Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 39




Edit: Tiểu Bông

Trời vừa sáng, dường như chưa ngủ được bao lâu, A Bảo đã bị người ta lăn qua lăn lại đến tỉnh rồi.

A Bảo mang quả đầu rối, ngây ngốc nhìn tỷ muội họ Nhạn trước giường, xem ra còn chưa hoàn hồn đây.

Nhạn Hồi múc nước tới để nàng rửa mặt cho tỉnh táo, Nhạn Thanh cầm y phục, cười nói: "Tiểu thư, hôm nay là ngày vui của người, chẳng lẽ người quên rồi sao?"

A Bảo khôi phục chút tinh thần, nghe lời này của Nhạn Thanh, da mặt co rút, vẻ mặt đau khổ: Ôi, lại thấy đau thắt lưng!

Lập tức uống vài ly trà đậm, A Bảo mới xốc lại tinh thần, sau đó mới bắt đầu một ngày bận rộn mà vất vả.

Hôm qua, đồ cưới của phủ Uy Viễn Hầu đã đưa đến phủ Tấn vương, tập hợp đồ cưới phong phú của hai nhà, quả thật có thể nói là là mười dặm hồng trang, thiếu chút làm mù mắt người kinh thành. Chờ mọi người nghe nói đồ cưới này ngoại trừ một nửa là đồ cưới năm đó của Điền thị để lại cho nữ nhi, nửa còn lại là của Trấn Bắc tướng quân sai người mang từ Cảnh thành về cho nữ nhi, không khỏi xuýt xoa với độ cưng chiều nữ nhi của Lý Kế Nghiêu, cũng cười thầm Tấn vương cưới được một quả trứng vàng, trong nháy mắt từ một hoàng tử nghèo nhất trở thành kẻ có tiền nhất.

Cho tới các loại hâm mộ và ghen tị, A Bảo cũng chỉ nghe sơ qua, đối với phản ứng của mọi người sao lại không rõ, nàng cũng không nghĩ nhiều, còn đang bận rối rắm mình thật sự phải gả cho một nam nhân không quen thuộc, hơn nữa còn là một nam nhân khiến nàng vừa thấy liền sinh ra bóng ma trong lòng, cảm thấy đau thắt lưng.

Vì quá rối rắm, tối hôm qua cả một tối không ngủ được, cho dù buồn ngủ, cũng gặp ác mộng liên tục.

Có điều, rốt cuộc nước đã đến chân, A Bảo lại bình tĩnh, bình tĩnh như con rối mặc người ta giày vò.

Từ lúc vừa mở mắt, A Bảo thấy người bên cạnh cứ đi tới đi lui, náo nhiệt không ngớt, vì ngủ khôngngon, tinh thần cũng không tốt, hơn nữa phải trang điểm kỹ càng, A Bảo như cái cọc gỗ mặc người ta giày vò, đối với các tỷ muội trong dòng tộc tới chúc mừng, cứ giữ nụ cười ngượng ngùng thẹn thùng là được.

Mãi đến khi khăn đội đầu cô dâu phủ xuống, rốt cuộc A Bảo thở phào nhẹ nhõm, vỗ da mặt cứng ngắc, cũng không biết trên mặt bôi bao nhiêu phấn, trong lòng hơi lo lắng liệu da mặt có trôi hết phấn không, cũng lo những ngày tháng sáu nóng bức này, lúc đó mồ hôi đầm đìa, phấn trang điểm trên mặt bị ướt hết, lại thêm một thân y phục màu đỏ, lại giống một con ác quỷ thì sao?

"Tiểu thư sao vậy ạ?" Nhạn Hồi ngồi cạnh A Bảo, cảm thấy hơi thở của A Bảo có chút bất an.

Mắt thấy phải ra ngoài, A Bảo thành thực nói với tỳ nữ của mình: "Phấn trên mặt quá dầy, trời nóng quá, bên ngoài dính một tầng mồ hôi… "

Nhạn Hồi co quắp, thấy vị chủ nhân này đang muốn nói chuyện không đâu, thời điểm này không phải nên thẹn thùng, sau đó căng thẳng đến nỗi không chú ý được gì sao? Nội dung vở kịch không đúng!

