Edit: Diệp Nhược Giai
Tuy trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương mang theo ý cườinhợt nhạt, nhưng nếu người nào có tâm quan sátcẩn thận, sẽ phát hiệnđôi mắthắn cực kỳ ác liệt. hắn bình tĩnh nhìn Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc nhấc lên một chén rượu, nâng chén với hắn từ xa.
Bàn tay núp dưới ống tay áo của Mộ Dung Quân Thương nắm chặt lại, giờ khắc này,hắn thật sự phải tự hỏi.
Vì sao hắn luôn thất bại dưới tay Quân Cơ Lạc?
Cuối cùng, hắn đã nghĩ ra được.
hắn thua Quân Cơ Lạc không phải là trên khả năng mưu lược hay thủ đoạn, mà là mộttrái tim vô sỉ. Quân Cơ Lạc là tên gian hoạn bị người người trong thiên hạ phỉ báng, màhắn thì lại có ý định xây dựng hình tượnghiền đức đối lập với Quân Cơ Lạc, hy vọng có thể giành được sự ủng hộ của dân chúng. Nhưng kết quả thật sự luôn là hắn thua cuộc.
hắn mệt mỏi vì thanh danh, hắn mệt mỏi vì giang sơn Tiêu quốc, hắn mệt mỏi vì thân thế của mình… hắn luôn muốn làm tốt mọi chuyện, được người khác ca ngợi, nhưng lại từng bước từng bước tự đẩy mình đến đường cùng.
Còn Quân Cơ Lạc thì ngược lại, hắn vô sỉ, mặc kệ là trên phương diện thủ đoạn hay mưu trí, hắn không nhất định có thể thắng mình. Nhưng hắn có một trái tim vô sỉ. hắnkhông quan tâm đến thanh danh, không quan tâm đến vận mệnh Tiêu quốc, khôngquan tâm đến tiền đồ… hắn phúc hắc, giả dối, ti bỉ, cuồng vọng, âm hiểm... hắn là mộtkẻ rất tồi tệ, nhưng chỉ có người như vậy mới có thể đè ép mình chặt chẽ.
Sau khi Cao thần y châm kim ở khắp các huyệt vị của hắn, khóe miệng nở nụ cười nhưđang trêu tức, hỏi, "Nhiếp chính vương, hai chân ngài có cảm giác được đau đớnkhông?”
Trước đó, hắn đã ở trước mặt biết bao người thề thốt, tỏ ý hai chân này vĩnh viễn đềukhông dùng được. Bây giờ nếu hắn nói có cảm giác, vậy chẳng phải là tự tát vào mặt mình à?
trên trán Mộ Dung Quân Thương bắt đầu đổ mồ hôi, môi mỏng mím chặt, giọng lạnh lùng, “không – có!"
“Nếu đã không có thì để thảo dân thử lại lần nữa.” Cao thần y nói một câu, lại cúi đầu đưa tay đến cây châm dài đang ghim vào huyệt vị.
Trong sân có rất nhiều người nín thở, mà An công công cùng Đông Nhị cũng đều đãquay lại bên cạnh chủ nhân của mình. Đông Nhị nhỏ giọng thầm thì bên tai Mộ Dung Ôn Trạch, Mộ Dung Ôn Trạch nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương, ánh mắt bắt đầu trở nên rét lạnh.
Tự mình bưng chén rượu lên, rượu tràn vào trong khoang miệng, hương vị chua cay tràn ngập khắp nơi. Nhờ phụ hoàng hắn ban tặng, mà mấy huynh đệ trong Mộ Dung gia bọn họ đều là giả heo ăn thịt hổ, chỉ có hắn, giấu kém, bại lộ sớm.
Ngẩng đầu nhìn lên Mộ Dung Nhược Hồngngồi trên ghế cao, trong lòng Mộ Dung Ôn Trạch vừa khinh bỉ lại vừa hâm mộ hắn. Người ngu xuẩn như vậy nhưng lại có thể leo lên ngôi vị hoàng đế, quả nhiên là vừa buồn cười vừa đáng hận.
Cũng không biết đời này của hắn có thể có phúc khí được quân lâm thiên hạ như tên ngốcMộ Dung Nhược Hồng này hay không.
Im lặng uống xong một chén rượu, trong lòng Mộ Dung Ôn Trạch sinh ra một loại cảm giác buồn bã chán chường. Càng tiếp tục đấu, hắn càng cảm thấy mình không phải là đối thủ của Quân Cơ Lạc. hắn cũng từng nghĩ đên chuyện buông tay, cũng muốn học theo tứ đệ của hắn, sống những ngày vui vẻ nơi đất phong. Nhưng hắn cũng hiểu rõ,hắn không thể ích kỷ như vậy.
