Edit: Diệp Nhược Giai
Đường Tứ Tứ vừa đi đến cạnh cửa, chợt nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Quân Thương, “Hôm nay bản vương chỉ đi ngang qua, biết Phụ quốc công ở đây nên ghé vào. Chờ sau khi chào hỏi với Phụ quốc công rồi, bản vương sẽ đi Vân Phúc lâu. Phụ quốc công, đêm nay chúng ta không gặp không về."
Đường Tứ Tứ dừng bước chân, tự nhiên lại cảm thấy chán ghét Mộ Dung Quân Thương. Người này đúng là âm hồn không tan, chỗ nào cũng có bóng dáng hắn hết.
Lúc này Yến Mặc vừa vặn đẩy xe lăn ra tới cửa, Mộ Dung Quân Thương liền chạm mặt Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ không thể né tránh, đành phải quy củ hành lễ với Mộ Dung Quân Thương. Đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương khẽ nhếch, con ngươi sáng ngời.
"Đường nhị tiểu thư, hạnh ngộ..." hắn nhẹ nhàng gật đầu với nàng, ánh mắt nhịnkhông được mà nhìn nàng nhiều hơn vài lần. Hôm nay nàng búi tóc kiểu vụ tấn vân, khuôn mặt mảnh mai như bông sen, khi nàng mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, khiến người ta không thể dời mắt.
Đường Tứ Tứ cảm giác được hắn đang đánh giá nàng, sắc mặt lạnh lùng, im lặng cụp mắt, không nói câu nào với Mộ Dung Quân Thương.
Thấy nàng không hề tỏ vẻ nhiệt tình gì với mình, Mộ Dung Quân Thương lại cười khẽ cảm thán nói, "Cửu Thiên Tuế phủ thật sự là một nơi đất lành.”
Lúv này Quân Cơ Lạc vừa đi đến cạnh cửa, cợt nhả cười nói, “Sao? Nhiếp chính vương cũng muốn cưới vợ rồi à? Ha ha, nếu thật như vậy, bản đốc vừa khéo có một người thích hợp, Nhiếp chính vương có muốn bản đốc làm bà mai hay không?”
Tầm mắt Mộ Dung Quân Thương cũng không rời khỏi người Đường Tứ Tứ, khóe miệng nở một nụ cười nhu hòa nhàn nhạt, trong con ngươi lạnh lùng như xẹt qua một tia gì đó, đến khi cảm nhận được ánh mắt đối địch của Quân Cơ Lạc, hắn mới khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
"Cửu Thiên Tuế nói đùa rồi. Thân mình bản vương bệnh tật dở dở ương ương thế này, sao có thể gieo tai họa cho nữ nhân khác được chứ. Chỉ là..." hắn hơi dừng lại mộtchút, ánh mắt lướt qua người Đường Tứ Tứ, “Chỉ là, trong lòng bản vương đã có nữ nhân mà mình yêu thích rồi, bản vương hy vọng nàng có thể sống tốt. Nếu có mộtngày, bệnh của bản vương khỏi hẳn, lúc đó có thể sẽ đi tìm nàng."
Vốn tưởng rằng hắn đã là một tên cực kỳ không biết thẹn, bây giờ lại còn tòi ra mộttên không biết thẹnhơn cả hắn cơ à? Khóe miệng Quân Cơ Lạc hơi buông xuống, tên Mộ Dung Quân Thươngnày, lại dám ngang nhiên đùa giỡn tiểu nương tử ngay trước mặt tướng công như hắn đây. Vậy thì đừng trách hắn không khách khí...
Quân Cơ Lạc đi đến bên cạnh Đường Tứ Tứ, hai người sóng vai mà đứng, nam tuấn mỹ như yêu nghiệt, nữ thanh mát như bông hoa, hai ngườinhư vậy, khi đứng chungmột chỗ thật khiến người ta phải chú ý.
"cô nương có thể được Nhiếp chính vương đểý tới, nhất định là một cô nương cầm kỳ thư họa ca múa mọi thứ đều tinh thông, giống như "Hoàng thành đệ nhất mỹ nhân" trước đây, ả cũng là một người cầm kỳ thư họa ca múa linh tinh gì đó đều thông thạo cả… không giống phu nhân của bản đốc."