"Tiểu thư yên tâm, vì hôm nay là đại hôn của tiểu thư, trong phủ đã chuẩn bị chậu băng, sẽ không để tiểu thư nóng đâu ạ." Cũng không thể để tân nương nóng đến phát bệnh, nếu không hỉ sự này biến thành tang sự rồi.

A Bảo yên tâm, tiếp tục làm cọc gỗ, đợi đội ngũ đón dâu tới.

Ngày hè tươi đẹp, bên ngoài phủ Uy Viễn Hầu, chiếc thảm đỏ thắm trải một đường đến phủ Tấn vương, hai bên đường lớn trừ thị vệ bảo vệ trật tự, còn có bách tính trong kinh tới xem náo nhiệt. Chỉ là khi mọi người thấy tân lang mặc hỉ phục hoàng thất màu đỏ thẫm đang cưỡi ngựa lớn đi phía trước, tiếng cười náo nhiệt bỗng chốc im bặt.

Vừa thấy nam nhân anh tuấn, vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt rét lạnh tàn nhẫn kia, rốt cuộc dân chúng tới xem náo nhiệt nhớ tới sự tích của vị gia này, đặc biệt là khi bị cặp mắt như có vô số tàn ý quét qua, cổ họng như bị người ta bóp chặt, cũng không thể lên tiếng.

Thế là những nơi đội ngũ rước dâu đi qua, sẽ xuất hiện khoảng thời gian nửa ly trà nhỏ yên tĩnh tới đáng sợ, vô cùng quái dị.

Thị vệ theo bên cạnh tân lang thầm chảy mồ hôi đầy mặt, rất muốn thành khẩn đề nghị với nam nhân kia: hôm nay là ngày vui của ngài, tốt xấu gì cũng nên cười một cái, mang vẻ mặt giống ác quỷ thế này, nhà người ta còn tưởng ngài tới bắt con gái kẻ thù về để hành hạ đấy.

không cần nói, sau khi xem tân lang xong, mọi người lại thêm đồng cảm với Tấn vương phi mới nhậm chức.

Sau khi đội ngũ đón dâu tới phủ Uy Viễn Hầu, trong tiếng pháo và tiếng chiêng trống, hỉ nương đỡ tân nương đang đội khăn đội đầu đi ra, một bên ra ngoài một bên cao giọng hô những lời trong hỉ sự.

Phu thê Uy Viễn Hầu là đại bá, đại bá mẫu, thay phụ mẫu của A Bảo, một người lấy hết can đảm đối diện căn dặn tân lang mặt không biểu tình, một người dịu dàng để cô dâu khóc tiễn. So với Uy Viễn Hầu phu nhân hoàn thành nhiệm vụ một cách ung dung không áp lực, bên này Uy Viễn Hầu khó khăn chồng chất, trong lòng lệ rơi đầy mặt, suýt chút cà lăm không hoàn thành nhiệm vụ được.

Uy Viễn Hầu: TAT, đối diện vẻ mặt lãnh khốc như đòi nợ thế này, ông thật không cách nào nói được mấy lời nhẹ nhàng như sau này ta giao chất nữ cho ngươi...... Quả nhiên giống như lời đồn, sau này A Bảo sẽ không bị bạo lực gia đình chứ?

Lúc Uy Viễn Hầu đang thầm lo lắng, cuối cùng A Bảo được đỡ vào kiệu hoa mười hai người khiêng.

Rèm kiệu buông xuống, bỗng A Bảo cảm thấy dưới chỗ ngồi truyền đến cảm giác mát mẻ nhè nhẹ, cúi đầu nhìn, phát hiện trong kiệu đặt hai chậu băng nhỏ, giống như ở trong phòng mở điều hòa vậy, xua tan một ít nóng bức, cũng không thấy áo cưới dày nặng khó chịu nữa.

A Bảo là người vừa sợ nóng lại sợ lạnh, tuy cũng chịu được khổ, nhưng lúc có thể hưởng thụ mà lại không hưởng thụ, thế thì thật ngu ngốc. Vậy nên mùa hè hàng năm, A Bảo luôn không thể rời khối băng, buổi tối lúc ngủ, nếu không đặt chậu băng, chắc chắn sẽ ngủ không yên. Cũng may Uy Viễn Hầu phu nhân không phải người hà khắc, chưa từng cắt giảm băng trong phòng A Bảo.

