Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 176: Đứa bé trong bụng nàng chính là minh chứng tốt nhất cho việc hắn là thái giám giả! (một)




Edit: Diệp Nhược Giai

Trì Lệ Dập cùng với vài quan viên bị điểm danh cùng tiến lên cầm lấy bản di chiếu kia nghiên cứu thảo luận. Chữ viết trên di chiếu quả thực là không hề khác biệt so với chữ của tiên đế Mộ Dung Long Thịnh đã băng hà. Chỉ là, nếu cẩn thận luận ra, hai tiểu thái giám của Quân Cơ Lạc cũng có thể bắt chước chữ viết của Mộ Dung Long Thịnh, viết lại bản di chiếu đó, hơn nữa nét bút cũng không quá khác so với nét chữ trên di chiếu.

Mà một điểm khác, trước khi Mộ Dung Quân Thương làm Nhiếp chính vương, hắn đãăn thiệt thòi rất nhiều lần trong tay Quân Cơ Lạc, vì sao hắn không lấy bản di chiếu này ra sớm. Tóm lại, sự tình lúc này chính là ngắm hoa trong sương mù, bọn họ cũngkhông thể nghĩ thấu, rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Mấy người đối mặt nhìn nhau một phen, Trì Lệ Dập nhẹ giọng nói, "Mấy vị đại nhân, các ngươi cảm thấy thế nào?"

Thừa tướng Giản Tư Minh vuốt ve chòm râu của mình, cúi đầu trầm tư nói, “Theo như bổn tướng thấy, di chiếu này vẫn còn vài điểm đáng ngờ. Ít nhất không thể chứng minh bản di chiếu này thật sự được xuất ra từ tay tiên hoàng.”

Giản Tư Minh liếc mắt nhìn Trì Lệ Dập một cái, trong lòng âm thầm đắn đo một phen rồi đưa ra đáp án mà ông cảm thấy là có thể làm cho Trì Lệ Dập vừa lòng.

Mà so sánh với ông, Cao Thượng thư đã ngầm bày tỏ muốn ủng hộ cho Mộ Dung Quân Thương, Lý đại nhân thì tỏ ý, với phẩm tính hiền đức của Mộ Dung Quân Thương, hắn không thể làm ra chuyện như làm giả di chiếu tiên đế được. Còn Đinh đại nhân thì vừa vuốt chòm râu của mình vừa nói, “Hạ quan đồng ý với ý kiến của Giản Thừa tướng.”

Trong năm người thì có hai là ủng hộ Mộ Dung Quân Thương, hai người còn lại thìnghiêng về phía Quân Cơ Lạc, còn thừa lại Trì Lệ Dập vẫn chưa tỏ thái độ gì. trên mặt Trì Lệ Dập không có biểu cảm nào, chỉ là đột nhiên đổi giọng, "Mấy vị đại nhân, thậtcó lỗi. Trì mỗ vừa ngẫm lại, vẫn là quyết định không phát biểu quan điểm gì về bản di chiếu này.”

Khóe môi Giản Tư Minh hơi cong lên, không thể không nói, Trì Lệ Dập này quả nhiên là giảo hoạt, đầu tiên là làm cho người ta có cảm giác như mình muốn xé rách mặt với Mộ Dung Quân Thương, khiến ông nghĩ Trì Lệ Dập sẽ liên thủ với Quân Cơ Lạc, vì thế ông mới lựa chọn đứng về phía Quân Cơ Lạc. Mà Đinh đại nhân thì sao, ông ta vẫn luôn là kẻ theo đuôi ông, thấy ông ủng hộ Quân Cơ Lạc, đương nhiên Đinh đại nhân cũng sẽ ủng hộ Quân Cơ Lạc. Nhưng lại thật không ngờ, Trì Lệ Dập đột nhiên đổi giọng.

nói như vậy, cục diện liền biến thành hai người giằng co với hai người, mà sau đó cũngsẽ không có ai đi nói Trì Lệ Dập thiên vị cháu gái của mình.

Trì Lệ Dập chắp tay với bốn người, lại cầm lấy di chiếu trong tay, quay ngược trở về bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc nói, "Hoàng thượng, mấy vị đại nhân đã nghiêm túc so sánh đối chứng bản di chiếu này. Kết quả Giản Thừa tướng cùng Đinh đại nhân đều cảm thấy bản di chiếu này có một ít điểm đáng ngờ, cũng không đủ để chứng minh là xuất ra từ tay của tiên đế. Mà Cao Thượng thư cùng Lý đại nhân thì cảm thấy Nhiếp chính vương hiền đức đôn hậu, sẽ không làm ra di chiếu giả."

