Editor: Nyanko - Cungquanghang
Sau khi Tiêu Lệnh Thù và Tề vương bình an bước ra từ điện Thái Hoà, Tề vương dùng ánh mắt sùng bái như nước sông cuồn cuộn mà nhìn Tiêu Lệnh Thù.
“Ngũ ca, Ngũ ca, huynh thật lợi hại. Vậy mà có thể khiến phụ hoàng tức giận như vậy mà vẫn toàn thân thoát ra. Hôm nào chúng ta lại…”
“Khụ! Lục hoàng đệ, ăn nói cẩn thận!” Thái tử nhắc nhở, sắc mặt có chút đen, chẳng lẽ tên gấu con này còn nghĩ muốn làm chuyện ngu xuẩn gì nữa hả? Chỉ cần tưởng tượng việc hắn sai người đem mấy chó săn đến cắn đủ mấy vị vương thì Thái tử thật có xúc động muốn đánh người.
Cơ bản thì Tề vương không sợ Thái tử, bĩu môi. Thấy Thái tử bắt đầu lải nhải, nhẫn nại nghe xong một lát, cuối cùng cũng không kiên nhẫn, nói: “Thái tử đại ca, chúng ta cùng đi cung Phượng Tường thỉnh an mẫu hậu thôi.”
Giọng nói Thái tử cứng lại, trong lòng thở dài, cũng không hề nói gì, cùng hai vị đệ đệ tiến vào cung Hoàng hậu.
Trong cung Phượng Tường, không chỉ có mấy vị Vương phi, mà còn có vài vị Vương gia. Bọn họ cũng đến đây thỉnh an Hoàng hậu, cũng thuận tiện đón thê tử của mình. Thấy đám người Thái tử xuất hiện, sắc mặt mọi người khác nhau, trong đó Ninh Vương phi là rõ ràng nhất, oán hận liếc mắt nhìn Tề vương và Tấn vương.
Vì lúc trước đã đáp ứng sẽ làm chủ cho Ninh Vương phi, vậy nên Hoàng hậu phải răn dạy Tề vương một trận, nghe nói Hoàng đế trừng phạt, oán hận nói: “Con hồi phủ viết kiểm điểm cho tốt, ở trong phủ suy nghĩ tỉnh táo, lại để Tề Vương phi nhìn. Nếu nó không thành thật, con cứ việc tiến cung nói cho bổn cung, bổn cung không tin không trị được nó!”
Tề vương đành phải xin Hoàng hậu khoan dung.
Răn dạy Tề vương một trận, Hoàng hậu mới nói: “Được rồi, mọi người cũng trở về đi thôi. Thân mình tức phụ lão Nhị nặng nề, không cần thường xuyên tiến cung thỉnh an làm gì. Tức phụ lão Thất cũng vậy, chưa đủ ba tháng đều có nguy hiểm, cứ yên tĩnh ở trong phủ thôi…”
Hoàng hậu nói một hồi, cũng đủ mấy người ở đây ngoan ngoãn tuân theo. Chỉ có Ninh Vương phi nghe Hoàng hậu răn dạy Tề vương không đau không ngứa, thì trong lòng cũng biết hôm nay tiến cung cáo trạng không thành, cho dù tính với việc trừng phạt của Hoàng đế, chỉ là phạt viết kiểm điểm và phạt bổng lộc thì tính là gì chứ? Khi không nàng tức giận vô công như vậy hả?
Trong lòng Ninh Vương phi cực kỳ tức giận, cảm thấy quả nhiên Hoàng hậu không đáng tin cậy. Khi vừa rời khỏi cung Phượng Tường, gương mặt cũng xụ lại.
A Bảo và Tiêu Lệnh Thù đi cùng nhau, một bên là Tề vương và Tề Vương phi, Thái tử và Thái tử phi thì đi về hướng Đông cung.
Tề vương đột nhiên kêu lớn: “Các vị hoàng huynh, mỹ nhân hôm qua đệ đưa đến có vừa lòng không? Nếu không hài lòng, đệ có thể lại đưa đến, cho đến khi các vị hoàng huynh hài lòng mới thôi.”
