Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 152: Mộ Dung Quân Thương tự bê đá đập vào chân mình!




Edit: Diệp Nhược Giai

“không sao, tài bắn cung của bản đốc không phải để chơi, nhất định sẽ bắn thủng bụng ngươi trước khi ngươi giết Nhiếp chính vương!” Quân Cơ Lạc ngoan tuyệt nói, ngay sau đó mũi tên liền rời cung,lao vun vút về phía ngực Tả Thương Minh.

Đôi con ngươi của Tả Thương Minh mãnh liệt co lại, theo bản năng dùng sức kéo Mộ Dung Quân Thương từ trên xe lăn ra để chắn tên thay mình!

một khắc khi mũi tên nhọn đó rời cung, Mộ Dung Quân Thương theo bản năng biết được hôm nay mình đã thua từ đầu tới cuối. Người như Tả Thương Minh, vào thời khắc nguy nan, sao có thể không bán đứng hắn, không đem hắn ra chắn tên chứ?

sự thật hoàn toàn giống như hắn đoán, sau khi Tả Thương Minh nhìn thấy Quân Cơ Lạc bắn tên, liền đem hắn đẩy ra chắn trước người. Yến Mặc ởbên cạnh Mộ Dung Quân Thương thấy tình hình như thế, trong mắt hiện lên tia hoảng sợ, lòng bất chợt căng thẳng.

hắn không kịp nghĩ, vọt đi qua, chủ động lao về phía mũi tên mà Quân Cơ Lạc bắn tới, mũi tên phóng tới như chẻ tre, phập một tiếng xuyên qua người Yến Mặc. Yến Mặc cứng đờ, có chút khó khăn quay đầu nhìn Mộ Dung Quân Thương đang bị Tả Thương Minh bắt giữ.

Sâu trong đôi mắt lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương hiện lên nhiều điểm sáng, hai hàng lông mày dựng thẳng lên, như kiếm được tuốt ra khỏi vỏ.

Đôi con ngươi u ám của Quân Cơ Lạc nhìn lướt qua Yến Mặc bị thương, mày kiếm nhướng lên khinh miệt, sau đó lạnh lùng phì cười, nói: “Trì Hằng Liễu, ngươi cũng thậttốt số, vậy mà lại có người đứng ra cản tên này cho ngươi. Nhưng không sao, mũi tên tiếp theo, bản đốc nhất định có thể lấy mạng của ngươi.”

Cái chết đến gần, Tả Thương Minh không sợ hãimới là lạ. Trong lòng hắn có rất nhiều u oán cùng không cam lòng, hắn còn chưa báo thù vì mình, vì toàn bộ Tả gia đâu, hắncực kỳ không hy vọng hôm nay mình phải bỏ mạng ở đây.

Khuôn mặt ôn hòa nho nhã của Trì Hằng Liễu bị lệ khí cùng không cam lòng của chính bản thân hắn vặn vẹo biến thành khuôn mặt khiến kẻ khác căm hận. hắn nghiến răng, ánh mắt hung ác, run tay cầm lấy chủy thủ rạch thêm một đường lên cổ Mộ Dung Quân Thương, sau đó dùng giọng nói thô ráp bén nhọn gào lên, "Quân Cơ Lạc, nếu ngươi thật sự dám bắn ra mũi tên thứ hai, ta cũng nhất định sẽ để cho Mộ Dung Quân Thương đi cùng ta đến điện Diêm La!”

Tả Thương Minh cúi đầu, lại hạ giọng nghiến răng nghiến lợi nói với Mộ Dung Quân Thương, "Nhiếp chính vương, tuy ta thực sự muốn hoàn thành nhiệm vụ mà ngươi giao cho ta, nhưng xin lỗi, Quân Cơ Lạc ép ta chặt quá. Nếu ngươi không muốn chết, vậy thì giúp ta chạy ra khỏi đây đi!”