Mộ Dung Nhược Hồng gật gật đầu, lại hỏi, “Vậy còn Phụ quốc công ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy phần di chiếu này có phải thật sự được xuất ra từ tay phụ hoàng của trẫm không?”

Mí mắt Trì Lệ Dập hơi híp lại, ánh mắt rũ xuống, rơi trên mặt đất, "Hoàng thượng, thậtra bốn vị đại nhân khác nhau đã có thể nói rõ một vấn đề, phần di chiếu này có phảithật sự do tiên hoàng viết hay không, trong lòng mấy vị đại nhân cũng không hẳn là quá khẳng định. Nếu ngay cả một bộ phận đại thần như bọn họ mà cũng không chắc chắn về di chiếu này, đương nhiên là cũng không cần thiết phải nghiêm túc chấp hành theo.”

Quả thực Mộ Dung Nhược Hồng chỉ còn có thể dùng ánh mắt kinh hỉ nhìn Trì Lệ Dập, lời này của ông thật sự là rất đúng ý hắn.

"Phụ quốc công nói rất đúng, trẫm cũng hiểu được, lời mà Cửu Thiên Tuế nói có vài phần đạo lý. Trước khi phụ hoàng trẫm lâm chung sao có thể nhẫn tâm như vậy chứ, đưa trẫm với đại hoàng huynh đến cái loại đất phong cằn cỗi chó ăn đá gà ăn sỏi này.”

Kết quả như vậy thật đúng là có thể làm cho Mộ Dung Quân Thương trực tiếp hộc máu. Di chiếu vốn được hắn xem như bảo vật bây giờ lại bị bọn họ nói như thế, đãkhông còn bất cứ giá trị gì để có thể lợi dụng nữa!

Khớp ngón tay của Mộ Dung Quân Thương “lóc cóc” gõ lên ghế dựa của xe lăn, lạnh giọng bác bỏ, “Thân là bề tôi, ăn lộc vua phải giải mối lo của vua. hiện giờ di chiếu mà tiên hoàng hạ lệnh chém giết đại gian thần Quân Cơ Lạc ở đây, trong số các ngươi có vài người chẳng những không chìa tay ra hỗ trợ, đổi lại còn tẩy trắng cho gian thần.thật sự là đáng xấu hổ, nực cười mà cũng thật đáng giận!”

Quân Cơ Lạc bước đi vài bước ở tại chỗ, "Nhiếp chính vương, chẳng lẽ chỉ cho phép ngài dùng một bản di chiếu giả đến vu hãm bản đốc, nhưng lại không cho phép bản đốc vì bản thân mình mà cãi lại sao? Làm người cũng không nên bá đạo như vậy."

Mộ Dung Quân Thương nhìn chằm chằm vẻ mặt kiêu ngạo cuồng vọng của Quân Cơ Lạc, hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có cái gì đó đang mãnh liệt va chạm, nơi yết hầu truyền đến cảm giác tanh ngọt, hắn “phụt” phun ra một ngụm máu tươi. Yến Mặc khẩn trương vội vàng tiến lại gần chăm nom cho bệnh tình của hắn. Tiếng ho khan ốm yếu của Mộ Dung Quân Thương lại quanh quẩn vang lên trong màn đêm đen kịt như nước sơn.

“Chủ nhân, đêm nay chúng ta vẫn không nên đấu với Quân Cơ Lạc thì hơn. hiện giờ ngài bệnh đến mức này, chúng ta thật sự không phải đối thủ của hắn.” Yến Mặc cau mày thành chữ “xuyên”, chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi. hắn thật sự sợ hãi chủ nhân nhà hắn còn chưa kịp lật đổ Quân Cơ Lạc, mà trước hết bản thân đã khôngchống đỡ nổi.

Lúc này lời nói lo lắng của Yến Mặc truyền vào tai Mộ Dung Quân Thương, chẳng những không có làm cho Mộ Dung Quân Thương buông tha cho kế hoạch đối phó với Quân Cơ Lạc, mà ngược lại hắn còn cảm thấy mấy câu nói đó của Yến Mặc thật sự làđang vũ nhục hắn.

Ai nói hắn đấu không lại Quân Cơ Lạc? hắn rõ ràng có thể có biết không?