Ninh Vương phi quắc mắt xoay người, mắt phun lửa mà nhìn hắn. Mấy vị Vương phi khác tuy rằng không có biểu tình gì rõ ràng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ chán ghét. Chẳng qua ngại thân phận Tề vương, không có biểu hiện quá rõ ràng mà thôi, miễn cho bị Hoàng hậu và Thái tử chán ghét oán hận.
Hiền Vương phi đỡ bụng nói: “Lục hoàng đệ, người là đệ đệ, nào có đạo lý đệ đệ đưa nữ nhân tới cho huynh trưởng của mình chứ?” Là nữ nhân có bối phận cao nhất ở đây, Hiền Vương phi có tư cách nói mấy lời này. Mà mấy vị Vương khác cũng không muốn dây dưa với người Tề vương đưa tới, cho nên hoàn toàn giao cho Vương phi của mình xử lý.
Tề vương cười như không cười nói: “Nhị hoàng tẩu sai rồi, không phải đệ đưa nữ nhân tới, cái đó gọi là nhận lỗi.”
“…”
Hiền Vương phi vỗ về bụng, thiếu chút nữa thì bị hắn chọc tức đến mức đau bụng. Hiền vương thấy sắc mặt nàng không đúng, chạy nhanh đến đỡ nàng, xoa bóp tay nàng để nàng đừng nóng giận, vì loại người này mà tức giận thật không đáng.
Hiền Vương phi bị đánh bại, mà Ninh Vương phi thì khác, tính tình nàng ta nóng nảy, ở nhà là nữ nhi được nhận sủng ái vô song, sau khi gả chồng thì được Ninh vương chăm sóc, cũng không để nàng ta chịu một chút uất ức nào. Tề vương đưa nữ nhân cho Vương gia nàng ta, nói rõ ra thì đánh vào mặt nàng ta rồi, nàng ta không ghi hận mới là lạ.
“Lục hoàng huynh nói lời này là có ý gì? Phương thức nhận lỗi nhiều như vậy, lại đưa nữ nhân cho Vương gia nhà ta, rõ ràng là không có ý tốt gì.” Ninh Vương phi cười lạnh mà nhìn Kim Cảnh Hi và A Bảo đang đứng bàng quan, lại nói: “Nếu đệ thật sự săn sóc như vậy, sao không đưa người cho Ngũ hoàng huynh? Hoặc là đệ cũng có thể đem mấy người trở về phủ?”
Tề vương nheo mắt, cười mỉa mai nói: “Tính tình Thất đệ muội thật là lớn, cảm tình giữa ta và Thất hoàng đệ đều phải quan tâm đắn đo đến đệ muội sao? Thất hoàng đệ, là nam nhân thì phải trị điêu nữ này cho tốt, đỡ bị người ta nói là người hèn nhát!”
Lời này thật sự quá khó nghe, mất công hắn vẫn là hoàng tử trung cung. Ngay lập tức Ninh Vương phi bật khóc tại chỗ, biểu tình của mấy vị Vương phi khác cũng không tốt.
Hiền vương thấy vậy, nhanh ý bảo Ninh vương dẫn thê tử của hắn rời đi, những người khác cũng thức thời mà không cãi cọ với Tề vương làm gì, nhanh chóng đem theo thê tử rời đi, đỡ phải bị Tề vương như chó điên này gặp người cắn người.
Tề vương thấy bọn họ đi thật là nhanh, chậc một tiếng, biểu tình trên mặt có chút không tình nguyện, cuối cùng cũng cáo từ Tiêu Lệnh Thù mà rời khỏi.
*****
Bên trong xe ngựa Ninh vương phủ, Ninh vương lấy khăn tay lau nước mắt cho Ninh vương phi đang khóc cực kỳ thương tâm, có chút bất đắc dĩ nói: “Đức hạnh của Lục hoàng huynh luôn như vậy, không nên vì lời hắn ta nói mà thương tâm, không đáng.”
