương cũng là phu nhân hại chết, còn có Thúy Dung nữa.”

“Tiện nhân.” Đại thái thái phẫn nộ chửi mắng.

Dung ma ma không thèm nhìn bà, chỉ nói với Cao Viễn: “Lão gia, nô tì thề với trời nếu có nửa lời dối trá thì sẽ bị thiên lôi đánh, mãi mãi không được siêu thoát. Tứ di nương là bị hạ độc chết. Còn Thúy Dung, năm đó Đại thái thái nói thương nàng lớn tuổi, cho phép nàng hồi hương lập gia đình, thật ra Thúy Dung vừa ra khỏi cổng Cao gia đã bị người ta đưa đến vùng hoang dã hại chết. Không chỉ vậy, còn trước kia Tam di nương mang thai con trai nhưng lại sinh ra một cái thai chết.”

“Dung ma ma.” Đại thái thái không nghe nổi nữa, lớn tiếng cắt ngang: “Rốt cuộc Lý Thanh Ca kia cho ngươi chỗ tốt gì khiến cho ngươi tìm đủ cách hãm hại ta như vậy, đem những tội danh này vu oan cho ta?”

“Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm.” Cao Vân Bình hừ lạnh. “Cha, con có thể làm chứng, lão yêu phụ vốn là muốn hại Lý cô nương, lần này đi Phổ Tế tự chỉ là danh nghĩa, bà ta muốn hại Lý cô nương ở đây, tư thông với người ta ở Phật môn là tội thêm một bậc, bà ta muốn Lý Thanh Ca mãi mãi gánh tội danh dâm phụ, mãi mãi sống dưới sự chà đạp phỉ nhổ của người khác.”

“Lão yêu phụ.” Cao Dật Hiên nghe nói tức giận thoát khỏi tay Túy Nhi, nhấc chân đạp lên người Đại thái thái.

“Khoan đã.” Lý Thanh Ca đúng lúc ngăn cản Cao Dật Hiên.

“Nha đầu.” Cao Dật Hiên đau lòng nhìn Lý Thanh Ca thắc mắc: “Vì sao không cho ta giúp muội dạy dỗ bà ta?”

Dạy dỗ bà ta? Hừ, thù của Lý Thanh Ca nàng, phải do chính nàng báo, không cần mượn tay người khác.

Huống hồ, một cước của Cao Dật Hiên hạ xuống, nhiều lắm Đại thái thái chỉ chịu nỗi đau da thịt, nói không chừng bà ta sẽ nhân cơ hội này té xỉu, tránh né được trách móc của mọi người.

Nàng sẽ không để cho lão yêu phụ này toại nguyện.

Đại thái thái hãi hùng nhìn Cao Dật Hiên, hai tay ôm chặt bắp đùi Cao Viễn: “Lão gia, cứu thiếp, bọn họ muốn hại thiếp, bọn họ muốn hại chết thiếp.”

“Lão gia, nô tì có chứng cứ.” Lúc này Dung ma ma lại thật bình tĩnh, thoáng suy nghĩ, sự lão luyện ngày thường cũng quay trở lại.

Những năm này hầu hạ bên cạnh Đại thái thái, bề ngoài bà rất vẻ vang, thực chất là như sống trên đầu mũi dao, hơi không chú ý thì sẽ chết mà không hay. Ví dụ như hôm nay, một khi xảy ra chuyện thì mình sẽ là người đầu tiên chịu chết.

Vốn đã sớm chuẩn bị tinh thần đón nhân cái chết, nhưng mà bà còn con trai, đó là do bà qua lại với một tên đưa thức ăn mà sinh ra. Lo sợ Đại thái thái biết được,bà giả bộ bệnh lén lút trốn đến nông trang, sinh ra hài tử thì tặng cho người ta.

Những năm này bà không có gì cả, chỉ có duy nhất đứa con trai kia.

Nhưng hôm nay nếu bà chết rồi, với tính tình Đại thái thái, tất nhiên sẽ nhổ cỏ tận gốc, con của bà sẽ không thoát được độc thủ.

Cho nên bà liều chết phản kháng, hoặc là Đại thái thái chết, hoặc là mẹ con bà chết.

May mà, bà con có lá bài cuối cùng.

“Đây là bức huyết thư trước khi lâm chung của Tứ di nương.” Dung ma ma đột nhiên kéo áo khoác ngoài ra, không ngại ở trước mặt công chúng mà cởi cả áo trong, ngay khi mọi người đang ngại ngùng quay mặt đi thì lại nghe thấy tiếng xé vải, sau đó Dung ma ma tay nâng một tấm huyết thư lên: “Lão gia, ngài xem.”

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy màu máu đỏ hồng, tràn ngập một mảnh vải trắng đã bị xé rách.

Ngón tay Cao Viễn run rẩy cầm lấy, trên đó viết rằng: “Là Đường Uyển hại ta”. Chữ Uyển kia, nét bút cuối cùng kéo rất dài, tựa hồ là ngón tay không còn sức để nhấc lên nữa.

“Nương.” Cao Vân Tuệ cũng nhào tới, đoạt lấy huyết thư từ tay Cao Viễn, nhìn thấy năm chữ màu đỏ này tim đau như dao cắt: “Đúng là bút tích của nương, nương…” Ôm huyết thư trong ngực, Cao Vân Tuệ khóc nức nở lên, tuy rằng đã nhiều năm nhưng huyết thư vẫn tỏa ra một mùi máu tanh nồng nặc.

“Sao lại như vậy?” Đại thái thái thấy thế thì bị dọa sợ, miệng chỉ lẩm bẩm câu: “Không, không, không thể nào.”

