_Editor: boong412
Mặt trời nóng như lửa đốt dần nhô lên cao.
Đường Tứ Tứ bị trói trên một giá gỗ cao, phía dưới xếp đầy củi đốt, cũng đã hắt dầu đầy đủ, chỉ cần chờ Mộ Dung Nhược Hồng lên tiếng, liền có thể lập tức châm lửa hỏa thiêu.
Tóc tai Đường Tứ Tứ bù xù, hai mắt đã bị móc đi, tay chân đều bị trói chặt, cả người là một mớ hỗn độn không chịu nổi. Nàng hiện tại như vậy, còn nửa điểm nào là phong thái Hoàng hậu trước đây.
Đường Vân Nhiễm nhẹ nhàng bước đến, đi lên đài cao, dùng âm thanh thật thấp mà chỉ nàng nghe thấy "Đường Tứ Tứ, tại lúc ngươi sắp chết này, ta sẽ rủ lòng thương mà nói cho ngươi sự thật. Lấy chỉ số thông minh cùng với kiến thức của người thì căn bản vĩnh viễn không phải đối thủ của ta. Đều là nữ nhân như nhau, nói cho ngươi một câu cuối cùng, nếu kiếp sau lại đầu thai làm nữ nhân, trăm ngàn lần không làm "Nữ nhân tam tòng", ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng mất theo con, làm vậy nhất định cả đời đều dậm chân tại chỗ. Ta thắng ngươi vì ta biết dùng nam nhân làm cầu thang mà leo lên cao."
Đường Vân Nhiễm nói đến đây, ngừng lại lấy khăn tay khinh thường mà lau mặt nàng. Tức giận còn đọng lại trong ngực Đường Tứ Tứ căn bản là không thể chịu được, mở miệng mắng "Đường Vân Nhiễm, ta chết rồi cũng không buông tha cho các ngươi."
Mộ Dung Nhược Hồng ở dưới đài, nghe được Đường Tứ Tứ lại bắt đầu nguyền rủa, hắn liền tiêu sái bước lên đài cao, thân thủ kéo tay Đường Vân Nhiễm, Đường Tứ Tứ tuy rằng không nhìn thấy người nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của Mộ Dung Nhược Hồng.
Nàng gian nan ngẩng đầu, cố gắng mở cặp mắt không tròng kia, cười lạnh lùng "Mộ Dung Nhược Hồng, ngươi cần phải nhớ rõ khuôn mặt này của ta, bởi vì sau hôm nay, mỗi đêm ta đều sẽ xuất hiện bên giường của ngươi!"
Mộ Dung Nhược Hồng cười lạnh, giơ trường kiếm trong tay lên, trường kiếm đã muốn nhuốm đầy máu nàng lại thêm một vệt xẹt qua mặt, miệng khinh miệt nói "Trẫm muốn ngươi đến cả Quỷ Hồn cũng ghét bỏ, trẫm sẽ làm mọi cách để cho ngươi đời đời kiếp kiếp không thể chuyển thế."
Đường Vân Nhiễm nhìn thoáng qua toàn thân tràn đầy vết máu của Đường Tứ Tứ, khóe miệng gợi lên một độ cong khinh miệt, bước lên kéo tay Mộ Dung Nhược Hồng rời khỏi đài cao.
"Châm lửa!" Mộ Dung Nhược Hồng lạnh giọng hạ lệnh. Liền có thị vệ đến ném đuốc vào không trung, "oanh" một tiếng, lửa liền bùng lên. Trong ánh lửa, trên mặt Đường Tứ Tứ có máu chảy ra, rất nhanh chóng liền rơi xuống đất. Nàng ở giữa đống lửa mà phát ra tiếng cười thâm trầm mà thê lương "Trời cao chứng giám, Đường Tứ Tứ ta xin thề, nếu tháng sáu tuyết rơi thì Mộ Dung Nhược Hồng sẽ đoạn tử tuyệt tôn...A...." Ngọn lửa cực nóng thiêu đốt linh hồn của Đường Tứ Tứ, mà tiếng cười của nàng vẫn còn quanh quẩn xung quanh không dứt.
Mộ Dung Nhược Hồng cùng Đường Vân Nhiễm đứng tại nơi đó, lãnh khốc vô tình thưởng thức cảnh Đường Tứ Tứ bị thiêu sống. Hai người đều như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, từ đầu đến cuối không có lấy một điểm thương tình.
Sau nửa canh giờ, trời cao căn bản là ánh nắng chiếu rọi chói chang, đột nhiên lại có hoa tuyết rơi xuống tràn ngập... Mà ngừng giữa không trung là Đường Tứ Tứ cảm thấy thân mình càng ngày càng nhẹ, nàng thấy được trong hoàng cung có rất nhiều oan hồn phiêu lãng.
Trời đất vô tình, nhìn vạn vật như mây trôi gió thổi.
Nàng tại nơi hoàng cung ánh vàng rực rỡ này mà bay đi, sau đó, ngay cả chính nàng cũng không biết mình đã bay bao lâu. Nàng nhớ rõ nàng thấy được thời điểm Đường Vân Nhiễm mang thai, sinh ra hoàng tử được nâng làm Hoàng hậu; lại nhìn thấy Đường Vân Nhiễm cho Mộ Dung Nhược Hồng uống nước đã hạ độc, làm Mộ Dung Nhược Hồng chết bất đắc kỳ tử; lại nhìn thấy Đường Vân Nhiễm tấn phong Thái hậu, từ nay về sau buông rèm nhiếp chính; lại nhìn thấy Đường Vân Nhiễm nhiều lần dùng thân thể mình để duy trì quan hệ với quan lại trong triều....
Đúng như Đường Vân Nhiễm nói, nàng ta dùng nam nhân làm bậc thang để leo cao.
Cuối cùng đạp lên vô số mạng người, nàng ta đi lên quyền lực khuynh thế.
Chỉ còn nàng, là thua!
Đường Tứ Tứ đứng tại nơi cao nhất của hoàng thành, nhìn xuống quan sát hết thảy hoàng thành, nàng mệt mỏi. Làm một cô hồn dã quỷ, nàng ti tiện như con kiến, mà Đường Vân Nhiễm lại hào quang chói mắt như thế.
Nội tâm dày vò, sống không thể sống, mà chết cũng không được, như vậy nàng rất mệt mỏi.
Nơi chân trời phía Đông, ánh dương chậm rãi dâng lên, Đường Tứ Tứ mắt nhắm lại nghênh đón nó........