“Hức... Nhưng chàng nghe một chút mà xem, lời của hắn ta cũng quá khó nghe rồi. rõ ràng là đánh vào mặt thiếp mà, còn muốn ly gián tình cảm phu thê của chúng ta. Thiếp lớn như vậy còn chưa từng bị ai nói như thế, người làm huynh trưởng như hắn lại đưa nữ nhân đến cho đệ đệ nhà mình, an tâm cái gì mới được chứ? Còn nữa, không cho chàng thu mấy nữ nhân không đứng đắn đó...” Nàng ta vừa khóc vừa la mắng.
Ninh vương có chút không được tự nhiên, trước kia thông phòng của hắn đều bị nàng lấy thế lực chèn ép. Từ sau khi cưới nàng, hắn cũng không tới chỗ của thông phòng. Chẳng qua sợ nàng khóc quá nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến hài tử, không khỏi khuyên giải an ủi một bận. trên thực tế, hôm qua Tề vương đến vườn Yên Vũ Giang Nam nháo một trận là vì hắn ta muốn nhắm vào mình và Hiền vương, hơn nữa ngẫm nghĩ lại cũng biết được nguyên nhân.
Từ khi Đại công chúa trở về, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện. Tề vương lại có thâm cừu đại hận với Đại công chúa, mặc dù hiện tại thân thể Đại công chúa không tốt, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở trong phủ công chúa, nhưng vẫn khiến Tề vương tích một ngụm ác khí, cũng giống như chó điên thấy người lập tức cắn. Ngày Võ Hạo thành thân, bọn họ đi thăm Đại công chúa sớm hơn nhóm Tề vương mấy canh giờ, biểu hiện rõ ràng đứng ở phía Đại công chúa, tất nhiên khiến Tề vương oán hận, cho nên chuyện ngày hôm qua chỉ là cho bọn họ cái cảnh cáo mà thôi.
Quả là tên điên mà!
Trong lòng Ninh vương cũng mắng Tề vương xối xả, chỉ là bên ngoài hắn không biểu hiện gì, thậm chí không thể để mọi người biết bọn họ không thích cả Hoàng hậu và Thái tử.
Ninh Vương phi khóc một lát, dùng khăn lau nước mắt, đột nhiên nói: “Chúng ta đi phủ Đại công chúa.” truyendangocungquanghang
Ninh vương nhíu mày, hiện tại sức khoẻ Đại công chúa không tốt, lại biến thành bộ dạng như này, hắn thật sự không muốn quá thân cận với Đại công chúa. Chẳng qua thê tử của hắn dường như rất tôn sùng Đại công chúa. Nếu như là Đại công chúa được sủng ái trước kia, tôn sùng như vậy, Ninh vương cũng không cảm thấy có gì, chỉ là hiện tại...
Ninh vương phi là người cao ngạo, hơn nữa hiện tại nàng đang mang thai, không kiêng nể cảm xúc gì, ngay khi quyết định, lập tức sai người thay đổi phương hướng, tiến đến phủ Đại công chúa. Sau đó quay đầu nói với Ninh vương: “không phải Tề vương đang đắc ý sao? Thiếp đoán thật ra đại hoàng tỷ cũng muốn trị hai người Tề vương và Tấn vương, lần này có nhược điểm tốt như vậy, không nắm chắc thật sự quá lãng phía.”
Xe ngựa phủ Ninh vương chạy thẳng đến phủ công chúa, trên thực tế lại không biết bây giờ Đại công chúa đang nổi trận lôi đình ở trong phủ.
“Hôm qua Phò mã đi vườn Yên Vũ Giang Nam sao?” Gương mặt Đại công chúa vặn vẹo, tái nhợt khuôn mặt hiện nét dữ tợn, đôi mắt hiện lên nét hung tàn.