Hoàng tỷ của hắn vì hắn mà hy sinh rất nhiều. Nguyện vọng lớn nhất đời này của nàng chính là có thể nhìn thấy hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, trở thành hoàng đế Tiêu quốc,hắn tuyệt đối không thể cô phụ sự kỳ vọng của nàng.
Cho nên, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đấu tiếp với Quân Cơ Lạc. Cho dù con đường này có gian nan hiểm ác hơn nữa, hắn vẫn muốn đấu tiếp.
Qua khoảng một nén nhang, Cao thần y thu châm, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương bất động ngồi đó, một lúc lâu sau mới từ trong kẽ răng rít ra được vài chữ, “Vẫn – không - cảm – thấy!”
Mộ Dung Quân Thương làm vậy là đã quyết ý muốn cho Cao thần y chết. Vì thế khi Cao thần y còn định nói gì đó, hắn ngồi trên xe lăn, đột nhiên rút ra trường kiếm từ bên hông Yến Mặc, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng taiđâm thẳng vào ngực Cao thần y.
Máu tươi phun ra tung toé, Cao thần y chưa kịp nói nửa câu đãngã quỵ ra đất. một vài thiên kim thế gia nhát gan nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều kêu lên thất thanh.
Mạc Lương phản ứng mau, vội vàng tiến lên kiểm tra hơi thở của Cao thần y, nhưng sau khi kiểm tra, hắn ngẩng lên lắc lắc đầu với Quân Cơ Lạc.
trên mặt Mộ Dung Quân Thương bị dính một ít máu, hắn lấy từ trong tay áo ra một cái khăn tay, cau mày lau cẩn thận, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng căng cứng, vẻ mặt như sắp nổi bão.
hắn lạnh lùng quyết tuyệt nói, "Bệ hạ, Cửu Thiên Tuế... Trước đó Cao thần y đã từngnói, nếu hắn không trị khỏi cho hai chân của bản vương, hắn sẵn lòng tự sát. hiện tại bản vương chỉ đang giúp hắn một tay mà thôi. Vả lại, hai chân này của bản vương thậtsự không khôi phục được, mong bệ hạ cùng Cửu Thiên Tuế sau này đừng tìm đến mấy cái loại… thầy bà giống con mèo con chó này đến chẩn trị cho bản vương nữa.”
Mộ Dung Quân Thương chỉ cảm thấy hai chân của mình ngứa ngáy khó nhịn, tựa như có mấy ngàn con kiến đang cắn đốt xương chân của mình. hắn nghi ngờ không biết Cao thần y kia có bôi thuốc độc bậy bạ gì lên ngân châm không, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng kết thúc mọi chuyện ở đây, sau đó rời khỏi. Mà muốn giải quyết chuyện này nhanh nhất, đương nhiên là trực tiếp giết chết kẻ khơi mào lần này, Cao thần y.
Đây xem như là vì chính bản thân mình báo thù.
Thi thể của Cao thần y bị Mạc Lương kéo xuống, Quân Cơ Lạc không thèm liếc mắt đến Cao thần y một cái nào, khóe miệng hơi trĩu xuống.
"Bệ hạ, bản vương đột nhiên cảm thấy không được khỏe. không tiếp tục quấy rầy nhã hứng của các vị nữa, bản vương cáo từ!” Mộ Dung Quân Thương chắp tay, trong giọngnói mang theo chút nôn nóng khó dằn nổi.
Quân Cơ Lạc ha ha cười nói, "Nhiếp chính vương, ngài khoan đừng vội về như thế. Hiếm khi Hoàng thượng có nhã hứng như hôm nay, chúng ta là bề tôi, đương nhiên phải bồi theo thánh thượng một chút.”
Mộ Dung Quân Thương đã sắp không nén nổi tức giận trong lòng, hắn sợ là nếu cứ tiếp tục ở cùng với mấy người Quân Cơ Lạc, có khả năng hôm nay hắn sẽ đến được mà về không được.
Mộ Dung Nhược Hồng bày re vẻ mặt quan tâm, nói, “Nhiếp chính vương, trẫm thấy sắc mặt của ngươi tái nhợt. Thế nào? không sao chứ? Có muốn trẫm truyền gọi ngự y đến đây xem cho ngươi một chút không!” Tuy đang thương lượng, nhưng sau khi Mộ Dung Nhược Hồng nói xong câu đó, liền quay đầu sai người đi truyền ngự y.
Hai người này kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là đang kéo dài thời gian không cho hắnvề. Mặt Mộ Dung Quân Thương trắng bệch cương cứng, hai chân truyền đến cảm giác sâu sắc, nhắc nhở hắn không thể để cho hai người này khống chế.
Ánh mắt rét lạnh của hắn lại quét về hướng Tả Thương Minh trong đám người. Lần này, Mạc Lương đãkéo thi thể của Cao thần y xuống, bên cạnh Mộ Dung Quân Thương chỉ có Yến Mặc.