Chuyện cho tới nước này, Mộ Dung Quân Thương chỉ có thể cười khổ trong lòng, lượn lượn lờ lờ một vòng, cuối cùng hắn lại biến thành một kẻ ngốc, gánh vác mọi quả đắng.

Mộ Dung Quân Thương suy yếu mím cánh môi tái nhợt, ánh mắt hơi vô lực, há miệng thở dốc. hắn gần như sử dụng mọi khí lực mà hắn có lúc này, quở trách Quân Cơ Lạc, “Quân Cơ Lạc, thả hắn đi! Chủ ý của ngươi, bản vương hiểu rất rõ, ngươi cố ý muốn mượn cơ hội này để trừ bỏ bản vương. Nhưng ngươi cần phải hiểu rõ, tốt xấu gì bản vương cũng là Nhiếp chính vương của Tiêu quốc, nếu hôm nay xảy ra chuyện gì, bản vương muốn xem xem ngươi giải thích với dân chúng Tiêu quốc thế nào!”

Đôi mắt thâm u của Quân Cơ Lạc quét qua Mộ Dung Quân Thương, im lặng vài giây, rồi đột nhiên ném cung nỏ lên đất, bĩu môi cười nói, " "Trì Hằng Liễu", ngươi có thể mang Nhiếp chính vương rời khỏi đây.”

Có lời này của Quân Cơ Lạc, vòng vây xung quanh tiền sảnh cũng tự giác chừa ra mộtlỗ hổng. Tả Thương Minh nhìn thoáng qua, xác định ngoài cửa không có người mai phục, mới dùng sức kéo Mộ Dung Quân Thương đi ra ngoài đại sảnh.

Mọi thứ đều có vẻ hết sức bình thường, mắt thấy Mộ Dung Quân Thương và Trì Hằng Liễu sắp rời khỏi Cửu Thiên Tuế phủ, nhưng đột nhiên… từ trên đỉnh đầu Tả Thương Minh truyền đến một tiếng hét to, Tả Thương Minh theo bản năng ngửa đầu nhìn, liền thấy Mạc Lương từ trên mái hiên đánh về phía hắn, trong tay quơ trường đao.

Tả Thương Minh cực kỳ kinh hoảng, định đẩy Mộ Dung Quân Thương ra chắn đao. Nhưng lúc này, tốc độ của Mạc Lương nhanh như chớp giật, khi Tả Thương Minh vừa định phản ứng thì đao trên tay Mạc Lương đã bổ về phía hắn.

Trường đao xoàn xoẹt, mang theo một trận gió to, Tả Thương Minh đưa tay lên chắn, sắc mặt Mạc Lương trầm xuống, càng thêm dồn sức vào đao, một cánh tay của Tả Thương Minh lập tức bị chặt xuống.

"A!" Tả Thương Minh thống khổ sợ hãi thét lên, âm thanh to rõ, thê lương bén nhọnkhông ngừng quanh quẩn trong không trung.

Quân Cơ Lạc nhanh tay lẹ mắt, cũng mạnh mẽ dùng nội lực đánh vào cung nỏ bị ném xuống đất, cung bật lên rơi vào tay hắn, hắn liền kéo cung bắn tên, mũi tên nhọn lập tức đâm thủng đùi Tả Thương Minh.

Tả Thương Minh tuyệt vọng dùng lực đẩy Mộ Dung Quân Thương ra, Mộ Dung Quân Thương trượt chân, té lăn ra đất, hai chân nhói đau đến mức nhăn mặt, hầu như sắp bất tỉnh. 

Tả Thương Minh lê cái chân bị thương, định chạy về phía cửa. Nhưng Mạc Lương đãnhảy vọt lên, nhẹ nhàng ngăn cản đường đi của hắn.

Tả Thương Minh muốn phản kháng một lần cuối cùng, liền vung cánh tay còn hoàn hảo, đánh về phía Mạc Lương. Mạc Lương đá chân một cái, trực tiếp đá Tả Thương Minh ngã xuống đất. Tả Thương Minh ngã sấp xuống đất, còn giãy giụa muốn đứng lên, Mạc Lương ném trường đao cực lớn trên tay ra, trường đao rơi xuống đất, cắm thẳng ngay trước mặt Tả Thương Minh.