Ma ma quỳ trên mặt đất sợ tới mức run lập cập, nhanh chóng trả lời: “Công chúa, cái này chỉ nghe người ta nói mà thôi. Hôm qua ở vườn Yên Vũ Giang Nam, Tề vương thả chó cắn người, rất nhiều đệ tử huân quý và quan viên trong triều đều bị thương, nghe đâu hôm nay trên triều còn bị Đình ngự sử buộc tội các vị Vương gia. Lúc ấy tuy rằng Phò mã cũng ở đó, chẳng qua không có bị thương...”
“Bản công chúa không quan tâm hắn ta bị thương hay không, chỉ muốn biết có phải hắn tới nơi đó để tìm nữ nhân hay không mà thôi? Tiện nhân đó...” Gào thét hai câu, Đại công chúa lại cảm thấy không còn sức lực, nha hoàn hầu hạ nhanh chóng chạy đến bưng trà cho nàng ta, để nàng ta lấy lại chút sức.
Gương mặt Đại công chúa đầy oán khí ngồi ở trên giường La Hán để bình ổn hơi thở. Tuy rằng hiện tại thân thể vô cùng suy yếu, cũng không có sức lấy roi đánh người. Chẳng qua theo thói quen, dưới tình huống như vậy rất nhanh nắm giữ quy luật, sức khoẻ Đại công chúa cũng tốt lên. Đối với việc phò mã Võ Liệt dám đi chơi hoa sau lưng nàng, Đại công chúa vẫn cực kỳ tức giận. Cho dù nàng tìm nam nhân, không hầu hạ hắn ta, chỉ cần là nam nhân của nàng, nàng cũng không cho phép nữ nhân khác nhúng chàm.
“Người tới, triệu Phò mã đến đây!”
Sau khi người hầu lĩnh mệnh rời đi, lại có nha hoàn tiến vào thông báo, Ninh vương và Ninh vương phi tới.
“Bọn họ tới làm gì?” Đại công chúa có chút kinh ngạc, chẳng qua nhớ đến tính tình Ninh vương phi cũng hợp gu của nàng ta, vậy nên sai người dẫn bọn họ tiến vào.
*****
Cho đến khi rời khỏi hoàng cung, A Bảo vẫn không rõ hôm nay tới để làm gì. Là nghe Ninh vương phi khóc lóc kể lể, sau đó bị nàng ta dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn nàng? nói nghe xem, liên quan gì đến nàng chứ?
Ngồi trong xe ngựa, A Bảo dùng tay chống cằm suy tư hồi lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại gương mặt lạnh lùng của nam nhân bên cạnh. nyanko_cqh
Ánh mắt Tiêu Lệnh Thù vẫn chưa bao giờ rời khỏi người nàng, dường như phát hiện nàng nhìn hắn chăm chú, tầm mắt di chuyển, dường như đang hỏi có chuyện gì sao?
A Bảo nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định không cần phiền lòng mấy chuyện đó, chỉ nói: “Vương gia, hôm nay phụ hoàng lại phạt chàng cái gì?”
“không phạt.” Tiêu Lệnh Thù trả lời dứt khoát.
A Bảo cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hắn, phát hiện căn bản là hắn không thèm để ý, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra. Từ khi nghe nói Chính Đức đế nổi giận lôi đình ở trong điện Thái Hoà, trong lòng nàng có chút lo lắng Chính Đức đế lại không phân nổi xanh đỏ trắng đen mà mắng chửi người. Nam nhân nhà mình dĩ nhiên là mình đau rồi. Chẳng qua đối với việc hôm nay Chính Đức đế thế nhưng lại không có phạt Tiêu Lệnh Thù cái gì, thực sự khiến nàng kinh ngạc, còn nghĩ rằng rốt cuộc hoàng đế muốn hoàn lương tẩy trắng chứ.