Quân Cơ Lạc cố ý mở to hai mắt, khẽ thở dài, “Tiểu nương tử này của bản đốc khôngđọc nhiều sách lắm, cũng không biếtnhảy múa, lúc rảnh rỗi vẽ một bức tranh, cũng phải trầy trật mấy tháng mà còn chưa chắc là bức tranh sẽ đẹp, duy nhất có vẻ am hiểu chính là đàn vài khúc nhạc. Aiz, chẳng qua là nồi nào vung nấy, người tầm thường dung tục như bản đốc có thể tìm được một nương tửnhư vậy, thật sự rất tốt. Nhưng còn Nhiếp chính vương ngài..."
Khóe miệng hắn cong lên, Đường Tứ Tứ đứng bên cạnh nhìn thấy, liền biết Quân Cơ Lạc lại chuẩn bị há miệng phun dao giết người.
Quân Cơ Lạc cợt nhả cười nói, "Nhưng còn Nhiếp chính vương ngài, phẩm đức thanh cao, diện mạo tuấn dật, học thức uyên bác, đảm nhận hai chữ ‘quân tử’ rất tốt, phu nhân ngài sau này nhất định phải khuynh quốc khuynh thành, tài hoa hơn người, khéo léo tháo vát, chỉ có người phù hợp những điều kiện đó mới có thể đứng sánh vai cùng với Nhiếp chính vương. Nhưng bản đốc nghĩ tới nghĩ lui, người thích hợp hình như chỉ có mỗi thứ tỷ của Tứ Tứ. nói cho ngay thì Nhiếp chính vương ngài với nàng quả thật làmột đôi trai tài gái sắc.”
Đầu tiên là âm thầm khiêu khích Mộ Dung Quân Thương, đừng có mà đánh chủ ý lên người tiểu nương tử của ta, bộ mắt ngươi bị mù, không thấy được hai vợ chồng chúng ta là hợp nhất rồi sao? Tiếp theo lại ngoài khen trong chê, tỏ ý, người có thể xứng đôi với Mộ Dung Quân Thương thì chỉ có loại người như Đường Vân Nhiễm mà thôi.
Lời này của Quân Cơ Lạc đương nhiên khiến Mộ Dung Quân Thương cực kỳ không vui, ánh mắt của Mộ Dung Quân Thương mang theo một ít tính chất giận dỗi, không hề che giấu mà dán hẳn lên người Đường Tứ Tứ.
hắn nói, "Cửu Thiên Tuế không cần phải hạ thấp Đường nhị tiểu thư như thế. Bản vương cảm thấy, nàng là người vô cùng tốt. Chỉ là số mệnh của nàng hơi khổ chút thôi, gặp phải người như Cửu Thiên Tuế ngài. Đương nhiên ý của bản vương khôngphải là đang nói Cửu Thiên Tuế không tốt, chỉ là Cửu Thiên Tuế ngài và Đường nhị tiểu thư khi đứng cùng với nhau, thật sự là nhìn không được hợp lắm. Thứ cho bản vươngnói thẳng, hai vị cũng không có tướngvợ chồng, hai người sóng vai đứng chung như vậy, bản vương cứ có cảm giác như là đại ca dẫn theo đứa em gái út của mình ấy.”
Mộ Dung Quân Thương nói xong, trên mặt còn lộ ý cười khiêu khích trắng trợn, chỉ thiếu nước viết trên mặt một câu “Hoa đẹp có chủ, ta muốn đến đào đất” mà thôi.
Quân Cơ Lạc vuốt cằm, đang muốn phản kích, Đường Tứ Tứ lại vươn tay kéo kéo tay áoQuân Cơ Lạc, sau đó nàng cụp mắt nói với Mộ Dung Quân Thương, "Cám ơn Nhiếp chính vương tán thưởng. Chỉ là Tứ Tứ nông cạn không biết gì, lại thích an nhàn, vẫn chưa cảm thấy Cửu Thiên Tuế không tốt chỗ nào. Vợ chồng chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, thật sự không có chuyện chàng tốt ta không tốt, hay là takhông tốt chàng tốt gì gì đó.
