Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 154: Nam nhân này đáng giá để nàng tiếp tục sánh vai




Edit: Diệp Nhược Giai

Trong lòng Đường Tứ Tứ nhớ về an nguy của Trì Hằng Liễu, lại sợ Quân Cơ Lạc có ý tưởng gì khác, nên cũng không để ý đến tấm thiệp này, lại càng không đến chỗ hẹn đúng giờ. Còn Quân Cơ Lạc thì phái người lén lút đi đến rừng hoa đào ở ngoại ô, nhưng không thấy ai hiện thân. Chuyện này cứ thế mà trôi qua. 

Đến buổi tối, bên ngoài Cửu Thiên Tuế phủ, có hai con ngựa phong trần mệt mỏi phi nước đại đến.

Từ trên ngựa đi xuống chính là Trì Lệ Dập cùng với Đường Tử An vừa mới nhận được tin Trì Hằng Liễu bị bắt cóc. Vì sự tình khẩn cấp nên Trì Lệ Dập cũng không đợi người thông báo với Quân Cơ Lạc, đi thẳng vào trong phủ.

Đến khi mấy người Đường Tứ Tứ nhận được tin bọn họ đến phủ, đi ra tiền sảnh thì Trì Lệ Dập đã chờ ở đó từ lâu. Khi nhìn thấy Đường Tứ Tứ, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Trì Lệ Dập theo bản năng đảo qua trên bụng Đường Tứ Tứ, hơi cau mày, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục như ban đầu.

"Cậu... Biểu ca huynh ấy…”

"Tứ Tứ, chuyện của biểu ca con, trước hết con đừng lo lắng. Cậu sẽ đến tìm Nhiếp chính vương, cậu với hắn cũng cần phải ngồi xuống nói chuyện một phen. Lúc này cậu đến… là muốn bảo con ngày mai đến Phụ quốc công phủ ở vài ngày. Con cũng biết đó, biểu ca con đang mất tích, mà trong phủ ngày nào cũng có khách đến, mợ của con thìcòn đang trên đường đến kinh thành, mấy chuyện trong phủ dù sao cũng cần có người xử lý. Cho nên cậu muốn để con đến phủ của cậu trước, sắp xếp mấy chuyện trong phủ.” Trì Lệ Dập không đợi Đường Tứ Tứ nói hết lời, ông đã mở miệng cắt ngang.

Trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc hiện lên một tia ngoan lệ, bảo hạ nhân trong đại sảnh lui xuống hết, hắn mới khẽ phì cười, nói, "Phụ quốc công, thật có lỗi. Mặc dù Tứ Tứ là cháu ngoại của ngươi, nhưng mà bản đốc cũng không thích cho mượn. Nếu ngươi thật sự thiếu một người lo liệu mấy chuyện trong phủ giúp ngươi, vậy thì khôngphải còn có một người nhàn rỗi không có chuyện gì làm à?” hắn ngẩng đầu, ánh mắt quét qua Đường Tử An.

Cáo chúc Tết gà, chả có ý gì tốt. Lúc này Trì Hằng Liễu bị bắt, lại để cho Trì Lệ Dập kiếm được cái cớ có thể đường đường chính chính cướp tiểu nương tử nhà hắn đi. Bảo là đi giúp đỡ, nhưng ở nơi mà hắn không nhìn thấy, đứa nhỏ trong bụng nàng cũng nháy mắt biến mất thì biết làm sao?

Con trai ruột bị bắt cóc, chưa biết sống chết; cháu gái mà mình thương yêu nhất lại vìmột nam nhân không thể phó thác cả đời mà mang một cái thai không nên mang; cháu trai cũng là một kẻ đơn thuần đến khờ dại, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác lợi dụng… hiện giờ Trì Lệ Dập thật sự là phải đối mặt với ba hoàn cảnh cực kỳ khốn khó.