Chờ khi A Bảo biết nguyên nhân Chính Đức đế không phạt Tiêu Lệnh Thù là bởi vì hắn đã không có gì để phạt rồi. Phạt bổng ba mươi năm, chức vụ cũng lấy lui, chẳng lẽ còn muốn lấy lại tước vị của nhi tử hay sao? Chính Đức đế còn cần Tiêu Lệnh Thù thay ông âm thầm xử lý vài chính vụ, tự nhiên không thể tước tước vị của hắn. Cho nên, không có hình phạt, chỉ có mắng mỏ, ai biết mắng cho hung, cuối cùng lại hại mình tức giận muốn chết.
A Bảo nhịn không được che miệng cười, cười đến mức trực tiếp ngã vào trong ngực hắn mà cười rộ, thấy vẻ mặt hắn đầy khó hiểu, A Bảo cũng không giải thích.
Bởi vì buổi sáng trước khi rời phủ, có nói muốn đi Trân Bảo Các xem trang sức. Cho nên sau khi rời khỏi hoàng cung, cũng không có trực tiếp hồi phủ mà đi thành đông tới Trân Bảo Các.
Vừa đến Trân Bảo Các, lại nghe được thanh âm nhiệt tình vui vẻ vang lên: “Biểu muội, biểu muội phu!”
A Bảo mới đầu không cho rằng thanh âm đó là kêu mình, cho đến khi một thanh niên chạy đến trước mặt mình cười như người ngốc, A Bảo mới nhận ra đây không phải là biểu ca Triệu Dịch Dương nhà đại cô cô sao?
A Bảo có lễ gọi biểu ca, Tiêu Lệnh Thù một mắt cũng không thèm liếc nhìn hắn, lãnh đạm hết sức. Chẳng qua cũng không có cách nào dập tắt nhiệt tình của Triệu Dịch Dương, hắn há mồm là bắt đầu lải nhải: “Biểu muội, biểu muội phu, không nghĩ tới hai người hôm nay cũng đi Trân Bảo Các. Biểu muội muốn chọn trang sức sao? Haiz, mùa thu tới rồi, nghe nói Trang Bảo Các lấy mùa thu làm chủ đề, cho ra mấy bộ trang sức mới, các vị phu nhân rất yêu thích...”
A Bảo nhìn tiểu nhị Trân Bảo Các đứng ở một bên muốn nói mà không nói nên lời, cực kỳ xấu hổ. Lại thấy cách đó không xa, Triệu Tử Khanh đang đứng cùng nha hoàn, mặt đỏ lên đứng ở đó, nghĩ muốn mở miệng gọi ca ca, nhưng lại không có mở miệng nổi. A Bảo nhìn nhìn thì biết hôm nay Triệu Dịch Dương bồi muội muội đến Trân Bảo Các chọn trang sức, không nghĩ tới sẽ gặp được bọn họ. Nếu là biết Triệu Dịch Dương hôm nay cũng ở đây, còn không bằng trực tiếp gọi chưởng quầy Trân Bảo Các đem đồ tới phủ lựa chọn còn hơn, thật là thất sách mà.
A Bảo đối với hai người biểu ca biểu muội này hoàn toàn không có ý gì, chẳng qua lần trước đại cô cô Lý Tú Viện nổi giận đùng đùng rời đi, vẫn khiến nàng ấn tượng khắc sâu. Cho nên không muốn tiếp xúc quá nhiều với vị biểu ca biểu muội này, mặt mũi bên ngoài không có trở ngại thì tốt rồi.
Vì vậy A Bảo cắt ngang Triệu Dịch Dương đang lải nhải, nói: “thì ra biểu ca và biểu muội cũng tới, ta và Vương gia còn có chuyện phải làm, vì vậy không quấy rầy hứng trí của hai người. Ngày khác nếu rảnh, lại đưa thiếp mời biểu muội đến vương phủ chơi.”
Triệu Tử Khanh vội hành lễ nói: “Đạ tạ biểu tỷ, Tử Khanh có rảnh sẽ đi.”
Đây là A Bảo nói lời khách khí, ai ngờ Triệu Dịch Dương lại tưởng thật, lập tức gật đầu nói: “Được, tốt thôi. Biểu muội nhất định phải nhanh chóng đưa thiếp mời cho muội muội đấy. Ở chỗ này gặp được biểu muội và biểu muội phu, trong lòng ta cũng vui vẻ. Biểu muội à, biểu ca nơi này không có gì...”