Nếu nói hai vợ chồng chúng ta khiến ngài có cảm giác như đại ca dẫn theo em gái út, đó cũng là do Tứ Tứ không hiểu chuyện, chưa từng trải nhiều cho nên có vẻ ngờ nghệch như thế.” Đường Tứ Tứ nói những lời này rất cương quyết, chắc như đinh đóng cột.
Nàng biểu lộ rõ ràng thái độ của mình với Mộ Dung Quân Thương, nàng và Quân Cơ Lạc là cùng một thể, không thể chấp nhận “ánh mắt ái muội”, “lời nói ái muội” hay mấy ý đồ dụ dỗ nào khác của Mộ Dung Quân Thương.
Lời của Đường Tứ Tứ khiến một kẻ có tính nết hay ghen như Quân Cơ Lạc cực kỳ vui sướng.
Mộ Dung Quân Thương thì ngược lại, sắc mặt của hắn không được tốt như Quân Cơ Lạc.
Nhưng hắn vẫn cười nói như trước, "Đường nhị tiểu thư, sau này nếu gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được, cứ tìm bản vương." hắn nói tới đây, lại ngẩng đầu lên liếc Yến Mặc một cái, Yến Mặc lập tức làm tròn bổn phận đẩy hắn rời đi.
Đến khi đám người Mộ Dung Quân Thương được quản gia tiễn đi khỏi rồi, Trì Lệ Dập vẫn luôn ngồi trong phòng khách không nói lời nào, trong đôi mắt chợt lóe lên tia sáng. Còn Đường Tứ Tứ sau khi đi vào phòng khách thì nhận được ánh mắt ra hiệu của Trì Hằng Liễu. Trì Hằng Liễu đang dùng ánh mắt nói cho biểu muội của mình, tâm trạng của phụ thân huynh hôm nay không được tốt lắm đâu, muội nên cẩn thận mộtchút thì hơn.
Nàng mím môi hành lễ với Trì Lệ Dập, khi ngẩng đầu thì thấy lông mày của Trì Lệ Dậpđã nhíu lại. Nàng liền tiến lên kéo lấy cánh tay của Trì Lệ Dập, “Cậu, biết hôm nay cậu tới nên con đã đặc biệt dặn phòng bếp chuẩn bị rất nhiều món mà cậu thích ăn đó.”
Ánh mắt ảm đạm của Trì Lệ Dập lướt nhanh qua bộ quần áo rộng thùng thình của nàng, hơi không vui vuốt râu, làm như cảm thán nói, "Đều nói con gái lớn không giữ được, lời này quả không sai mà. Tứ Tứ, con gả cho người ta, người mà trong lòng con nhớ thương nhất chắc vẫn là phu quân của con thôi.”
Trì Hằng Liễu ngồi bên cạnh ôn hòa nói trêu, "Cha, cha nói oan cho Tứ Tứ rồi, khôngphải tháng nào Tứ Tứ cũng viết thư cho cha, còn gửi kèm cả mấy thứ mà nàng tự tay làm cho cha sao? Tứ Tứ đâu có bạc tình như cha nói như vậy.”
Đường Tử An cũng vội vàng bĩu môi nói, "Cậu, nhị tỷ vẫn rất thương con mà, lần trước con bị trúng độc, nhị tỷ ở bên cạnh chăm sóc con lâu lắm. Nhị tỷ còn dạy cho con biết rất nhiều đạo lý làm người nữa.”
Trì Hằng Liễu lại ôn hòa cười nói, "Cha, được rồi, nhìn điệu bộ của cha, ai biết thì còn biết Tứ Tứ chính là cháu ngoại của cha, ai không biết thì còn tưởng muội ấy là nữ nhi của cha đấy. Cha, đối với đứa con trai ruột như con đây, cha còn chưa có quan tâm đến thế đâu.”
Lúc này Đường Tứ Tứ trưng ra lớp da mặt dày cộm của mình, đẩy Trì Hằng Liễu sangmột bên, nhõng nhẽo cười nói, "Cậu, cậu nhìn đi, biểu ca ghen tị với con kìa!”
Trì Lệ Dập nhìn ba đứa nhỏ trước mắt, cũng chỉ đành phải thở ra một hơi thật dài cho buồn bực gì đó trong lòng ra hết. Ông khiển trách Trì Hằng Liễu, không quên pha thêm chút sủng nịch trong giọng mình, “Trong Trì gia chúng ta, nữ nhất định phải được nuông chiều, còn nam thì phải sớm ném vào trong quân doanh.”