Với tác phong sấm sét của ông, đương nhiên là ông muốn giảm mức độ nguy hiểm của tất cả những thứ có thể đe dọa đến ông cũng như người thân của ông xuống mức thấp nhất. Lúc nãy, khi ông gặp mặt mấy huynh đệ trước kia từng cùng nhau trải qua hoạn nạn sống chết, đã tìm vài người tin cậy ở nông thôn, đến lúc đó tìm một cái cớ, đưa cháu ông đến một nơi ở nông thôn mà không ai nhận ra nàng, xoá sạch cái thai, lại tĩnh dưỡng một tháng, đến khi nàng trở lại hoàng thành thì mọi sóng gió đều đãtrôi qua.

Rất hiển nhiên, lúc này con ông bị bắt đi là một cơ hội rất tốt. Trước tiên, ông sẽ để cho nàng giúp đỡ lo liệu trong phủ vài ngày, sau đó sẽ tìm lý do thân thể không khoẻ linh tinh gì đó, lặng lẽ tống nàng đi ra ngoài.

Tuy nông thôn so ra kém hoàng thành, nhưng trong hoàng thành, nhất cử nhất động của nàng cùng với Quân Cơ Lạc đều bị người chú ý, mặc dù có thể lặng lẽ giải quyết cái thai, nhưng biết đâu vẫn sẽ bị ai đó tìm ra vật chứng này nọ. Còn ở nông thôn đều là huynh đệ từng trải qua sinh tử với ông, hơn nữa những người đó cũng không biết thân phận của cháu gái ông, so ra thì nông thôn an toàn hơn.

Tâm cơ của Trì Lệ Dập, e là chỉ có Đường Tử An nhìn không ra. Đường Tứ Tứ nâng tay vỗ về cái bụng bằng phẳng của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc tràn đầy vẻ ưu sầu, "Cậu... Cửu Thiên Tuế nói đúng lắm, Tử An không còn nhỏ nữa, nên học vài thứ.” Nàng mệt mỏi nói.

Trì Lệ Dập nghe xong lời này của nàng, đưa tay vuốt vuốt chòm râu mình, ánh mắtkhông khỏi trầm xuống.

"Cậu... Cửu Thiên Tuế không có kém như cậu tưởng tượng đâu…” Đường Tứ Tứ lại cẩn thận nói. Trước khi chưa gả cho hắn, đúng là nàng cảm thấy hắn vừa ngang tàng vừa kiêu ngạo, lại còn rất tàn bạo, không từ thủ đoạn... Nhưng hiện tại nàng thực sựkhông cảm thấy hắn quá quắt như thế.

Lời này của Đường Tứ Tứ khiến cho Trì Lệ Dập trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, lúc này hốc mắt chợt chua xót, cô đơn nở nụ cười, thổn thức nói, "Tứ Tứ, mười bảy năm trước mẹ con cũng từng nói câu này với cậu. Khi đó cậu trẻ tuổi khí thịnh, tính tình khôngtốt. Khi Đường Trọng Nguyên tới cửa cầu thân cậu còn cho người tẩn hắn một trận.hắn là cái thá gì mà dám tơ tưởng đến muội muội của cậu chứ. Nhưng khi mẹ con nhìn thấy cậu đánh hắn, dùng cách tuyệt thực để bức bách cậu.

Cậu nói với mẹ con, Đường Trọng Nguyên là một tên khốn nạn, không phải là lang quân như ý gì hết. Nhưng mẹ con lại bỏ ngoài tai, hơn nữa Đường Trọng Nguyên cũng rất biết cách nói lời ngon tiếng ngọt, dỗ cho mẹ con ngoan ngoãn vâng lời. Mẹ con tuyệt thực vì hắn, ăn thạch tín, còn treo cổ nữa… không còn cách nào, cậu chỉ có mộtmuội muội là mẹ con, cậu không thương mẹ con, vậy trên đời này còn có thể có nam nhân nào khác thật tình thương muội ấy sao?

Cuối cùng cậu thỏa hiệp. Kết quả thì con cũng thấy rồi đấy. Khi mẹ con đau bụng muốn sinh, hắn nằm trên bụng của nữ nhân khác. Khi mẹ con nằm trên giường bệnhkhông xuống nổi, hắn có từng đến bên giường bệnh của mẹ con chưa? Sau khi mẫu thân con qua đời, cuộc sống của con với Tử An có khá không?