“đã không có gì, còn thỉnh biểu ca thận trọng.” A Bảo lần nữa cắt ngang lời hắn.
Triệu Dịch Dương có chút há hốc mồm, mà Triệu Tử Khanh đã quẩn bách, vội vàng kéo tay áo huynh trưởng nhà mình, cúi đầu nói với A Bảo: “Biểu tỷ, tỷ đừng nghe ca ca nói bậy, muội...”
“Huynh nói bậy khi nào? không phải muội và nương muốn tham gia hoa yến ở phủ Xương Bình trưởng công chúa tổ chức hay sao? Đây là cơ hội...”
“Ca!” Triệu Tử Khanh thật muốn khóc. Tuy rằng tính tình nàng ta lanh lợi, nhưng nơi này còn có nam nhân khác...
A Bảo hết chỗ nói, quả nhiên lại là vì Chu Ngự. Nghĩ nghĩ, đột nhiên phát hiện cái người vốn dĩ đối với đôi huynh muội này mười phần coi thường, đột nhiên chuyển mắt nhìn Triệu Dịch Dương, giọng nói lạnh lùng: “Ngắm hoa ở phủ Trưởng công chúa?” Tên này nghe cũng quen tai, về sau nhớ lại mùa xuân năm nay, Xương Bình trưởng công chúa cũng làm một tiệc ngắm hoa, hắn còn bị Thái tử kéo tới tham gia. Mỹ danh là tiệc ngắm hoa, trên thực tế là tiệc xem mắt, bảo hắn đi nơi đó để chọn một vị Vương phi.
Triệu Dịch Dương thấy hắn lên tiếng, lập tức kích động, nhỏ giọng nói: “Đúng đúng đúng, nghe nói Xương Bình trưởng công chúa muốn tổ chức tiệc ngắm hoa. Ta nghe bằng hữu nói thật ra là vì chuyện chung thân đại sự của Chu công tử.”
“...”
Khoé miệng A Bảo run run, rốt cuộc là đại cô cô và dượng như thế nào lại giáo được người này lớn lên từng này vậy? nói chuyện thật là trắng trợn... May mắn hắn còn hiểu được cố kỵ đến khuê danh của muội muội nhà mình, không có to giọng ồn ào.
Nhưng thật ra khi Tiêu Lệnh Thù nghe được tin tức này, tức giận trong mắt cũng tiêu tán rất nhiều. Lại nghe Triệu Dịch Dương bắt đầu lải nhải muốn có thiệp mời của phủ công chúa đưa cho muội muội, mới sảng khoái nói: “Qua mấy ngày nữa bổn vương sẽ sai người đưa thiệp mời đưa đến Triệu phủ.”
“...”
Dưới ánh mắt ngàn ân vạn tạ của Triệu Dịch Dương, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù rốt cuộc cũng rời đi. A Bảo thật không biết trưng ra biểu tình gì trên mặt mới phải, cả người đã đờ đẫn. Bởi vì gặp Triệu Dịch Dương, A Bảo cũng không có tâm tư xem trang sức, sai người hẹn thời gian với chưởng quầy Trân Bảo Các, bảo bọn họ khi nào đem trang sức tới phủ để nàng chọn một ít.
Chờ sau khi lên xe ngựa, A Bảo hỏi: “Vì sao hồi nãy Vương gia đáp ứng Triệu biểu ca vậy?”
Vẻ mặt Tiêu Lệnh Thù đứng đắn nói: “Chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức thôi.”
“Phải không?” Vì sao nàng cảm thấy chuyện này không phù hợp với tác phong và tính tình của hắn vậy? Chiếu theo tính của hắn, trực tiếp coi thường, chuyện đã không liên quan, cũng không thèm quan tâm ngươi đi tìm chết. Sao có thể vì vậy mà tốt bụng vì Triệu gia mà lấy thiệp mời của phủ Xương Bình trưởng công chúa được chứ?