đã hạ quyết định, Mộ Dung Quân Thương đẩy tay Yến Mặc ra, lại dùng ánh mắt khôngkhuất phục dò xét Quân Cơ Lạc, “Tốt, tốt! Cửu Thiên Tuế, coi như ngươi có bản lĩnh. Chuyện di chiếu, bản vương có thể tạm thời không nói với ngươi nữa. Nhưng hiện tại bản vương sẽ lập tức giới thiệu với mọi người vài kẻ mà Cửu Thiên Tuế ngươi rất quen thuộc.”

Mộ Dung Quân Thương lạnh lùng nói, "Thục thái phi, ngươi đi ra đây nói với mọi người xem, ngươi biết Quân Cơ Lạc từ bao giờ? Trước đó hai người các ngươi từng có quan hệ gì?”

Thẩm Tĩnh Nghi nghe thấy Mộ Dung Quân Thương gọi đến, liền bước lên từng bước, tiến vào trong tầm mắt của mọi người. Tuổi vừa mới quá hai mươi, nàng từng có dung nhan mỹ lệ, cũng từng sinh hoàng tử cho tiên đế, hơn nữa còn từng vì di chiếu của tiên đế lúc lâm chung mà suýt nữa đã phải đi theo Mộ Dung Long Thịnh.

Chuyện cũ hỗn loạn, như khói như bụi cũng như sương mù.

hiện tại mặc dù dung mạo của nàng vẫn xinh đẹp như trước, nhưng dấu vết tang thương bại trận đã khắc nét rõ ràng trên ngũ quan nàng. Nàng lúc này, tuy đẹp, nhưng không còn động lòng người.

Thẩm Tĩnh Nghi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua một vòng trong đám người, cuối cùng dừng lại trên người Mộ Dung Nhược Hồng đang ngồi trên ghế rồng, trong mắt cất giấu ác độc tính kế. Vốn dĩ con nàng nên ngồi lên vị trí đó, hiện giờ lại bị người khác chim cưu chiếm tổ chim khách, mà đứa con đáng thương của nàng… Còn nhỏ như vậy, chỉ đăng cơ làm hoàng đế một ngày, liền...

Dường như Quân Cơ Lạc đã đoán được lát nữa Thẩm Tĩnh Nghi sẽ nói lời gì, hắn “xì” cười một tiếng, xoay người, ánh mắt tuần tra một vòng quanh đám người, nhìn đến Đường Tứ Tứ cùng Đường Tử An trốn ở trong góc.

hắn cảm thấy an tâm một chút, hiện tại chỉ hy vọng tiểu nương tử của hắn sẽ khôngbởi vì quá khứ này của hắn, mà ghét bỏ hắn. Dù sao, đoạn quá khứ này của hắn vô cùng không vẻ vang.

Thẩm Tĩnh Nghi oán hận cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trên đôi giày của nàng, giọng nói khàn khàn xa xôi như sợi bông vang lên, “Trước khi bản cung kể về quan hệ giữa mình và Cửu Thiên Tuế, bản cung muốn nói một vài câu không liên quan. Bản cung là phi tần mà tiên đế ra lệnh phải chôn cùng, chờ bản cung giải quyết xong tâm nguyện trong lòng mình, sẽ tới trước khu mộ của tiên đế tự vẫn. Cho nên các vị đại nhân không cần phải bám vào điểm sao bản cung không chết để mà bới móc.” Giọngnói của nàng trầm thấp mỏng manh, khiến người ta đau xót không thôi.

"Bản cung với Cửu Thiên Tuế xem như là có quan hệ thanh mai trúc mã. Hồi nhỏ Cửu Thiên Tuế thường xuyên đến nhà bản cung chơi. Nhị thúc của Cửu Thiên Tuế cùng với phụ thân của bản cung còn từng lạy Quan Công kết thành huynh đệ nữa. Lúc bé tướng mạo của Cửu Thiên Tuế đã vô cùng xuất chúng rồi, khi đó trấn nhỏ nơi bản cung ở có rất nhiều tiểu cô nương vụng trộm thích hắn. Nhưng hắn cũng chỉ khá thân với mộtmình bản cung.

Nhưng sau đó... Nhị thúc của hắn cấu kết ngoại di, ý đồ mưu phản, cả một nhà hơn trăm người bọn họ đều bị phụ thân của bản cung lấy tội danh mưu phản đưa lên hình đài, chỉ là không biết sao lại để cho Cửu Thiên Tuế chạy thoát. Sau đó nữa, bản cung vào cung, ngay tại trong hoàng cung nhìn thấy hắn. Trước đó bản cung còn hy vọng có thể nương nhờ vào một ít quan hệ cá nhân giữa mình với hắn, muốn để hắn nói tốt vài câu về bản cung trước mặt tiên hoàng.