Đối với Trì Lệ Dập, nữ nhi phải được nuôi trong giàu sang phú quý, tầm mắt mới có thể cao một chút. Như vậy đến khi trưởng thành mới không để chính bản thân mình phải ủy khuất, bị mấy nam nhân nham hiểm có ý xấu lừa đi mất.
Nhưng bây giờ xem ra, cháu ngoại ông có vẻ đã bị tên nam nhân xấu xa kia “mê hoặc” mất rồi.
Ánh mắt Trì Lệ Dập lại liếc qua Quân Cơ Lạcđang im lặng đứng ở một bên. Lúc này vẻ mặt Quân Cơ Lạc nhìn rất ôn hòa,đôi mắt u ám rực rỡ sáng ngời.
nói thật, hắn cực kỳ hâm mộ ghen tị với Đường Tứ Tứ. Trước mười lăm tuổi, hắn cũng có ông bà nội yêu thương hắn, có phụ thânluôn thích xụ mặt răn dạy hắn, cả mẫu thânvẫn thích tự tay làm các loại điểm tâm ngon lành cho hắn ăn, và muội muội tròn tròn đáng yêu, nhị thúc rất khoái đánh hắn, nhị thẩm mỗi lần nhìn thấy hắn đều cười rất dịu dàng… Vào thời điểm đó, những người này chỉ còn là hồi ức vô cùng đẹp đẽ của hắn.
Sau mười lăm tuổi, hắn vẫn luôn phải sống trong một xã hội ăn thịt người. hắn khôngcòn nhân từ, thực sự ích kỷ, vì sống sót, khổ sở gì hắn cũng chấp nhận. hắn từng bị quan phủ truy nã, bị tổ chức sát thủ trên giang hồ đuổi giết, bị người chôn sống...
Khi bần cùngnhất, hắn còn đi đoạt bánh mì thiu với chó, lừa gạtkẹo hồ lô của một đứa con nít, thậm chí từng bị người tưới nước tiểu ngựa lên người…
hắn cuồng vọng, kiêu ngạo, bước ra ngoài đường một lần là sẽ thấy ai nấy cũng đều chửi rủa hắn. Nhưng vậy thì sao, tuy hắn ích kỷ, nhưng hắn không hại nước hại dân.hắn cuồng vọng, nhưng hắn cũng chưa từng giết một dân thường vô tội nào… Miệng mọc trên người của người khác, cuộc đời là của hắn, hắn không cần phải sống trong miệng lưỡi của kẻ khác. Người sống trên đời, chỉ mong có thể sống cho đúng với hai chữ “tùy ý”.
Trì Lệ Dập thu hồi ánh mắt của mình, lại có chút đau đầu liếc mắt nhìn qua cái bụng bằng phẳng của Đường Tứ Tứ.
Đến buổi trưa, Quân Cơ Lạc làm chủ, mọi người đều vây quanh bên bàn cơm. Bữa cơm này Trì Lệ Dập ăn mà không chút để ý, ánh mắt ông từ đầu đến cuối đều dán chặt lên người Đường Tứ Tứ, thấy nàng ăn thật chậm thật chậm, cũng lại chỉ dám ăn một ít để tránh bị nổi lên phản ứng nôn mửa, lông mày ông cau lại càng chặt thêm.
Giữa bữa cơm, Trì Lệ Dập đột nhiên buông đũa, thái độ khác thường cười cười nói nói, hơn nữa còn bảo Đường Tử An phải hiếu kính Đường Tứ Tứ một chút. Đường Tử An tiếp thu ngay cũng thực hành ngay, lập tức gắp rất nhiều thức ăn ngon vào bát Đường Tứ Tứ.
Nhưng khi Đường Tứ Tứ nhìn thấy đống thức ăn trong bát, một cảm giác ghê tởm lại xông lên từ trong bụng nàng. Nàng thoái thác, bảo là khẩu vị không tốt, không ăn được. Trì Lệ Dập là người đã từng trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, mánh khóe nhỏđó của Đường Tứ Tứ làm sao có thể qua mắt ông được.
trên trán ông lặng lẽ hiện lên một tia ưu sầu.