Nghĩ không ra nguyên nhân, thấy gương mặt hắn vẫn không có biểu lộ gì mà nhìn mình, A Bảo chỉ có thể kiềm chế, cảm thấy việc này hẳn là không có gì. Chẳng qua nghĩ đến Xương Bình trưởng công chúa lại tổ chức hoa yến, người sáng suốt vừa nhìn thì biết là vì Chu Ngự. Hoa yến mùa xuân lần trước cũng được tổ chức long trọng, cũng là vì Chu Ngự tìm đối tượng đầy hứa hẹn, ai ngờ không giải quyết được gì, lúc này làm lại... không biết Thất công chúa có thể lại làm ầm ĩ nữa hay không?
Cứ như vậy nghĩ tới những chuyện không liên quan thì bọn họ đã về tới phủ Tấn vương.
Mắt thấy rất nhanh sẽ đến tháng chín, thời tiết cũng dần mát mẻ, cuối cùng cũng không còn cảm nhận được mùa hè nóng bức nữa. A Bảo cảm thấy đây là thời tiết mà nàng thích nhất, không quá nóng cũng không quá lạnh, tâm tình tốt, lại nghĩ đến ớt trái mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Uống trà hạnh nhân, A Bảo sai người gọi Giải Thần Y tới.
“Vương phi tìm ta có chuyện gì sao?” Giải Thần Y trực tiếp hỏi.
A Bảo nhìn quần áo trên người hắn, cũ nát, không hiểu còn tưởng hắn là gã sai vặt chuyên nhóm lửa của phòng bếp, lời vừa đến miệng liền chuyển, nói: “Rất nhanh cũng sẽ tới mùa đông rồi, ngày mai ta sai người ở phòng châm tuyến may mấy bộ quần áo thích hợp.” Cũng đỡ ngươi lúc nào cũng ăn mặc lôi thôi như vậy.
Giải Thần Y vừa nghe, nhanh chóng xua tay: “Đa tạ ý tốt của vương phi, quần áo của ta đã đủ mặc, không cần phải làm thêm.”
A Bảo cười đầy đoan trang: “Ngươi là đại phu phủ Tấn vương, chính là thể diện của phủ Tấn vương, cũng không thể ăn mặc như vậy... Ừm, thật ra cũng khá tốt. Chẳng qua áo quần của ngươi toàn đồ cũ, trong phủ cũng định cấp cho bọn hạ nhân làm mấy bộ đồ, cũng để phòng châm tuyến làm cho người mấy bộ. đã nói như vậy, cũng chỉ mấy bộ quần áo mà thôi, Giải Thần Y không cần từ chối.”
Phúc lợi phủ Tấn vương rất tốt, không chỉ bao ăn còn bao mặc nữa đó ~~
“...”
thật ra thì vương phi ghét bỏ hắn ăn mặc quê mùa đi? Tuy rằng lời nói xoay chuyển nhanh chóng, nhưng Giải Thần Y vẫn cảm thấy thương tâm.
Vốn dĩ Tiêu Lệnh Thù ngồi một bên đọc sách không để ý đến A Bảo làm gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Giải Thần Y, nói: “Quả thật quá cũ, không bằng không mặc!”
“...”
Nhìn Giải Thần Y chịu đả kích, A Bảo có chút không phúc hậu mà buồn cười ở trong lòng, thầm nghĩ Tiêu Lệnh Thù khi nào nói chuyện cũng trực tiếp như vậy, làm người ta có loại xúc động muốn chọc hắn tức chết.