Có thể nói, bây giờ chính là cơ hội ngàn năm có một.
Đôi mắt nham hiểm hung ác của Tả Thương Minh dạo qua một vòng nơi đây, pháthiện tầm mắt của mọi người đều đặt trên người Mộ Dung Quân Thương, khóe miệnghắn cong lên, nở một nụ cười âm u lạnh lẽo.
Chậm rãi rút ra chủy thủcất giấu trong tay áo, hắn đột nhiên nhún người nhảy lên. “Mộ Dung Quân Thương, ta muốn giết ngươi!" Tả Thương Minh khoác khuôn mặt của Trì Hằng Liễu hét lớn một tiếng, mũi chân điểm một cái, trên tay nắm chủy thủ, đâm về hướng Mộ Dung Quân Thương đang ngồi.
"A!" Vì hành vi bất chợt này của Tả Thương Minh mà đám người trong phút chốc loạn cào cào cả lên.
Bời vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, giữa đại sảnh chỉ có hai người Yến Mặc và Mộ Dung Quân Thương, Mộ Dung Quân Thương không phản kháng, Yến Mặc cố ý phản ứng chậm.
Chủy thủ trên tay Tả Thương Minh thẳng tắp vạch một nhát trên cổ Mộ Dung Quân Thương, tiện đà đâm thêm một đao trên vai hắn. Yến Mặc lúc bấy giờ mới “phản ứng” lại kịp, vội vàng xông lên muốn đi cứu Mộ Dung Quân Thương.
‘Trì Hằng Liễu’ đã kề thanh chủy thủ dính máu vào cổ Mộ Dung Quân Thương, nói với Yến Mặc đang định xông lên, "Đừng lại gần, tiến lên nữa thì ta sẽ khiến cho Nhiếp chính vương đi chết!"
"Biểu ca!" Đường Tứ Tứ nhìn thấy ‘Trì Hằng Liễu’ đột nhiên lao ra từ trong đám người, ngực nàng như bị một tảng đá đè lên, thốt ra tiếng gọi. Nhưng sau đó hình như nàng nghĩ đến chuyện gì đó, vội vàng bịt miệng, ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc.
Trong đôi mắt của Quân Cơ Lạc lóe ra ánh sáng kỳ lạ, hắn thấp giọng nói với Đường Tứ Tứ, "Tứ Tứ, xem ra cậu nàng là thật lòng đối xử tốt với nàng nha.” không thì sao có thể bức Mộ Dung Quân Thương đến nước này chứ.
Đường Tứ Tứ cau mày, nắm chặt lấy tay hắn, hàng lông mi dài chớp chớp, đôi mắt đen nhánh tràn đầy lo lắng. Quân Cơ Lạc ha ha cười, an ủi nói, “Sao lại cau mày chứ, dù sao người đổ máu rơi lệ cũng không phải là chúng ta. Việc mà chúng ta có thể làm chính là kéo dài thời gian, để cho Vương gia chảy nhiều máu một chút.”
“Nhưng mà, biểu ca của thiếp giờ đang ở đâu?” Có người có thể giả trang biểu ca nàng xông ra lúc này, tức là hiện tại biểu ca có thể đã nằm trong tay người khác.
Quân Cơ Lạc bĩu môi, vẻ mặt như không ngại xem diễn quá náo nhiệt, "Tứ Tứ à, khó trách bản đốc nghe người ta nói, một lần mang bầu ngốc ba năm. Con chúng ta còn chưa sinh ra đâu, vậy mà cái đầu nhỏ của nàng đã không dùng được nữa rồi. May mà nàng có một tướng công tốt vừa cơ trí vừa tuấn dật, có đốt đèn lồng cũng tìm khôngra như ta. Nàng cứ yên tâm đi, bản đốc rất thích nuôi heo nhỏ, nàng có ngốc hơn nữa ta cũng không ghét bỏ nàng.”
thật sự là một lần bước nhỡ ghi hận ngàn năm mà, hình như sau khi hắn nuôi nhốt tiểu nương tử nhà hắn, lá gan của tiểu nương tử to hơn, chỉ có cái đầu nho nhỏ thì vẫnkhông theo kịp hắn.
Mà thôi quên đi, cũng đâu phải là muốn nàng đi làm nữ hoàng đâu. Nàng như bây giờ rất tốt. Nếu thông minh quá, hắn sợ sẽ bị nam nhân khác thèm nhỏ dãi, sau đó đào đimất. Aiz, sao nam nhân thối trên đời càng ngày càng nhiều thế này, đi cưới một nương tử nhỏ hơn mình một đống tuổi, thật đúng là nhọc lòng muốn chết.