A Bảo thò tay vào chậu cảm thụ hơi lạnh của băng, cỗ kiệu khẽ lắc qua lắc lại, thật khiến người ta buồn ngủ, chỉ tiếc bên ngoài chiêng trống vang trời, tiếng pháo từng hồi, như tiếng ma quỷ chui vào não vậy, vô cùng khó chịu, bây giờ chỉ mong nhanh chóng tới phủ Tấn vương, nhanh chóng bái đường, để cho nàng nghỉ một chút, tất nhiên, nếu trước khi nghỉ ngơi, có thể uống một ly nước đường phèn, mới gọi là hưởng thụ.

Ngay lúc A Bảo đang nghĩ ngợi lung tung, cỗ kiệu dừng lại, A Bảo nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, để người vén rèm lên, đỡ nàng xuống kiệu.

Sau khi xuống kiệu, lập tức tay liền bị nhét một dải lụa đỏ thẫm, chỉ là nghĩ người phía đầu kia của dải lụa, sống lưng A Bảo cứng đờ, lại cảm thấy đau thắt lưng.

Sau đó, A Bảo để hỉ nương đỡ, các nghi thức thành hôn bắt đầu.

Vì gả cho hoàng tử, là cha chồng, Hoàng đế không thể chạy tới nơi này làm cao đường, nên lúc bái cao đường, bọn họ quỳ lạy về phía hoàng cung. Mà lần này người chủ hôn chính là do trưởng bối trong dòng tộc chủ trì, tuy rằng hoàng thượng không ưa Tấn vương, nhưng thái tử vẫn mời được Bình vương tới chủ trì hôn lễ.

Ban đầu Bình vương muốn kết thân với thái tử, nên lúc thái tử mời, liền đáp ứng ngay. Giờ này có thể thấy dù đã nhiều lần chủ trì chuyện chung thân đại sự, nhưng nhìn vẻ mặt cứng ngắc vô tình của chất tử, Bình vương thầm hối hận trong lòng, nhưng vẫn nhắm mắt làm chủ hôn cho bọn họ.

Kết thúc buổi lễ, tân nương được hỉ nương và nữ quan dẫn xuống, đi trước dẫn tân nương nắm lụa đỏ tới tân phòng, trong lúc ấy vì tân lang chân dài đi nhanh quá, suýt chút kéo ngã tân nương tử, khiến cho hỉ nương và nữ quan ngã trái ngã phải, mọi người nhịn cười rất vất vả.

Cuối cùng lúc ngồi trên chiếc thảm uyên ương đỏ thẫm trên giường cưới, tâm trạng A Bảo trở nên phức tạp, dưới mông còn có táo đỏ đậu phộng long nhãn hạt sen các loại hỉ vật…, đoán chừng trên giường lớn cũng không ít, đây là các vật tượng trưng ý nghĩa, vốn để cho nữ nhân vui vẻ mà ngượng ngùng, nhưng lúc này Bảo lại cảm thấy, mình thật sự phải sống cùng một nam nhân xa lạ mà đáng sợ thế cả đời...

đi tới tân phòng, hiện trường chốc lát yên tĩnh, những khán giả đi theo kia, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều muốn có người ra mặt đi náo tân phòng, chẳng qua là khi thấy Tấn vương khí thế ép người đứng ở nơi đó, không ai đủ dũng khí làm kẻ to gan, cuối cùng nhìn về phía Tề vương hôm nay cũng tới dự lễ.

Tề vương là hoàng tử trong cung, hung hăng cũng không thành vấn đề, lại là đệ đệ của Tấn vương, nhiệm vụ này liền giao cho hắn đi.

Tề vương muốn cắn chết những kẻ chết nhát không có can đảm này, chính mình không dám náo, liền đẩy hắn đi chịu chết, còn là người nữa không hả? Ngày thường hắn hơi lớn lối -- ai bảo hắn đầu thai tốt: Thân huynh trưởng là thái tử, mẫu thân là hoàng hậu, với việc Tấn vương cưới nữ nhân mình muốn lấy hắn cũng rất không cam lòng, nhưng những điều này đều ở lúc không có Tấn vương mới phát tiết, Tấn vương vừa xuất hiện, hắn lại như con mèo con chó nhỏ biết nghe lời.

