_Editor: boong412
"Ngũ hoàng tử thứ tội... Ngài không thể vào... Tiểu thư nhà chúng ta còn ở bên trong... Tắm rửa..." Ở ngoài phòng giọng Thanh Nhi kích động vang lên, theo đó là một trận tiếng chân dồn dập.
"Tránh ra!" Tiếng quát thanh thoát nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Nhược Hồng truyền đến, tiếp theo là tiếng mở cửa. Ánh trăng sáng ngời trong trẻo chiếu vào, gió đêm nương theo đó mà thổi màn che trong phòng phất phới bay lên.
Mộ Dung Nhược Hồng một thân áo bào trắng, mặt lạnh lùng như kết tụ băng sương, hắn như vậy lại nhìn ra thêm vài phần khí chất tiên tử. Ánh mắt hắn đảo quanh phòng một lần, cuối cùng dừng lại sau bình phong.
Thanh Nhi rất sợ Mộ Dung Nhược Hồng phát hiện ra cái gì, dưới tình thế cấp bách chạy vội vào, chặn trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng, vội vàng nói "Ngũ hoàng tử, tiểu thư nàng hiện tại không tiện gặp người đâu."
Mộ Dung Nhược Hồng chán ghét nhíu mày, lập tức đẩy nàng ra. Hướng sau bình phong mà đi nhanh đến.
"Thần nữ Đường Tứ Tứ thỉnh an Ngũ hoàng tử!" Một thân ảnh mơ hồ đột nhiên từ sau bình phong xuất hiện. Ánh trăng thanh thoát xuyên qua ở cửa sổ mở rộng tiến vào, chiếu trên người Đường Tứ Tứ, làm cho người nàng thêm một tầng sáng mê ly. Trên người nàng mặc một bộ cẩm y mỏng màu trắng, đầu tóc nửa búi nửa xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cặp mắt đen nhánh ẩn tình lại lấp lánh chớp chớp.
Nàng như vậy, xinh đẹp như muốn khiến người khác đui mù.
Mộ Dung Nhược Hồng hơi thất thần, rất nhanh dừng ánh mắt trên người nàng. Nữ nhân này đẹp như vậy, nhưng cũng không hơn được thứ tỷ Đường Vân Nhiễm của nàng. Một nam nhân thành công là người cần nữ nhân xinh đẹp lại ôn nhu như Đường Vân Nhiễm làm vợ. Chứ không phải nữ nhân kiêu ngạo cương ngạnh như Đường Tứ Tứ này.
Nếu không phải thân phận của nàng tốt, có cậu quyền cao chức trọng, Đường Tứ Tứ này có cho hắn, hắn cũng không cần.
"Không biết Ngũ hoàng tử đêm khuya đến phòng của Đường Tứ Tứ là có việc gì?" Đường Tứ Tứ nâng mày, hai mắt đã muốn đóng băng. Trong vô số lần nằm mộng tỉnh giấc, nàng đều mơ về kiếp trước. Mộ Dung Nhược Hồng lấy nàng về rồi nàng vất vả giúp hắn tranh đoạt giang sơn, sau lại lấy hồi môn giá trên trời, phong cảnh vạn dặm lấy Đường Vân Nhiễm.
Buồn cười nhất là hắn lại cùng Đường Vân Nhiễm giẫm đạp nàng.
Không! Nàng nói cho bọn họ biết, nếu ai tưởng có thể đùa giỡn với sinh mạng nàng thì nàng sẽ trước làm cho bọn hắn vỡ mộng.
Thái độ Đường Tứ Tứ lạnh băng còn mang theo chút ghét bỏ làm cho đuôi mày Mộ Dung Nhược Hồng càng phát ra lãnh liệt.
Không ngờ nữ nhân này rượu mời không uống lại muốn rượu phạt, dám đối với hắn lạnh băng như vậy. Nhưng cũng không sao, nếu nàng đã muốn, hắn cũng sẽ bồi nàng.
Mộ Dung Nhược Hồng dùng giọng điệu lãnh đạm còn có một tia không kiên nhẫn nói "Thích khách trà trộn vào chùa, bản vương dẫn người đến điều tra." Hắn nói đến đây thì dừng lại, một đôi mắt lợi hại nhìn về thùng tắm lớn phía sau Đường Tứ Tứ "Nhưng mà tiểu thư, đã trễ như thế này tại sao lại tắm rửa chứ?"
Lòng Đường Tứ Tứ hơi biến động, xoay người, thân thủ nhẹ nhàng khuấy đục dòng nước trong thùng tắm, theo tay nàng, nước bên trong cũng gợn sóng tràn ra ngoài.
Thùng tắm ở gần bình phong, mà bình phong vì dục thùng mà che khuất phần lớn ánh sáng, thêm nữa trên mặt nước lại thêm một tầng cánh hoa, cho nên người ngoài nhìn vào căn bản là không thể liếc mắt mà nhìn thấu được liệu trong thùng có giấu người hay không.
Mộ Dung Nhược Hồng đi đến trước vài bước, đôi mắt lợi hại mang theo sắc bén chăm chú nhìn thùng nước ở xa kia. Đột nhiên, khóe môi hắn cười lạnh, trường kiếm rút ra, dùng sức đâm vào thùng tắm.
"Xôn xao" một tiếng, thùng tắm hoàn hảo nháy mắt vỡ ra, nước trong thùng bắn ra hắt lên người Đường Tứ Tứ. Nhất thời, cả gian phòng lộn xộn không thôi.
Đường Tứ Tứ lập tức thay đổi nét mặt, âm trầm nói "Ngũ hoàng tử, không có quy định nào không cho thần nữ tại đêm khuya mà tắm cả. Nhưng thật ra luật pháp Tiêu quốc chúng ta lại quy định nam tử ban đêm không được xông vào khuê phòng nữ tử. Tối nay Ngũ hoàng tử kích động mà đến, vốn đã phá hủy quy củ. Bây giờ còn cố ý phá hỏng thùng tắm, làm cho thần nữ ướt sũng. Ngũ hoàng tử dù sao cũng phải cấp cho Tứ Tứ một giao tình, bằng không đến trước mặt Thánh thượng, Tứ Tứ sẽ tự đòi lại công đạo cho mình!"