Lúc trước xác thực là hắn cũng vô cùng trượng nghĩa giúp đỡ bản cung. Mà sau khi bản cung có thai, sinh hạ hoàng tử, ai biết tên vô lương tâm này lại lộ ra bộ mặt háo sắc đáng khinh. Có vài lần hắn vào trong cung điện của bản cung, đều cho đám cung nữ trong điện của bản cung lui xuống hết, mà hắn thì thừa dịp không có một ai, động chân động tay với bản cung. Có một lần, hắn uống say tìm đến bản cung. Đêm hôm đó, hắn tên hoạn quan này vậy mà lại vô sỉ muốn chiếm giữ bản cung. Cũng là vào đêm hôm đó, bản cung phát hiện ra bí mật của Quân Cơ Lạc!”

Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo oán độc như một con rắn độc uốn lượn, đang chuẩn bị công kích con mồi của mình.

Nàng đột nhiên giống như bị bào cách (1), cuộn tròn cả người lại, chỉ vào Quân Cơ Lạcnói, "hắn... là thái giám giả... Đêm hôm đó bản cung phải dùng sức lực lớn nhất của mình mới có thể trốn thoát khỏi ma chưởng của hắn. Nhưng sau đó hắn lại luôn lấy các loại lý do, vụng trộm đến tẩm điện của bản cung, còn thường xuyên dùng hoàng nhi của bản cung để áp chế bản cung. May mà bản cung phúc lớn mệnh lớn, ông trời phù hộ, nên mới không để cho tên ác ma này đắc thủ. Khi tiên hoàng còn ở trên đời, bản cung cũng từng đi tìm tiên hoàng, muốn vạch trần hành vi đê tiện của Cửu Thiên Tuế, nhưng khi đó tiên hoàng bị Cửu Thiên Tuế mê hoặc, căn bản là không tin lời của bản cung… Nếu mọi người không tin lời của bản cung, có thể lập tức nghiệm chứng, xem rốt cuộc hắn có phải là thái giám giả hay không.”

(1) Bào cách: một kiểu tra tấn thời xưa, dùng sắt nung đỏ đốt cháy da người.

"Bốp! Bốp!" Lời của Thẩm Tĩnh Nghi vừa dứt, Quân Cơ Lạc liền làm người đầu tiên vỗ tay, trong đôi mắt tà ác của hắn hàm chứa vẻ khinh miệt trào phúng, "Thục thái phi, đối với cái loại hấp hối sắp chết như ngươi mà vẫn còn nhớ đến chuyện phải lôi kéo bản đốc đi chịu tội cùng ngươi, bản đốc chỉ muốn nói một câu: Trước khi ra ngoài ngươi có thể làm ơn nhớ mang theo não của mình không?”

"Quân Cơ Lạc, ý của ngươi là bản cung nói dối? hiện giờ trong sân có nhiều người như vậy, ngươi có dám tìm vài đại nhân tới, cởi quần cho bọn họ xem riêng không? Đến lúc đó, ngươi có phải là thái giám giả hay không, đương nhiên cũng rõ ràng rành mạch.”

Thẩm Tĩnh Nghi hận Quân Cơ Lạc. Nam nhân này quá mức bạc tình bạc nghĩa, nếu trước đó hắn chịu nói tốt vài câu trước mặt Mộ Dung Long Thịnh giùm nàng, nói khôngchừng sẽ không cần phải bị chôn theo sau khi Mộ Dung Long Thịnh băng hà. Nếu hắncó thể nể tình nghĩa ngày xưa giữa bọn họ, giúp nàng để ý nhiều đến đứa bé mới mấy tuổi kia một chút, vậy thì đứa con mà nàng mang thai mười tháng khổ sở sinh ra sẽkhông cần phải rời khỏi cõi đời sau khi mới đăng cơ được một ngày.

Quân Cơ Lạc đã vô tình với nàng như vậy, đương nhiên nàng cũng vô nghĩa với hắn.

Đường Tứ Tứ mím môi nở nụ cười, Thục thái phi này… Nàng ta hoàn toàn xem Quân Cơ Lạc là một nam nhân t*ng trùng xông lên não rồi. Trước tiên không nói đến mấy cái khác, tuy bình thường Quân Cơ Lạc làm việc cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng nếu hắnthực sự là nam nhân t*ng trùng xông lên não như lời của Thục thái phi, thì không biếthắn đã bị chém đầu bao nhiêu lần rồi, bây giờ còn có thể hoàn hảo không sứt mẻ đứng trước mặt mọi người như thế sao?