Trái tim căng thẳng buộc chặt của Đường Tứ Tứ bị hắn đùa như thế, lực chú ý bị dờiđi, tâm tình thoáng chốc trở nên tốt hơn một chút. Bàn tay nhỏ bé của nàng âm thầm luồn vào trong tay áo của Quân Cơ Lạc, dùng sức nhéo hắn một chút, bất mãn kháng nghị, “Chàng mới là heo ấy.”
Quân Cơ Lạc hoàn toàn không nhìn cục diện kêu đánh kêu giết đằng trước, cúi đầu nhìn Đường Tứ Tứ, khóe miệng mỉm cười chế nhạo nàng, “Được! Được! Bản đốc chính là heo. Vậy nàng gả cho bản đốc chính là nương tử heo, đứa nhỏ trong bụng nàng chính là thằng nhóc heo!”
Đường Tứ Tứ bị trêu đến dở khóc dở cười, “Chàng có thể đứng đắn một chút haykhông?” Nhiếp chính vương vất vả bày ra một vở tuồng lớn như vậy, thế mà hắn lại xao lãng, một chút cũng không phù hợp. May mà Mộ Dung Quân Thương không biết hai vợ chồng bọn họ đang nói gì, chứ nếu hắn mà biết, chắc phải tức đến hộc máu.
Quân Cơ Lạc lại cực kỳ không biết xấu hổ, đưa tay vào trong tay áo của Đường Tứ Tứ, bàn tay to lén lút vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của nàng, sau đó vẻ mặt tà ác, nhếch khóe miệng nói, “Ta rất đứng đắn mà. Làm tướng công của nàng, trong khoảng thời gian nàng sinh con cho Quân gia chúng ta phải giúp nàng giữ vững tâm trạng vui vẻ, việc này quan trọng hơn nhiều so với sống chết của Nhiếp chính vương.”
Có thể treo hai chữ “vô sỉ” lên mặt, lại còn lấy ra khoe mọi lúc mọi nơi, Đường Tứ Tứ cảm thấy, e là cũng chỉ có một đóa kỳ hoa Quân Cơ Lạc này mà thôi.
Nàng chớp mắt vài cái với hắn, hạ giọng, giận dữ nói, “Chàng mau đứng đắn lại cho thiếp, hiện giờ còn không biết biểu ca của thiếp ở đâu đâu.”
Quân Cơ Lạc hoàn toàn không có ý gì là muốn thu liễm lại, hạ giọng cười nói, "Yên tâmđi, loại chuyện này có cậu nàng và ta lo rồi, đâu có cần nàng đến quan tâm đâu. Nàng cứ lo cho hôn sự của biểu ca nàng đi. nói thật, ta dã sớm không vừa mắt biểu ca nàng rồi, còn đang ước hắn thành thân nhanh một chút kìa. Sau này con của chúng ta sinh ra trước, ta liền để cho con chúng ta đi bắt nạt con hắn hàng ngày. Hừ hừ! Cái này kêu là cha làm con chịu, ai bảo cậu với biểu ca nàng chưa từng cho ta sắc mặt hòa nhã bao giờ. Sau này con cháu Trì gia bọn họ nhất định phải bị con cháu Quân gia chúng ta oánh cho răng rơi đầy đất."
Quân Cơ Lạc không đứng đắnlàm cho Đường Tứ Tứ hết chỗ nói rồi. Lại còn bị hắn sờ mó lung tung một phen như thế, tâm trạng của nàng còn suy sụp thế quái nào được nữa. Nàng lén đấm Quân Cơ Lạc một quyền, thúc giục nói, “Mau đi làm đại sự của chàng đi!”
Tuy trên cổ của Mộ Dung Quân Thương bị rạch một đường, nhưng trong suốt quá trình, ánh mắt hắn đều hướng về phía Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ. hắn thấy hai người cúi đầu khe khẽ nói nhỏ, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây, mà ánh mắt hai người cũng là đặc biệt nhất trí, đều xem hắn như thằng hề đang diễn xiếc!
Mộ Dung Quân Thương cảm thấy mình bị kẻ địch khinh thường, mà cái loại khinh thường này đối với hắn chính là một loại vũ nhục. thật giống như một vua đầu bếp, vô cùng vất vả chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, nhưng từ đầu tới cuối khách khứa chỉ ngồi uống nước lã.
Mộ Dung Quân Thương nắm chặt tay thành quyền, đặt bên miệng ho nhẹ một tiếng, ‘Trì Hằng Liễu’ đột nhiên hô to với Đường Tứ Tứ, "Tứ Tứ, huynh biết hôm nay huynh hành động rất đột ngột, nhưng huynh có nỗi khổ bất đắc dĩ mà lại không thể nói. Tóm lại, bất kể thế nào, huynh sẽ giết Nhiếp chính vương!"