Trong lòng thầm mắng những kẻ hãm hại xong, Tề vương nhắm mắt tiến lên phía trước nói: "Ngũ hoàng huynh, chúng ta đều muốn nhìn ngũ hoàng tẩu mới nhậm chức một cái, nhanh vén khăn voan đi... " Lúc một đạo ánh mắt âm lệ từ đằng kia quét tới âm thanh tự động nhỏ dần.

Các cung nữ bưng đủ loại hỉ vật cát tường bên cạnh yên lặng cúi đầu, cả hỉ nương cũng miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười, không ai dám làm khó nhân vật chính hôm nay.

May là, Tấn vương cũng hết sức phối hợp cầm lấy gậy đào, nhấc khăn voan của cô dâu lên.

Khi nhấc lên, mặt tân nương tử đắp đầy phấn trắng, căn bản không thấy rõ nguyên trạng, có điều vấp phải khí thế cường đại ở đó, tất cả mọi người đều phải dối lòng mà khen ngợi, khi khen xong, nhanh chóng đi tới tiền viện ăn tiệc.

Đối với những lời ca ngợi kia, A Bảo cũng biết rất vô lý, lúc nãy nàng soi gương thấy mình hôn nay trang điểm như con hát, có loại cảm giác như bị sét đánh, yếu ớt hỏi ma ma trong cung trang điểm cho nàng, sau khi biết đây là cách trang điểm truyền thống của tân nương, liền không ý kiến gì nữa.

Lúc này, hỉ nương bưng tới một cái khay, trên đó để hai ly rượu, "Xin mời tân lang tân nương uống rượu giao bôi!"

A Bảo bỗng có loại cảm giác như sấm sét giữa trời quang.

Ngay lập tức một người ngồi xuống cạnh nàng, hai người chỉ cách nhau nửa cánh tay, nhưng A Bảo vẫn cảm thấy một cỗ ý lạnh xông tới sống lưng.

Đầu tiên có một bàn tay lớn nhận lấy ly rượu, sau đó chiếc khay được bưng đến trước mặt A Bảo, A Bảo đành phải cẩn thận bưng lên, rũ mặt, khó khăn uống rượu giao bôi với người kia, quá trình này thật là vô cùng đau khổ -- kiểu tra tấn tinh thần này thật quá đau khổ.

Uống xong rượu giao bôi, hỉ nương lại nói mấy lời cát tường như ý, cuối cùng cũng ra hiệu cho tân lang nên ra ngoài bồi rượu mọi người.

Chờ sau khi Tấn vương rời khỏi, A Bảo rốt cục thở phào nhẹ nhõm, thầm lau mồ hôi.

Đối với dáng vẻ thả lỏng rõ ràng của A Bảo, cung nữ nha hoàn trong phòng đều có chút thông cảm, Tấn vương thì cái gì cũng không cần nói, việc gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng ở đây cũng khiến cho người ta ám ảnh trong lòng rồi, hắn rời đi, tâm tình mọi người đều thả lỏng rất nhiều.

Trong phòng bốn góc đều đặt chậu băng, xua tan hơi nóng trong phòng. A Bảo ngồi ngay ngắn trêngiường cưới, len lén nhìn mấy cung nữ cùng mặc y phục màu đỏ trong phòng, những cung nữ này đều do trong cung phái tới, vì Tấn vương đại hôn, hoàng hậu phái các nàng tới phủ Tấn vương giúp đỡ. Nghe nói nhân khẩu trong phủ Tấn vương cực kỳ ít, nha hoàn lại càng không có mấy người, thái tử thấy không ổn, lại tìm hoàng hậu phái người tới cho đủ số, chờ đại hôn kết thúc, có lẽ A Bảo phải mua ít nha hoàn về hầu hạ.

không lâu sau khi Tấn vương, thái tử phi đã mang theo các vị vương phi và phu nhân hoàng thất tới đây xem tân nương tử.

A Bảo đã gặp thái tử phi mấy lần, giờ phu quân của họ lại là huynh đệ thân nhất trong hoàng thất, nên thái tử phi vô cùng thân thiết với A Bảo, thân thiết tới mức A Bảo thấy thái tử phi không hổ là hoàng hậu tương lai, những người khác đều phải xem sắc mặt thái tử phi mà tên sát tinh Tấn vương kia cũng không dễ chọc, nên cũng nói nói cười cười với A Bảo, vô cùng thân thiết.

