Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 63-5: Tế điện 5




Edit: Nhạn.

Không phải chỉ là nhịn thôi ư, có gì ghê gớm đâu, nàng cũng không phải là không có nhẫn nại, năm đó lão bất tử kia thay đổi biến pháp đối phó nàng, ban đầu Tề Hanh trái một bên phải một bên thu người thông phòng, Ninh phu nhân nàng cũng nhịn, hôm nay chỉ là nhịn một lúc mà thôi, có việc gì ghê gớm đâu! Một ngày nào đó, nàng sẽ giẫm lão bất tử kia cùng kẻ tiện nhân dưới chân, cho các nàng trọn đời cũng không xoay người được!

Lại nghỉ ngơi hai ngày, thân thể Chu Quân Uyển cũng tốt hơn lên nhiều, chẳng qua là khi có người khác bên cạnh, nàng vẫn làm một bộ dạng tinh thần uể oải, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi là được.

Văn mụ mụ cũng đã chuẩn bị thoả đáng nhang cùng giấy mã cho ngày tế điện, chỉ đợi đến nửa đêm tránh thoát tai mắt của mọi người, cùng Chu Quân Uyển đi đến rừng trúc góc Đông Bắc của Hầu phủ.

Cả một ngày, cảm xúc của chủ tớ hai người các nàng lên xuống thấp thỏm, nhất là Chu Quân Uyển, từ lúc sáng sớm tỉnh dậy cũng chưa từng cười một lần, lời nói cũng cực ít, nếu không phải là chuyện gấp gáp thì tuyệt đối không mở miệng, khiến cho đám người hầu hạ tới cũng có chút lo sợ, không hiểu là ai hầu hạ không cẩn thận chọc nàng giận, ra vào lại càng rón rén cẩn thận hơn so với thường ngày.

Khó khăn chịu đựng cho đến nửa đêm, vẻ mặt của Chu Quân Uyển cũng hoà hoãn rất nhiều, trong mấy ngày vừa qua đây là lần đầu nàng cùng đám nha hoàn nói chuyện cười, lại sai Văn mụ mụ lấy mấy thứ điểm tâm tinh thế ban ngày Chu Thái phu nhân thưởng mang tới cho mọi người ăn.

Mấy ngày liên tiếp đám nha hoàn đều run run rẩy rẩy, không biết lúc nào thì Chu Quân Uyển xử lý các nàng, bỗng nhiên thấy nàng có vẻ mặt ôn  hoà, nhịn không được có mấy phần thụ sủng nhược kinh, huống chi những thứ điểm tâm tinh xảo kia trong ngày thường bọn nha hoàn bọn bọ không được ăn, vội vàng rối rít cảm tạ ân của Chu Quân Uyển, chia điểm tâm kia ra ăn.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Chu Quân Uyển vừa cười nói: “Mấy ngày liên tiếp mọi người đều cực khổ hầu hạ ta rồi, hôm nay ta thấy thân thể thoải mái không ít, tất cả mọi người mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai lại tới hầu hạ ta, chỉ chừa lại Văn mụ mụ cùng Cẩm Tú hầu hạ là được rồi.”

Đám nha hoàn còn muốn lấy lòng, vội cười nói: “Có thể hầu hạ cho Chu nhị thiếu phu nhân, chính là phúc khí của đám nô tỳ, tại sao lại nói đến khổ cực chứ? Chu nhị thiếu phu nhân nói quá lời rồi. Ngược lại là Văn mụ mụ cùng Cẩm Tú tỷ tỷ mấy ngày liên tiếp mới thật là vất vả, không bằng tối nay cứ để cho đám nô tỳ hầu hạ Chu nhị thiếu phu nhân, để Văn mụ mụ cùng Cẩm Tú tỷ tỷ sớm đi về phòng nghỉ ngơi?”

Vân Cẩm cũng cười làm lành: “Nô tỳ cũng có mấy ngày không ngủ trên tấm đệm dưới chân giường Chu nhị thiếu phu nhân rồi, cũng rất nhớ, không biết Chu nhị thiếu phu nhân có thể thưởng cho nô tỳ cái phúc khí trực đêm cho ngài?”

Cái kẻ Vân Cẩm, ngược lại thật sự là kẻ có thể co được giãn được . . . . . Chỉ tiếc hôm nay Chu Quân Uyển không có tâm tình vòng vo với nhạn nàng ta, vì vậy không lạnh không nguội nói: “Không cần, ta vẫn là có thói quen để Văn d/d/le/quy/d10nmụ mụ cùng Cẩm Tú hầu hạ, ngươi chỉ cần để ý hầu hạ cho Nhị thiếu gia thật tốt là được.”

Vân Cẩm đụng cây đinh mềm, dạ vâng rồi không dám nữa nói gì, mà đám nha hoàn thấy nàng ta còn bị uyển chuyển từ chối, cũng không ai dám nói muốn ở lại hầu hạ nữa, sợ chọc cho Chu Quân Uyển tức giận, vì vậy khi Chu Quân Uyển lần nữa lên tiếng để các nàng về phòng nghỉ ngơi, cũng lập tức thuận nước đẩy thuyền đáp, khom người hành lễ rồi nối đuôi nhau ra bên ngoài.

Đợi sau khi mọi người đi hết, Văn mụ mụ nhỏ giọng phân phó Cẩm Tú: “Đưa một bầu rượu tới cho Lý ma ma trực đếm, nói là Chu nhị thiếu phu nhân thấy bà ta mấy ngày liên tiếp trực cửa vất vả, thưởng cho các nàng. Khi trở về lại đi dãy nhà phía sau nhìn một chút, có phải tất cả mọi người đều đã đi ngủ rồi hay không.”