Khó khăn lắm bữa cơm rườm rà này mới kết thúc, hạ nhân bưng trái cây đã được chuẩn bị tốt lên.
Đường Tứ Tứ cũng chỉ ngồi nhìn chứ không ăn. Đường Tử An đưa cho nàng mộtmiếng dưa hấu, nàng cầm trong tay nhưng không dám ăn. Sau đó Quân Cơ Lạc phải giải vây cho nàng, ăn miếng dưa hấuđó.
Trì Hằng Liễu có chút lo lắng nói, "Tứ Tứ, hôm nay muội bị gì vậy? Khẩu vị không tốt, mà cả người cũng không có tinh thần gì cả? Có muốn tìm đại phu đến bắt mạch haykhông?”
Trì Hằng Liễu thật sự quan tâm Đường Tứ Tứ, nhưng sao Đường Tứ Tứ dám kêu đại phu đến bắt mạch cho nàng chứ, vì vậy muốn tìm lời từ chối. Nhưng Trì Lệ Dập lạiđang đợi có người đề cập đến chuyện này trước, ông thấy Đường Tứ Tứ môt mực từ chối, liền nói chắc như đinh đóng cột, "Tứ Tứ, không phải trong thư con viết cho cậu bảo là Cửu Thiên Tuế chăm sóc cho con rất tốt sao? Sao rồi, hiện giờ con không thoải mái, vậy mà Cửu Thiên Tuế phủ cũng không mời nổi một đại phu đến à?”
Lời này chặn đứng những điều mà Đường Tứ Tứ định nói.
Trì Lệ Dập thấy nàng không nói được câu nào nữa, quay đầu, ánh mắt hung ác nhìn Quân Cơ Lạc, giọng điệu sắc bén, "Cửu Thiên Tuế, sao ngài không nói lời nào thế? Chẳng lẽ định đứng tránh phía sau lưng con bé, bắt con bé phải gánh chịu mọi thứ cho ngài à?”
Quân Cơ Lạc mỉm cười, quay sang nhìnĐường Tứ Tứ, nói một câu làm cho Trì Hằng Liễu cùng Đường Tử An không hiểu gì cả, "Tứ Tứ, ta đã nói rồi mà, lừa không nổi Trì tướng quân đâu, coi như hôm nay nàng phải chịu khổ suông rồi.”
Lại quay sang Trì Lệ Dập ôm quyền, Quân Cơ Lạc nói, "Trì tướng quân, chúng ta có thể dời bước đến thư phòng nói chuyện hay không.”
Đây là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của cháu ngoại mình, đương nhiên Trì Lệ Dập không thể qua loa, lập tức gật đầu đồng ý. Đường Tứ Tứ sợ Quân Cơ Lạc sẽcãi vã ầm ĩ với Trì Lệ Dập, cũng muốn đi qua đó, nhưng đề nghị của nàng bị cả hai nam nhân bác bỏ.
"Tử An, bầu bạn với nhị tỷ của con đi.” Trì Lệ Dập dặn một câu rồi lập tức cất bước đitheo Quân Cơ Lạc đến thư phòng. Sau khi hai người đi vào, cửa thư phòng cũng được đóng chặt.
Trong thư phòng.
Trì Lệ Dập mang vẻ mặt tức giận nói, “Đứa nhỏ torng bụng Tứ Tứ… là của ai?”
Quân Cơ Lạc chỉnh lại quần áo trên người, khuôn mặt bình tĩnh, nói, "Đứa bé chính là con của bản đốc… Bản đốc sẽ phụ trách cả cuộc đời này của nàng.”
“Ngươi tên khốn nạn này! Ngươi hủy hoại nàng rồi!” Đôi con ngươi của Trì Lệ Dập mãnh liệt co rút lại, chấn kinh trong phút chốc, ngay sau đó tức giận tùy tay chộp lấy nghiên mực trên bàn, đập về phía Quân Cơ Lạc. Vốn tưởng rằng Quân Cơ Lạc sẽ tránh né, nhưng lần này, hắn vẫn đứng thẳng ở đó, nghiên mực đập vào đầu hắn, hắn cũng chỉ hơi nhíu mày một chút mà thôi.