Ngoài việc mọi người tới xem tân nương, còn phải trò chuyện với tân nương, để tân nương biết các vị nữ quyến trưởng bối trong đại gia tộc của bọn họ một chút, mà mấy vị A Bảo phải nhớ kỹ ngoài các vị có bối phận hoàng thất cao nhất là Quận vương phi, chính là các vị vương phi đã thành chị em dâu rồi, thái tử phi, Tần vương phi, Chu Vương phi (chính phi của tứ hoàng tử - Chu vương phi), vậy mà lại không thấy vị được xếp hàng thứ hai - Hiền vương phi?

"hiện tại Hiền vương phi đang mang thai, thái y nói thân thể nàng yếu ớt, cần chuyên tâm dưỡng thai, nên hôm nay không tới." Thái tử phi quả nhiên là tri kỷ, không cần hỏi, đã giải thích cho A Bảo.

A Bảo ngượng ngùng gật đầu tỏ vẻ đã biết, tiếp đó thẹn thùng hỏi thăm sức khỏe Hiền vương phi, dáng vẻ thẹn thùng này, khiến mấy vị nữ quyến ở đây cũng không nhịn được buồn cười, lại tìm hiểu thêm một chút, cảm thấy không giống vị nữ nhi hung hãn của Trấn Bắc tướng quân trong truyền thuyết, có lẽ hôm nay là đại hôn, nên cũng hơi ngượng ngùng.

Từ khi được tứ hôn, A Bảo liền nổi danh một hồi trong kinh thành, làm người ta dễ dàng nhớ tới chút chuyện mà cô nương này gây ra lúc trước, nhưng những chuyện kia đều do nàng làm lúc còn nhỏ, sau khi trưởng thành thường xuyên chạy qua chạy lại giữa kinh thành - biên thùy, dần dà cũng không còn làm ra chuyện khác người nào nữa. Cũng may thời đại này là thời đại dựa vào phụ thân, A Bảo có mộtphụ thân tốt, cho dù nàng hơi hung hãn, nhưng hôn sự cũng không cần lo, nào ngờ lại bị tứ hôn cho kẻ mà mọi người đều không coi trọng - Tấn vương, đều cùng thở dài, lại có một số người hiểu chuyện khẹn hai người một hung hãn một độc ác, cũng rất xứng đôi các loại....

Mọi người nói chuyện phiếm không ngớt, nghĩ tới những lời đồn đại kia, trong lòng đều hơi buồn cười. Mãi đến lúc không còn sớm nữa, mọi người lại trêu ghẹo không quấy rầy nàng nghỉ ngơi nữa, rất biết điều tạm biệt rời đi.

Đừng đi... thật ra A Bảo rất hi vọng các nàng ở lại quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nếu không thì thật sự đêm nay làm sao qua nổi.

Ngay lúc trong lòng A Bảo đang nước mắt chảy đầy mặt cố gắng liều mạng giữ lại những nữ quyến "biết rõ đạo lý" kia, Hoa ma ma đi tới, mặt mày rạng rỡ như đóa hoa, hỏi: "Tiểu thư, không còn sớm nữa, có muốn tắm rửa không?"

Tắm rửa sạch sẽ để lát nữa người ta gặm ư?

Trong lòng A Bảo bi thương chảy thành sông, nhưng vẫn giãy dụa trước khi chết, "Ăn một chút rồi tính sau." Nàng sắp chết đói, gần một ngày không được ăn gì rồi.

Nhạn Hồi Nhạn Thanh bưng đồ rửa mặt, tới giúp A Bảo rửa sạch phấn trang điểm trên mặt, tiếp đó lại gỡ hết mũ phượng trâm cài phiền toái xuống, A Bảo sờ đầu một cái, để cố định, cũng không biết đã bôi bao nhiêu sáp, bóng bẩy một mảng, thầm cảm thấy phiền phức khó chịu.

Chờ A Bảo lề mề ăn xong, lúc không thể ăn được nữa, Hoa ma ma lại tới, "Tiểu thư, chắc vương gia cũng sắp về rồi, người nên đi tắm trước đi ạ."