“Tại sao lại không?” Cao Vân Tuệ khịt khịt mũi, sau khi ngừng khóc thì ánh mắt thống hận như muốn đâm chết Đại thái thái: “Tại sao? Nương là người luôn làm việc thiện, lúc nào cũng tôn kính bà, chưa từng tranh giành với bà cái gì? Tại sao bà lại độc ác như vậy, hạ độc chết bà ấy? Hu hu hu…”

“Ta…”

“Còn có Thúy Dung.” Dung ma ma nói tiếp: “Năm đó chẳng qua bộ dáng Thúy Dung có chút xinh xắn, Đại thái thái không chịu tha cho nàng, ở trước mặt người khác thì giả vờ ban ân huệ, cho nàng hồi hương thành thân, nhưng không ngờ lại hãm hại như vậy, cho người trói nàng đưa đến nơi hoang vắng giết chết.”

“Cái gì?” Sắc mặt Cao Viễn trở nên đáng sợ, nha đầu Thúy Dung kia hắn vẫn còn nhớ, năm đó chỉ mới mười lăm mười sáu, như một đóa hoa, tuy rằng dung mạo không giống Hách Liên Ngọc nhưng tính tình hồn nhiên lại rất giống. Mỗi khi thấy nàng cười nói vui vẻ trước mặt mình, hắn đều giống như nhìn thấy Hách Liên Ngọc, cho nên mới có ý định thu nàng vào phòng.

Chỉ là, khi hắn nói ra ý định này với Đại thái thái, Đại thái thái lại nói với hắn rằng Thúy Dung đã đính thân ở quê nhà, bây giờ tuổi cũng không còn nhỏ, bà muốn khai ân cho nàng ta về quê thành thân, ngay cả tiền chuộc thân cũng không cần.

Như vậy, cho dù trong lòng Cao Viễn thấy không nỡ nhưng cũng không miễn cưỡng, cũng như khi đối xử với Hách Liên Ngọc. Không chỉ vậy, hắn còn căn dặn Đại thái thái cho nàng ta nhiều trang sức quần áo một chút, xem như là của hồi môn Cao gia cho nàng.

Lúc đó Đại thái thái đã đồng ý.

Không ngờ, cuối cùng nàng lại có kết cục này?

Giờ khắc này tâm trạng của Cao Viễn không thể diễn tả được, Hách Liên Ngọc chết rồi, Tứ di nương là người giống nàng nhất cũng đã chết, thậm chí Thúy Dung cũng…

“Tiện phụ.” Sắc mặt Cao Viễn tái xanh, hắn một cước đá thật mạnh vào Đại thái thái.

“Ah….” Đại thái thái không đề phòng, cả người co quắp ngã xuống đất, đang gào khóc thì chân của Cao Viễn lại đạp lên ngực bà, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm: “Tiện phụ, ngươi ác độc như vậy sao? Ngươi – ác độc – như vậy sao?” Nghiến răng nghiến lợi, chân Cao Viễn mạnh mẽ đè xuống ngực Đại thái thái, khiến Đại thái thái đau đến kêu gào như heo bị thọc tiết.

“Ah, Lão gia, oan uổng, oan uổng…”

“Đến lúc này còn nói oan uổng sao? Không lẽ huyết thư chính tay Lan Nhi viết là giả?” Cao Viễn thu hồi chân, cong lưng lại dùng tay tóm chặt cổ áo Đại thái thái, nâng bà lên.

“Không, không thể.” Đại thái thái vẫn còn muốn chối: “Thiếp thật sự không giết Tứ di nương, có lẽ nàng ấy hận thiếp, chết cũng không tha cho thiếp. Lão gia, nàng ta hận thiếp không cho nàng ta vị trí bình thê, cho nên đến chết cũng muốn vu oan cho thiếp.” 

“Hừ, ngươi còn dám chối.” Cao Viễn mạnh mẽ ném bà xuống đất, ánh mắt căm ghét sâu sắc: “Đường Uyển, trước kia ta nghĩ ngươi đoan trang hiền thục, dù không yêu cũng rất tôn trọng ngươi, đem cả Cao gia cho ngươi quản lý, thậm chí có nhiều chuyện ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Không ngờ ngươi được voi đòi tiên, làm ra chuyện thương thiên hại lý này? Lan Nhi cũng thôi, nhưng Thúy Dung khi đó vẫn còn là một cô bé mà.”

“Lão gia… năm đó thiếp đã thả cho Thúy Dung đi rồi, còn chuyện ra ngoài phủ nàng ta gặp chuyện gì thì thiếp thân không biết.” Thần sắc Đại thái thái kích động, nước mũi nước mắt tèm lem, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại chỉ Dung ma ma nói: “Nói không chừng… không chừng là tiện tì này bày mưu với kẻ khác, muốn hãm hại thiếp thân. Lão gia, người tuyệt đối đừng để bị gạt.”

“Đại bá phụ.” Lý Thanh Ca đột nhiên nói: “Thúy Dung chưa chết.”

“Cái gì?” Lời vừa nói ra mọi người đều kinh ngạc.

Mà ánh mắt thâm độc của Đại thái thái thì lại dán chặt lên người Chu ma ma, vì Dung ma ma thân thiết với Thúy Dung nên việc này bà đã giao cho Chu ma ma làm.

Chu ma ma thấy Đại thái thái nhìn sang thì nhất thời lộ vẻ oan ức: “Phu nhân, nô tì…” Năm đó bà dựa theo ý của Đại thái thái, tìm vài tên lưu manh hạ lưu cho bạc, những người kia cũng nói là đã chết rồi, chỉ là sợ bị lộ nên bà không tự mình đi xem thôi.

“Nàng ấy đang ở đâu?” Cao Viễn kinh ngạc hỏi.

Lý Thanh Ca cười nhạt: “Ở ngay trong chùa."