Cho nên, nàng không tin Quân Cơ Lạc có quan hệ gì rất sâu với nữ nhân hoàn toànkhông mang não khi ra khỏi cửa giồng Thẩm Tĩnh Nghi này.

Quân Cơ Lạc cười nói, "Thục thái phi, trước hết bản đốc dựa theo những lời của ngươi để giả thiết, bản đốc thật sự là một thái giám giả. Sau đó bản đốc còn không muốn sống, thường xuyên đi tới điện, còn động chân động tay với ngươi. Chẳng lẽ trong lòng ngươi, bản đốc là con báo có chín cái mạng sao? Còn nữa, ngươi nói tiên hoàngnhẹ dạ cả tin, nghe theo mấy lời gièm pha của bản đốc. Ngươi xác định, lời này của ngươi không phải đang chửi bới tiên hoàng đó chứ?"

Thục thái phi quay đầu liếc nhìn Mộ Dung Quân Thương một cái, Mộ Dung Quân Thương cong cong môi, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhanh chóng lướt qua mộttia ngoan lệ. Thục thái phi có được trụ cột, khi mở miệng lần nữa, nàng ta chỉ lặp lại, cắn chặt vào một câu, “Nếu Cửu Thiên Tuế muốn chứng minh cho mọi người thấy, lời của bản cung là giả, vậy có thể tìm vài nam nhân đến, cởi quần riêng cho bọn hắnnhìn xem đi. Đến lúc đó, thị phi đúng sai cũng đều rõ ràng rành mạch.”

"Bản đốc nhớ rõ, trước đó đương kim thánh thượng từng đích thân chứng thực điểm này cho bản đốc. Chẳng lẽ lời minh chứng của bệ hạ vẫn còn chưa nói rõ được gì hay sao? Nếu tiếp theo, tùy tiện tìm một người tới, bảo bản đốc cởi quần cho hắn xem, vậy trong mắt của Thục thái phi ngươi, bản đốc Cửu Thiên Tuế này có phải không khác gì kẻ đứng diễn xiếc trên đường phố?”

Nghe được Quân Cơ Lạc nhắc tới chuyện cũ, Mộ Dung Nhược Hồng ngượng ngùng cười, nhưng vẫn lựa chọn chống lưng cho Quân Cơ Lạc, "Thục thái phi, trẫm cũng nhắc nhở ngươi một câu, quả thực trước đó trẫm từng nghiệm chứng rồi, Cửu Thiên Tuế hắn chính là thái giám thật. Ngươi đừng có sống chết quấn lấy nữa, để trẫm đỡ phải mất sạch hứng thú.”

Thẩm Tĩnh Nghi không chịu nhả ra, ả tiếp tục kiên trì nói, “Nếu Cửu Thiên Tuế ngàikhông thẹn với lương tâm, cần gì phải sợ? Chỉ cần bây giờ tìm vài người đến nghiệm chứng, vậy thì chuyện gì cũng có thể nói rõ ràng!"

trên mặt Quân Cơ Lạc đã bắt đầu hiện lên vẻ âm u, hắn châm biếm nói, "Thục thái phithật đúng là muốn khiêu chiến quyền uy của bệ hạ mà. Được thôi! Bản đốc có thể tìm vài người tới nghiệm chứng cho bản đốc ở ngay đây. Chỉ là để tránh cho việc sau này tùy tiện a miêu a cẩu nào cũng có thể nhảy ra chỉ điểm bảo bản đốc là thái giám giả, cứ thế làm cho bản đốc mất mặt. không bằng như vậy đi, Thục thái phi ngài đã dám khiêu chiến quyền uy của bệ hạ, chi bằng đi qua con đường lửa trước đi. Thục thái phiđi qua, bản đốc lập tức tìm người đến nghiệm chứng bản đốc? Thục thái phi, ý của ngươi thế nào đây?”

Thẩm Tĩnh Nghi quay đầu nhìn nhìn Mộ Dung Quân Thương, hơn nữa còn lắc lắc đầu với hắn. Nàng sợ đau, nàng không đi trên con đường than cháy đó.

Mộ Dung Quân Thương lạnh nhạt mở miệng, "Cửu Thiên Tuế, chuyện ngươi là thái giám giả, bản vương còn có vài người có thể chứng minh, cũng không cần đi đường lửa nực cười gì đó.”