A Bảo liếc bà một chút, trong lòng đau khổ, đây là bảo nàng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho người ta ăn đấy.

Sau khi mè nheo không được, A Bảo chỉ đành nhắm mắt đi tới nhĩ phòng tắm rửa, vì kéo dài thời gian, A Bảo tỉ mỉ chà lau toàn thân một lần, chầm chậm, mãi tới lúc Hoa ma ma bên ngoài dục nàng vài tiếng, mới chậm rì đứng lên khỏi bồn tắm.

Nhạn Thanh, Nhạn Vân mặc y phục cho A Bảo, nhạn Hồi cầm khăn lông khô lau tóc cho A Bảo, Nhạn Nhiên cầm sáp thơm bôi cho A Bảo thơm tho, thơm ngào ngạt cho người ta ăn......

A Bảo: = 口 =! Vội vàng dưỡng cho mình sạch sẽ, thơm ngát cho người ta ăn… Hôm nay thật không còn cách nào khác để qua!

Mặc cho A Bảo lề mề ra sao, dưới sự hầu hạ lưu loát của mấy tỷ muội họ Nhạn, vẫn chỉnh trang lại tốt rồi, phải đi ra ngoài đối mặt với đại Boss hắc ám rồi, thời khắc kinh khủng đã đến.

Lúc A Bảo trở lại phòng, liền thấy một nam nhân ngồi bệ vệ trên giường cưới – mà có vẻ cũng tắm rửa rồi, đối diện cặp mắt đen như mực kia, tim không kìm được đập thình thịch, nhịn xuống nỗi kích động muốn chạy trốn.

Ôi, thắt lưng lại đau!

Hoa ma ma dẫn theo mấy cung nữ thu xếp phòng xong -- A Bảo không nhịn được lại oán trách chuyện này cũng nhanh quá rồi, sau đó hành lễ với hai vị chủ nhân liền lui ra, tỷ muội họ Nhạn theo sau A Bảo thấy thế, cũng hành lễ rồi đi ra, tiện thể đóng cửa luôn.

A Bảo mờ mịt nhìn theo bóng dáng mấy tỷ muội họ Nhạn lưu loát rời đi, sau đó cứng nhắc quay đầu, nhìn nam nhân ngồi trên giường – hizzzzz, sắc mặt thật kinh khủng a a a a!!

"Lại đây!"

Giọng nam nhân vừa trầm thấp mà lạnh lẽo cứng rắn.

Tim A Bảo không ngừng đập thình thịch, không phải rung động, mà là sợ hãi! Thời khắc này, nàng không bị thương giống lần trước, chắc chắc nam nhân này sẽ không cầm thú mà ra tay với người bệnh, cho nên nàng vô cùng bình thản, lúc này-- đây là đêm tân hôn!!

Đôi mắt đen nhánh đằng kia nhìn xuống, A Bảo nghe lời đi tới, sau đó dừng lại trước cái bàn bát tiên giữa phòng, run rẩy thò tay cầm ấm trà trên bàn, lấy ra hai cái ly, rót hai ly trà, miễn cưỡng nói: "Lúc nãy uống nhiều thế, Vương gia có khát không?"

Tấn vương nhìn nàng, sau đó lắc đầu.

A Bảo cẩn thận nhìn hắn, sắc mặt như bình thường vậy, không nhìn thấy hiện tượng say rượu, chẳng lẽ do khiếp sợ uy thế của hắn, nên không ai dám chúc rượu hắn?

một ly trà rất nhanh liền uống xong, lúc A Bảo đang lề mề muốn rót một ly nữa để uống, đột nhiên người trên giường bỗng đứng dậy, nàng sợ tới mức làm rớt cái ly trong tay xuống bàn. Tới lúc nhìn thấy một thân ảnh mặc trường sam rộng thùng thình màu cẩm thạch đi tới chỗ nàng, đầu óc A Bảo mờ mịt, sau đó làm ra một chuyện mà sau này chính mình cũng phải tán thưởng sự dũng cảm của bản thân - trưc tiếp vòng qua bên kia bàn.

Hai người cách bàn nhìn nhau.