Tảng đá lót trên mặt đất cũng bị chấn động, Tả Thương Minh thấy mình thật sự khôngthể trốn thoát, bấy giờ mới không cam lòng ngừng phản kháng, lạnh mặt, dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Mạc Lương.

Quân Cơ Lạc đã thừa dịp này, từ phía sau đi tới trước mặt Tả Thương Minh, nhẹ nhàng khom lưng, đưa tay dò tìm theo gương mặt của hắn, lột bỏ lớp mặt nạ da người, lộ ra khuôn mặt vốn có của Tả Thương Minh.

Đám người trong sân kinh hô một trận, vốn tưởng mặt nạ da người chỉ có trong tuồng kịch, thật không ngờ lại thật sự tồn tại. Đường Tứ Tứ cũng thật không ngờ người giả trang làm biểu ca lại là Tả Thương Minh, là nam nhân vẫn luôn si tình với Đường Vân Nhiễm trong kiếp trước.

Khuôn mặt của Tả Thương Minh bị nhiễm máu tươi đỏ rực, dữ tợn như ma quỷ. hắnngông cuồng nhướng mày nhìn Quân Cơ Lạc, trong hai mắt, trên mặt đềutràn ngập oán hận đối với Quân Cơ Lạc!

“Hóa ra là Tả công tử, đã lâu không gặp.” Môi mỏng mềm mại của Quân Cơ Lạc nhẹnhàng giương lên, trực tiếp nâng chân, đem đế giày giẫm bẹp lên mặt hắn, thanh âmyêu ma quỷ mị, “Sao, trước đó bản đốc đối xử với ngươi quá tốt, đến mức ngươi vẫn quyến luyến không quên được bản đốc, nên bây giờ mới trông mong lại gần tìm đánh phải không?”

Mặt Tả Thương Minh bị Quân Cơ Lạc giẫm lên, hắn bắt đầu ngạo nghễ cười, "Quân Cơ Lạc, Trì Hằng Liễuđangnằm trong tay ta. Nếu hôm nay ngươi giết ta, ngươi có tin ta cũng sẽ để cho Trì Hằng Liễu chết cùng hay không.”

"Ngươi đang uy hiếp bản đốc sao?” Quân Cơ Lạc nở một nụ cười quyết tuyệt, “thậtđáng tiếc, bản đốc không thích bộ dạng này của ngươi. Chờ xem, bản đốc sẽ làm cho ngươi phải mở miệng ra cầu xin bản đốc."

Quân Cơ Lạc nói xong, cười tươi để lộ ra hàm răng trắng tinh chói sáng của mình.

"Mạc Lương, xem ra bản đốc thật sự già rồi, trước kia chỉ cần nhắc tới đại danh của bản đốc, cho dù là đứa con nít nằm trong tã lót cũng bị dọa đến khóc ré lên. Nhưnghiện tại lại có người dám không coi bản đốc ra gì, giở trò chơi khăm. Xem ra, bản đốc phải tái xuất lần nữa, nói cho dân chúng của Tiêu quốc chúng ta, bản đốc không phải là người có thể để người khác tùy tiện vượt qua!” Quân Cơ Lạc quay đầu nhìn Mạc Lương, Mạc Lương cười xấu xa liếc nhìn Tả Thương Minh.

không bao lâu sau, mọi người trong sân liền thấy được vài thị vệ chuyển một cái đe của thợ rèn ra, và cả một chậu than rực lửa cùng với một thùng nước hạt tiêu.

Khi người ta cột Tả Thương Minh vào một cái giá chữ thập, sắc mặt của Tả Thương Minh bị chặt bỏ một cánh tay thống khổ vặn vẹo. Quân Cơ Lạc cầm một thanh trường kiếm, đầu tiên là đẩy phần áo ở nửa người trên của hắn ra.