"Ngươi câm miệng! Bản đốc còn chưa có bẩm báo với bệ hạ chuyện trước đó ngươi khi quân lừa gạt, giấu giếm không báo hai chân của mình đã hồi phục đâu. Còn nữa, đừng tưởng rằng bản đốc không biết hồi trước là ai đã tung tin bản đốc là thái giám giả? Bản đốc đã bắt được tiên sinh kể chuyện trong tửu lâu rồi. Ngoài ra còn có chuyện ngươi bắt đồ đệ của Tiết thần y, uy hiếp lão nữa! Nhiếp chính vương, bản thân ngươi chính là kẻ nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, đừng có mà đứng trước mặt bản đốc chi chi chít chít nữa. Thục thái phi là ngươi mà ngươi tìm đến, nếu ảkhông bị cắt đi một ít thịt, bản đốc sẽ không nghiệm chứng.”

Mộ Dung Quân Thương kéo kéo khóe miệng, lại lạnh nhạt nở nụ cười, "Cửu Thiên Tuế,thật ra, nói đến nói đi, bản vương còn có một chứng cứ đơn giản nhất có thể chứng minh Cửu Thiên Tuế ngươi là một thái giám giả. Đó chính là —— nàng!" Ngón tay của Mộ Dung Quân Thương duỗi ra, chỉ về hướng Đường Tứ Tứ. Trong bóng đêm, ánh mắt của mọi người đều đồng thời nhìn về phía Đường Tứ Tứ.

"Theo bản vương biết, Quân phu nhân đã có thai. Nếu trong lòng Cửu Thiên Tuếkhông có quỷ, vậy thì để Quân phu nhân đứng ra cho ngự y bắt mạch, xem có phải nàng đang mang thai hay không?”

Mộ Dung Quân Thương vừa nói dứt lời, Đường Tứ Tứ liền cảm giác được có vô số ánh mắt đồng loạt nhìn xuống bụng nàng. Ngay cả Đường Tử An cũng quay khuôn mặtnhỏ béo núc của hắn qua, dán mắt lên bụng Đường Tứ Tứ.

Đường Tứ Tứ hé miệng cười khẽ, đi đến chỗ Mộ Dung Quân Thương, khi đến trước xe lăn của Mộ Dung Quân Thương thì dừng chân lại, "Nhiếp chính vương, xem ra ngươithật sự xem hai vợ chồng chúng ta như con mèo mà ngươi có thể tùy ý khi dễ. khôngphải Thục thái phi đã nói mình bị oan sao? Theo quy củ hiện tại, người chặn kiệu kêu oan phải chịu đánh ba mươi đại bản. Nếu Thục thái phi đã tố cáo Cửu Thiên Tuế, vì sao một chút thương thích nhỏ nhoi ấy cũng không chịu nhận? Nếu như vậy cũng được, thì hôm nay Tứ Tứ cũng muốn cáo trạng một người, hơn nữa còn muốn bệ hạ làm chủ giải oan cho Tứ Tứ!"

Nàng nói như vậy một phen, không dám nhắc nửa chữ đến đứa bé, chỉ vì muốn dời sựchú ý của mọi người ra khỏi đứa bé trong bụng nàng. 

Mộ Dung Nhược Hồng nào dám đắc tội Đường Tứ Tứ, vì thế nói, "Quân phu nhân có oan khuất gì thì cứ nói thỏa thích, chỉ cần trẫm có thể giúp, nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.” Giọng điệu của Mộ Dung Nhược Hồng hơi có chút chân chó, vô cùng khách khínói với Đường Tứ Tứ.

"Hoàng thượng, người mà Tứ Tứ muốn cáo trạng chính là… Nhiếp chính vương!" Trong lúc Đường Tứ Tứ nói chuyện, Quân Cơ Lạc đã đi tới. Hai người đứng sóng vai với nhau, tuy rằng nam tài nam mạo, nhưng nhìn vào vẫn khiến cho người ta hết sức dễ chịu.

Mộ Dung Quân Thương nở nụ cười, "Quân phu nhân, đừng nói lảng sang chuyện khác,hiện giờ chuyện mà chúng ta đang thảo luận chính là trong bụng ngươi có đứa bé haykhông! Cửu Thiên Tuế nói hắn không phải là thái giám giả, trong tay bản vương còn có những người khác có thể chứng minh, ngươi không cần phải nỗ lực che giấu gì chohắn nữa! sự thật thì không giả được, mà chuyện giả, thì không thể biến thành thậtđược.”