A Bảo run lên, không thể tin bản thân lại có gan vòng qua bàn để trốn hắn.

trên thực tế, Tấn vương cũng không thể nghĩ tới nàng sẽ có lá gan kia, nên sau đó còn trẻ con vòng qua bàn hai vòng với nàng, liền dừng lại, híp mắt nhìn nàng, thấy A Bảo cũng không dám vòng vèo nữa rồi. Thậm chí dưới con mắt lạnh lẽo, hơi hối hận việc phản ứng theo bản năng của mình.

Giữa lúc A Bảo định nhẹ nhàng đi vòng qua cạnh hắn tỏ vẻ mình phục sớm, bỗng thấy hắn dùng mộttay đánh lên mặt bàn, thân thể phóng qua bàn trong phút chốc, hạ xuống cạnh nàng, một cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng -- không phải ôm kiểu công chúa, mà là cánh tay đặt ở ngang mông nàng, bế nàng như bế một đứa trẻ vậy.

A Bảo: = 口 =! Chuyện này không đúng với cốt truyện thành hôn!

không cho nàng có thời gian ngổn ngang, Tấn vương đã ôm nàng tới trước giường, sau đó đặt nàng lên giường, bắt đầu lột y phục của nàng, mà hắn cũng thuận thế bò lên giường, lột sạch nàng xong, bắt đầu cởi y phục của chính mình...

A Bảo phản ứng cực nhanh, lăn tới đầu giường, kéo chăn quấn mình thành cái kén.

Phản ứng của nàng nhanh, phản ứng của nam nhân kia còn nhanh hơn, kéo góc chăn, giật một cái, kéo nàng đang run rẩy trong chăn ra, bàn tay lớn đặt trên ngực nàng, phòng khi nàng lại lăn đến đầu giường, sau đó thuận thế phủ lên, bàn tay mạnh mẽ nắm cằm nàng, nhìn mặt nàng một lát, cúi đầu áp sát, bờ môi ấm áp chạm vào môi nàng, tiếp đó lại há mồm cắn.

A Bảo đau đến mức suýt chút nước mắt giàn giụa, lúc này trong lòng hiện lên một ít lời đồn, không phải nói Tấn vương không gần nữ sắc đến nỗi muốn xuất gia làm hòa thượng sao? Bây giờ đang xảy ra chuyện gì?

Chuyện kế tiếp, quả thật là đau muốn chết, vụng về bắt đầu trò vui -- thật ra không thể nói là bắt đầu trò vui, vụng về tiến vào -- đâm mạnh một cái đau muốn chết, sau đó chảy máu, không có bất kỳ khoái cảm nào để nói, tiếp đó bị động chịu đựng, vòng eo bị bóp quá chặt, đau chết.

Lúc một chân bị nam nhân nâng lên khuỷu tay, lá gan A Bảo lại to ra, đá thẳng tới một cước.

Nam nhân ngẳng mặt nhìn nàng, trên mặt mang theo chút say mê nhàn nhạt, ấm áp át đi vẻ lạnh lẽo, lộ ra vẻ anh tuấn vô cùng, thật là một loại hưởng thụ thị giác, cặp mắt luôn khiến người ta cảm thấy rét lạnh tàn khốc kia cũng xuất hiện chút sương mù mờ mịt, nhìn ánh mắt của nàng hơi ngơ ngác.

hắn bắt lấy nàng vừa to gan lớn mặt đạp chân hắn, có gan đạp, đáng tiếc sức chiến đấu không có, không dám chạm vào hắn chút nào, lại khiến hắn gắt gao nắm lấy, sau đó chặn ngang hông ôm lấy nàng -- trong nháy mắt loại cảm giác xâm nhập trực tiếp khắc sâu đến linh hồn này khiến nàng khôngnhịn được mở miệng kích động thở gấp, lại một lần nữa bị chế ngự.

............

Chờ tất cả kết thúc, toàn thân A Bảo mồ hôi chảy ròng ròng tê liệt trên giường, căn bản không có sức làm chuyện khác.

Mà thân thể nam nhân đang nằm trên người nàng, một vật rất có phân lượng nào đó đang kết hợp chặt chẽ với nàng, tiếng khàn khàn của nam nhân nói bên tai nàng: "Ngươi quá yếu!"

A Bảo: "..."