“À, tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận!” Quân Cơ Lạc còn chưa nói xong thìđã thô bạo dùng mũi kiếm nhọn hoắt khoét một miếng da trên cơ thể để trần của hắn.

Da liền với thịt, máu thịt mơ hồ rơi trên mặt đất, ngực Tả Thương Minh đau nhói, nhìn chằm chằm khối da người kia, nhất thời có một loại cảm giác sởn tóc gáy. hắn bắt đầu há miệng mắng, “Quân Cơ Lạc, ông trời sẽ thu thập ngươi… Kiếp sau ngươi chỉ có thể làm nô tài làm súc vật… Còn nữa, nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc gáy của ta, tasẽ vạch trần bí mật của ngươi…”

Trước đó Tả Thương Minh còn chửi rủa Quân Cơ Lạc, sau đó hắn gần như đã rơi vào trạng thái ăn nói bậy bạ, vừa nghĩ đến cái gì liền nói ra cái đó.

Quân Cơ Lạc tà ác cầm cái kẹp gắp than đã bị chậu than đốt đến nóng rực, âm trầm cười cười, để kẹp gắp than vào ngay chỗ da thịt mà Tả Thương Minh vừa bị khoét trước đó.

"A!" Tiếng kêu của Tả Thương Minh càng thêm to rõ, như muốn đâm thủng màng tai người khác. Nữ quyến trong sân nhìn thấy hình ảnh tàn bạo này, có người nhắm mắt lại không nhìn nữa, có người thì trực tiếp bị dọa đến nôn mửa.

"Quân Cơ Lạc, ngươi cái tên thái giám giả khi quân… một ngày nào đó ngươi sẽ khôngchết tử tế được… Ngươi... A!" Tả Thương Minh chỉ mới nói được một nửa, đã bị cơn đau đớn còn kịch liệt hơn chặn ngang. hắn cúi đầu nhìn, thì ra Quân Cơ Lạc bỏ cái kẹp bị thiêu hồng vào trong nước hạt tiêu, tiếp theo lại dùng kẹp sắt dính nước hạt tiêu bôi lên vết thương của hắn.

Tả Thương Minh đã đau đến không chịu nổi nữa, hắn không khống chế được cảm xúc, rít gào với Quân Cơ Lạc, "Ngươi giết ta đi! Giết ta, Trì Hằng Liễu có thể lập tức chết theo ta…”

Quân Cơ Lạc nhướng đôi mày kiếm, “Người có thể chơi tốt như ngươi, làm sao bản đốc có thể đơn giản để cho ngươi chết như vậy? Bản đốc thương hại ngươi một lần cuối cùng, cho ngươi hai con đường. Hoặc là ngươi nói ra hôm nay ai sai ngươi tới vu oan Trì Hằng Liễu, hoặc là ngươi liền nhắm mắt lại, ngoan ngoãn hưởng thụ ‘chiêu đãi’ mà bản đốc dành cho ngươi.”

Cảm giác của Tả Thương Minh đã đạt đến ranh giới, hắn thống khổ vặn vẹo người, miệng vẫn kêu gào như trước, “Ta mà chết… trên đời này vốn không có ai biết hiệngiờ Trì Hằng Liễu bị giam ở đâu… Quân Cơ Lạc, nếu ngươi có bản lĩnh giết ta, vậy cứ trực tiếp giết ta, cho ta được chết thống khoái đi, không có bản lĩnh thì đừng có đứng ở đây vờ vịt…”

Đối với Tả Thương Minh mà nói, hiện tại sống còn khổ hơn so với chết. hắn thà rằng Quân Cơ Lạc lập tức đâm chết hắn, ít ra như vậy thì hắn sẽ không cần phải chịu nỗi thống khổ như lúc này.