... Nếu có thể cho cậu một cơ hội nữa, cậu sẽ tự tay phế hai chân của mẹ con. Cho dù cậu phải nuôi mẹ con cả đời, cũng sẽ không đồng ý để cho mẹ con gả cho Đường Trọng Nguyên."

Vẫn luôn xây dựng cho mình hình tượng kỳ nhân mình đồng vách sắt, khi Trì Lệ Dập kể những chuyện này, lòng chua xót không thôi. Nhưng chỉ trong tíc tắc, ông đã thu liễm lại cảm xúc bi thương của mình, ngẩng đầu, nói với Đường Tứ Tứ chắc như đinh đóng cột, "Tứ Tứ, có thể lúc này con không hiểu cho cách làm của cậu, nhưng kiểu gì cũng sẽ có người đến đóng vai ác này. Cho dù sau đó con có thể sẽ hận cậu, cậu cũng nhất định phải tiếp tục làm chuyện này.” Thấy Đường Tử An còn ở đây, đôi bên đềukhông nói huỵch toẹt ra hết.

Trong đôi mắt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc nổi lên ánh sáng quỷ dị. nói thật, hắn đúng làkhông thể hận Trì Lệ Dập nổi. hiện tại, người mà hắn ghét nhất chính là Đường Trọng Nguyên, vì sao ông ta gây tội mà lại muốn hắn đến gánh chịu?

không được, ngày mai hắn phải đến Đường phủ, “khoản đãi” vị nhạc phụ này của hắncho thật tốt mới được.

Đường Tứ Tứ cũng gấp đến độ vò đầu bứt tai, "Cậu, Cửu Thiên Tuế không giống với cha của con!”

Trì Lệ Dập quan sát Quân Cơ Lạc kỹ lưỡng một phen, khinh thường cười nói, “Vậy connói xem, hắn khác cha con chỗ nào?”

Đường Tứ Tứ lập tức kể rành mạch ưu điểm của Quân Cơ Lạc như đang đếm đồ quý giá trong nhà, "một, diện mạo chàng nhanh nhẹn tuấn dật. Hai, tính tình chàng dí dỏm hài hước. Ba, không hề có ham mê bất lương. Bốn, không cấu kết với nữ nhân khác. Năm, tài năng nổi trội…”

Đường Tứ Tứ moi gan moi ruột, kể ra hết mọi ưu điểm có liên quan đến Quân Cơ Lạc mà nàng có thể nghĩ ra. Quân Cơ Lạc đứng bên cạnh nàng, cụp mắt nhìn nàng đangnghiêm túc nhíu mày, nghĩ đến từng điểm tốt của hắn, trong lòng thấy ấm áp, có loại cảm giác như xuân về hoa nở.

Trì Lệ Dập không kiên nhẫn nghe tiếp, ông cắt ngang lời nàng, lãnh đạm nói thẳng, "Tứ Tứ, năm đó mẹ con cũng từng nói qua những lời kiểu này. Mẹ con hai ngườikhông chỉ có ngũ quan tương tự nhau, mà ngay cả cử chỉ cách nói năng cũng giống nhau. Muội ấy gặp một Đường Trọng Nguyên, con thì gả cho Cửu Thiên Tuế. Tứ Tứ, nếu con thật sự muốn giống mẫu thân con năm đó, cố ý thiên vị Cửu Thiên Tuế,không chịu nghe lời khuyên của cậu, vậy thì cuối cùng cậu chỉ có thể để cho biểu ca con, Tử An và cả cậu mợ con, bọn ta đều sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con, không còn lui tới."

Lần này Trì Lệ Dập quyết tâm muốn bức nàng phá thai.

Từ trên ghế đứng dậy, Trì Lệ Dập phất tay áo một cái, không cho Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc có cơ hội cãi lại, đứng lên đi về hướng cửa tiền sảnh, hình như đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, dừng lại cước bộ, thản nhiên nói, "Tứ Tứ, ngày mai cậu đợi con ở trong phủ, nếu ngày mai con không tới… thì sau này không cần đến gặp cậu nữa…”

Trì Lệ Dập nói xong câu thúc ép này, lại cao giọng gọi Đường Tử An vẫn đang ngồi sững sờ ở một bên. Đường Tử An lộ ra một loại tình cảm không muốn buông bỏ với Đường Tứ Tứ, nhưng cũng không thể không đuổi theo Trì Lệ Dập, rời khỏi đại sảnh.