A Bảo khụ khụ hai tiếng, dời đề tài, “Đúng rồi, Giải Thần Y, hôm nay gọi người tới thật ra muốn hỏi một chuyện. không biết ở chỗ ngươi có còn hạt giống ớt trái? Ta muốn xem mấy hạt.”
nói đến cái này, A Bảo lại thởi dài. Nàng nhớ rõ đời trước người nhà của nàng cũng thích ăn cay, nhiều món phải bỏ một hai muỗng ớt cho có vị. Khi đó nàng phụ nấu ăn, có đôi khí sẽ moi hạt của ớt ra, trực tiếp ném vào chậu hoa ở ban công, tuỳ tiện tưới chút nước, sau một thời gian thế nhưng lại nảy mầm. Chờ khi mấy cây lớn lên, thành gốc cây nho nhỏ, nở hoa kết quả, mấy quả ớt hồng hồng chụm lại, thoạt nhìn giống như đoá hoa. Chẳng trách lúc trước khi truyền tới Trung Quốc, lại bị người ta cho là bồn hoa để ngắm.
hiện tại thì sao, nàng muốn ớt trái, muốn ăn chút đồ ăn có vị cay, chính là loại ớt trái này có vấn đề, cũng không thể sai người trực tiếp đi vùng núi Tây Nam tìm kiếm được, phải không? Ai biết lúc trước Giải Thần Y đi địa phương nào có được? Nghe nói vùng núi Tây Nam vừa ướt lại nóng, chướng khí mù mịt, vẫn là biên giới giữa Đại Nghiệp và Nam Man, thật sự không an toàn. Cũng không thể vì muốn ăn trái ớt lại sai người đi chịu tội, ở chỗ Giải Thần Y có thì trước thử dùng xem sao.
“Hạt giống thì có, chẳng qua đều phơi khô hết, cũng không biết có dùng được hay không.” Giải Thần Y nhớ tới bao ớt trái phơi khô, thấy vương phi thèm muốn như vậy, trong lòng có chút kỳ quái. Người bình thường không thích hương vị của nó, vậy nên hỏi: “Vương phi dùng cái đó để làm gì?”
Tất nhiên là ăn rồi ~~
Vì không để bản thân mình trong mắt người khác là người tham ăn, A Bảo nghiêm trang nói: “Là để ngắm!”
Giải Thần Y nhớ tới mấy trái ớt chụm lại, quả thực đẹp mắt, vậy nên cũng cực kỳ hào phóng đem mấy trái ớt hắn có tách ra, bảo bọn nha hoàn lấy hạt, còn lại ớt đỏ thì hắn lấy.
Chờ sau khi Giải Thần Y rời đi, A Bảo gọi người đưa đến ba chậu hoa, đều bỏ đất, bắt đầu trồng ớt.
Khoan đã, kỳ sinh trưởng của ớt trái là như thế nào vậy? Trong quá trình trồng trọt có yêu cầu độ ấm ra sao? Chăm sóc thế nào không?
Đầu A Bảo tràn đầy nghi vấn, nhìn hạt giống ớt trái, hy vọng chúng nó có thể sống, lại để mình trồng ra vài cây. Đương nhiên, cũng sợ bản thân mình trồng không đúng, A Bảo còn chút hạt giống, sai người đưa đến thôn trang núi Bắc Minh, bảo nương tử của Lâm quản sự thử trồng, hy vọng trước mùa đông có thể có thu hoạch.
Mà hai vợ chồng quản sự ở thôn trang Bắc Minh sau khi nhận lệnh từ vương phi, tò mò nhìn hạt giống có tên ớt trái này, đồng thời cảm thấy kỳ quái đối với mong muốn của vương phi.
“Nếu vương phi muốn thì chúng ta cứ thử đủ cách xem sao?” Lâm quản sự dặn dò thê tử.
Lâm gia nương tử tất nhiên gật đầu đồng ý.
Mấy ngày liền A Bảo mỗi ngày đều quan sát xem hạt ớt trái có nảy mầm hay không, chờ đến khi A Bảo lần nữa tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, thì nhận được tin bom tấn: Tấn vương phủ có phải nên nghênh một vị trắc phi hay không? Nơi này của Hoàng hậu đã chọn được người, mập ốm cao thấp, mỗi người đều là mỹ nhân đó, tuỳ ngươi lựa chọn.