"Chậc chậc, xem ra ngươi xem lòng tốt của bản đốc thành lòng lang dạ sói! Vậy thìbản đốc cũng không khách khí với ngươi nữa!” Quân Cơ Lạc cầm lấy cái kẹp sắt đãđược lửa thiêu đỏ hồng lần nữa, sắc mặt bình tĩnh dán lên chỗ cánh tay bị chặt đứt của Tả Thương Minh…

“Xèo xèo!” Trong không trung loáng thoáng có thể nghe dược tiếng da thịt bị sắt nóng quá độ dán lên, tiếng động khiến người ta phải sởn gai ốc.

Đương nhiên, một màn thô bạo đầy máu như vậy đã khiến cho rất nhiều người trong sân cực kỳ sợ hãi, Đường Tứ Tứ vì đang mang thai, nên khi nhìn thấy những hình ảnh này, trong bụng nổi lên cảm giác buồn nôn, suýt nữa thì ói. May mà trong sân có vài thiên kim thế gia không chịu nổi hình ảnh tàn bạo máu me này, đều đã ói ra, cho nên phản ứng của Đường Tứ Tứ ngược lại không khiến cho người khác chú ý.

Mà ánh mắt của Mộ Dung Ôn Trạch trong lúc vô tình từng nhìn lướt qua nàng, thấy Đường Tứ Tứ đưa tay che miệng, hắn cũng không có để trong lòng. Chỉ là, trong cuộc sống sau này của hắn, cảnh tượng này sẽ vô tình hiện lên trong đầu hắn, khiến hắncảm thấy hoài nghi thân phận thái giám của Quân Cơ Lạc.

Còn đối với Tả Thương Minh đang bị tra tấn tàn khốc mà nói, hiện tại hắn thật sự hậnkhông thể cứ thế chết quách đi cho rồi!

"Muốn nói sao? Nếu vẫn không muốn nói, bản đốc liền..." Quân Cơ Lạc lặng lẽ cười, giơ trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm lại khoét từ trên người hắn thêm một khối da thịt to khoảng bàn tay. 

Vẩy nước hạt tiêu lên vết thương, Quân Cơ Lạc lại cầm đồ gắp than lên, nhắm vào vết thương của Tả Thương Minh. Đôi mắt Tả Thương Minh nhìn chằm chằm vào đồ gắp than, dường như có thể thấy được khói nhẹ bốc lên từ trên đó.

hắn thống khổ nuốt một ngụm nước bọt, e ngại, khủng hoảng... Các loại cảm xúc phản đối nhất thời tề tụ trong lòng, loại mùi vị sống không bằng chết này quấn hắn đến mức cơ bắp khắp người đều căng cứng.

hắn dùng giọng điệu cầu xin, khàn khàn kêu gào, "Ta... Ta thú nhận… Ta nói hết!" Chỉ cầu xin hắn có thể để cho mình được chết thống khoái!

Quân Cơ Lạc vừa lòng buông hai cái kìm sắt trên tay xuống.

Nhưng có nhà vui mừng có nhà sầu, Quân Cơ Lạc vừa lòng, còn Mộ Dung Quân Thương bị đau đớn tra tấn đến mức ý thức mơ hồ thì sốt ruột. hắn biết quá rõ người chủ mưu đứng sau Tả Thương Minh là ai.

một khi Tả Thương Minh khai hắn ra, Mộ Dung Nhược Hồng, Mộ Dung Ôn Trạch sẽ bỏ qua cho hắn sao? Hiển nhiên là không có khả năngđó!

Hai người bọn họ, và cả Quân Cơ Lạc, sẽ nhân cơ hội này mà tiến hành phá hủy, đả kích hắn. Đến lúc đó, kết cục của hắn cũng không tốt hơn là bao.

Mộ Dung Quân Thương trầm mặt, hắn tuyệt đối không thể trơ mắt đứng nhìn toàn bộ mọi cố gắng của bản thân mình bị Tả Thương Minh một tay hủy diệt. hắn run run từtrên đất đứng dậy…