Trì Lệ Dập cùng Đường Tử An một trước một sau đi trên hành lang của Cửu Thiên Tuế phủ, ngoài hành lang, ánh trăng sáng nghiêng nghiêng chiếu xuống.

Khuôn mặt béo mập của Đường Tử An nhăn lại, ngẩng đầu thấy đường cong trên mặt Trì Lệ Dập căng cứng, mặt thịt của hắn run run, thật cẩn thận nói tốt cho tỷ tỷ mình, "Cậu, nhị tỷ, tỷ ấy… không phải cố ý muốn chọc cho cậu tức giận... Có lẽ tỷ ấy bị tên khốn Cửu Thiên Tuế lừa gạt…”

hắn nói tới đây, hơi ngừng một lát, lại nhăn nhó ưỡn ẹo nói, "Cậu, Cửu Thiên Tuế thường xuyên bắt nạt con, nhưng đối xử với nhị tỷ… hình như rất tốt. Trước kia, lúc Tử An đến phủ, nhìn thấy hắn luôn quấn quít lấy nhị tỷ, lúc ăn cơm hắn gắp đồ ăn vào bát nhị tỷ nhiều đến mức có thể xếp thành núi nhỏ… hắn là một tên khốn đối xử tốt với nhị tỷ của con…”

Hai ngày này hắn ở nông thôn, nếm rất nhiều đau khổ, nhưng cũng học được rất nhiều. một người có thật tình đối xử tốt với một người khác hay không, luôn có thể từ trong những lời nói cử chỉ nhìn ra được một ít. 

Bước chân của Trì Lệ Dập hơi ngừng một chút, cúi đầu nhìn Đường Tử An, trong đôi mắt trong trẻo của Đường Tử An có một tia ôn nhu. Ông khẽ thở dài, sắc mặt thâm trầm, sâu như biển.

"Tử An, mặc kệ Cửu Thiên Tuế đối với nhị tỷ con là tốt thật hay tốt giả, hắn đều sẽdẫn nhị tỷ con đi lên con đường tìm chết.”

Trong lòng Trì Lệ Dập như có một tảng đá nặng ngàn cân đang đè ép, nặng nề khiến ông không thở nổi.

Ông thật sự sợ có một ngày phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Nếu thế, sau khi ông chết rồi, còn mặt mũi nào gặp muội muội ruột của mình nữa.

"Tử An, nếu có một ngày, nhị tỷ con sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho con, vậy consẽ oán con bé sao?” Trì Lệ Dập trầm mặc hồi lâu, lại đột nhiên hỏi ra một vấn đề như thế.

Đường Tử An ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời, "sẽ không! Con nghĩ, nếu một ngày nào đó con sẽ gây ra chuyện gì mang đến tai ương ngập đầu cho nhị tỷ, tỷ ấy cũng sẽ không oán hận con. Nhị tỷ rất tốt với con, con cũng đối xử tốt với nhị tỷ. Hai người tụi con cũng muốn giống cậu với mẫu thân, hỗ trợ lẫn nhau.”

Đáp án như vậy khiến cho lòng Trì Lệ Dập chợt siết chặt lại, tâm tình càng thêm buồn bực.

Trong đại sảnh, Quân Cơ Lạc tiến lên, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Đường Tứ Tứ, trầm mặc bầu bạn bên cạnh nàng. Nam nhân đã từng trải qua vô số chuyện hắc ám cùng với không cam lòng này, trong màn đêm yên tĩnh, phá lệ hy vọng có thể dùng trái tim nóng rực của mình để sưởi ấm cho cơ thể nàng.

Nhưng đột nhiên, Đường Tứ Tứ dùng sức gạt tay Quân Cơ Lạc ra, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, nâng làn váy lên, chạy bước nhỏ ra ngoài cửa.

"Tứ Tứ..." Quân Cơ Lạc ở đằng sau gọi nàng, giọng hắn cũng căng thẳng theo, nội tâm dâng lên một nỗi sợ hãi. Nàng sẽ không đi tìm Trì Lệ Dập đáp ứng bỏ đứa nhỏ đi chứ?