Trong lòng Cẩm Tú biết mấy ngày nay Chu Quân Uyển cùng Văn Mụ Mụ có chuyện gì đó gạt nàng, nhưng hai người không nói cho nên nàng cũng không chủ động hỏi tới, nàng tin tưởng hai người không nói cho nàng biết tự họ có ly do của mình, nàng chỉ cần tận tâm tận lực mà hoàn thành việc được giao phó, vì vậy khi nghe được Văn mụ mụ phân phó, nàng vẫn như cũ không nói gì, chỉ khom người đáp một tiếng ‘Dạ’, lập tức lui ra ngoài làm việc.

Sau khi Cẩm Tú ra ngoài Văn mụ mụ lại nhỏ giọng nói với Chu Quân Uyển: “Phía tây phòng ngoài cùng của Ỷ Tùng viện có một cái của nhỏ nối thẳng tới vườn hoa, lão nô đã nghĩ cách lấy được cái chìa khoá rồi, như vậy sau khi chúng ta qua cửa nhỏ kia, đi qua con đường mòn là đến rừng trúc kia. Chỉ là vì tránh tai mắt người khác, chúng ta không thể mang theo đèn lồng, đi tới đó sẽ có một chút khó khăn.”

Chu Quân Uyển lại tuyệt nhiên không lo lắng: “Không quan trọng, cùng lắm thì tốn thêm một ít thời gian nữa.” Khi nàng còn là Thẩm Lương lúc còn chưa được gả vào Thôi gia, lúc đó Thôi gia vẫn còn chưa có phát đạt thì ngày nào mà nàng không đi trên còn đường mòn nơi thôn quê, trong đó không thiếu tình huống nàng đi vào ban đêm mà không có đèn lồng? Đường đi ở Hầu phủ dù có khó hơn đi nữa, còn có thể khó hơn những con đường nhỏ bùn lầy ở thôn quê kia?

Hai người nói chưa được mấy câu, Câm Tú đã trở lại, báo rượu đã đưa cho Trương ma ma cùng Lý ma ma mang đi, lúc này hai người đã uống rượu, chúng nha hoàn cũng đã tắt đèn, đi ngủ rồi.

Chu Quân Uyển gật đầu một cái, nói với Cẩm Tú, nàng cùng Văn mụ mụ muốn đi vườn hoa một lúc, để Cẩm Tú ở lại trông chừng, d/d/l/e/quy/don bất luận kẻ nào tới đều phải nói nàng đã ngủ, không được lộ ra dấu vết, sau đó cùng Văn mụ mụ mặc áo choàng trùm mũ che cả mặt, dùng áo choàng che lại nhang đèn rồi biến mất trong màn đêm.

Chỉ còn lại Cẩm Tú đứng trong phòng cảm thấy lúc này họ đi ra vườn hoa, hơn nữa còn mang theo nhang đèn cùng giấy mã thật là kỳ lạ nhưng vẫn không nói gì, chỉ đứng canh phòng như thường ngày.

Lại nói Chu Quân Uyển cùng Văn mụ mụ một đường đi tới, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, cũng rất thuận lợi qua khỏi cảnh cửa nhỏ trong Ỷ Tùng viện, rất nhanh đã tới Vườn hoa của Hầu phủ.

Vườn hoa Hầu phủ cực kì rộng lớn, vì vậy tuy có ma ma thô sử luân phiền tuần tra đêm, Chu Quân Uyển cùng Văn mụ mụ cũng vẫn không bị phát hiện, mượn ánh trăng ban đêm, thêm một chút thời gian đã tới cái rừng trúc phía đông bắc.

Cái rừng trúc kia đúng như lời Văn mụ mụ nói, âm âm u u, không có một tia nhân khí, chỉ nghe được tiếng gió thổi qua rừng trúc nhạn kêu sàn sạt, cũng không biết từ nơi nào vang lên tiếng chuông đồng, âm thanh thở dài cũng không nghe rõ lắm, làm cho người ta rơn cả tóc gáy.

Càng đi sâu vào trong, chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị mạng nhện giăng đầy đầu, còn có một chút ánh sáng nào đó, nếu có người đi tới sẽ lập tức thối lui thật xa, rõ rõ ràng ràng, giống như Quỷ hoả, làm cho người ta không rét mà run.

Dù cho Văn mụ mụ đã lớn tuổi, lại biết được lai lịch của Chu Quân Uyển, nhưng vẫn như cũ bị những quỷ hoả này doạ cho sợ tới mức cả người nổi da gà, càng khép chặt áo choàng hơn.

Chu Quân Uyển lại tuyệt không sợ, ngược lại nhỏ giọng an ủi Văn mụ mụ: “Mụ mụ đừng sợ, chỉ là mấy con mèo hoang thôi.”

Văn mụ mụ gật đầu một cái: “Ta không sợ, cô nương không cần phải lo lắng.” Ngoài miệng nói không sợ, nhưng giọng điệu hơi run lại tiết lộ sự thật là Văn mụ mụ lại đang sợ.

Chu Quân Uyển lập tức không nói gì nữa, chỉ là vươn tay, cầm tay Văn mụ mụ, dắt nàng một đường đi về phía trước.

Hai chủ tớ vẫn mò mẫn đi vào sâu bên trong rừng trúc, sau khi đảm bảo không có người nào bên ngoài nhìn thấy, Chu Quân Uyển mới nới lỏng tay, móc ra hoả chiết tử (hột quẹt, vì mình thấy hay nên giữ nguyên nhé!!!)