Đường Tứ Tứ không dừng lại, đến khi nghẹn một hơi, đuổi kịp Trì Lệ Dập cùng Đường Tử An đang rời đi, mới kiềm lại bước chân, thở phì phò.

"Tứ Tứ..."

"Nhị tỷ..."

Trì Lệ Dập nhìn Đường Tứ Tứ đang đi về hướng ông, biểu cảm sầu lo trên gương mặt gầy yếu của nàng khiến ông nhớ tới chuyện mười bảy năm trước. Giờ khắc này, dường như ông không còn phân biệt được, người đang đi tới là cháu ông hay là muội muội đãsớm qua đời của ông.

Ông ngẩn ngơ sững sờ nhìn chằm chằm nàng.

Khi còn cách Trì Lệ Dập khoảng vài bước chân thì Đường Tứ Tứ dừng lại, không nóihai lời, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trì Lệ Dập, dập đầu ba cái. Trì Lệ Dập cả kinh, thậm chí định bước lên nâng nàng dậy cũng bị nàng cự tuyệt.

Trong mắt Đường Tứ Tứ là màn sương mù dày đặc, giọng nói kiên quyết vang vọng trong dãy hành lang trống trải.

"Cậu, cám ơn cậu đã chăm sóc con nhiều năm qua. Mặc kệ sau này cậu có còn xem con là cháu của cậu hay không, con vĩnh viễn vẫn xem cậu là người vậu thân nhất yêunhất của con. Từ nhỏ Tứ Tứ đã không được phụ thân yêu thương, nếu không phải nhờ cậu, e là Tứ Tứ cùng Tử An căn bản không thể sống sót trong Đường phủ. Trong lòng Tứ Tứ, cậu vẫn luôn là trưởng bối quan trọng nhất. Con tôn trọng cậu, nếu có người dám hại cậu, con sẵn lòng dùng tính mạng của con đi liều mạng với người đó!”

Trì Lệ Dập xoay đầu lại, nâng tay lén lút xoa xoa hốc mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Mau đứng lên đi! Thân thể hiện tại của con… quỳ như vậy không tốt cho con!”

Tuy lời nói nghe thực nghiêm khắc, nhưng Đường Tử An có thể nghe ra nỗi nghẹn ngào trong đó. 

Đường Tứ Tứ không đứng dậy, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Trì Lệ Dập, "Cậu, Tứ Tứ biết cậu không thích Cửu Thiên Tuế, tác phong làm việc gì gì đó của chàng kém cậu rất nhiều, cậu không thích chàng là chuyện bình thường. Cậu cảm thấy Tứ Tứ sẽ giẫm vào vết xe đổ của mẫu thân, nhưng Tứ Tứ chỉ là lớn lên giống mẫu thân mà thôi.

Rốt cuộc Cửu Thiên Tuế tốt hay không tốt, con cũng không muốn tranh luận nữa. Có thể sau này chàng thật sự sẽ lạm tình như cha con, Đường Tứ Tứ con, cầm lên được cũng bỏ xuống được, nếu có quả đắng gì, con sẽ nuốt hết vào bụng. Con sẽ khônggiống với mẫu thân con, dùng lỗi của người khác để tự tra tấn thân thể của mình, cũngsẽ không liên lụy đến người thân của con.

Cậu, thứ lỗi cho Tứ Tứ bất hiếu, sau này không thể làm tròn hiếu đạo trước mặt cậu nữa.”

Kiếp trước, nàng bị Mộ Dung Nhược Hồng phụ bạc, không phải là nàng không có trách nhiệm. Đời này, Quân Cơ Lạc đối xử với nàng như thế nào, nàng nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Vào lúc mạng của nàng đang ngàn cân treo sợi tóc, là hắn ôm ấp tiếp nhận nàng. hiện giờ tuy hắn quyền thế ngập trời, nhưng Hiền vương, Nhiếp chính vương, và rất nhiều người đều đang mong chờ hắn rơi đài, nàng muốn được cùng sánh vai với hắn.

Bởi vì, nam nhân này đáng giá để nàng tiếp tục sánh vai.