sự tàn khốc quyết tuyệt trong lời nói của Quân Cơ Lạc làm Đường Vân Nhiễm run lên, tự nhiên sinh ra một dự cảm không tốt. Trường kiếm trên tay nàng ta lại tạo thêm một vết thương nữa trên cổ Mộ Dung Nhược Hồng, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết, “Quân Cơ Lạc, ngươi đừng tưởng là ta không biết. Mộ Dung Nhược Hồng tuy rằng ngu, nhưng đối với ngươi hắn vẫn rất hữu dụng. Nếu hôm nay hắn chết, ngươi phải phò trợ một người khác lên hoàng vị. Trong các vị hoàng tử, không ai nghe lời ngươi hơn hắn. Vì thế, trước khi ra quyết định, tốt nhất ngươi nên cân nhắc, nếu Mộ Dung Nhược Hồng chết, ngươi sẽ tổn thất nhiều đó!”
Vẻ mặt Đường Tứ Tứ nghiêm túc, bước nhanh vài bước, đi đến trước mặt Đường Vân Nhiễm. Hai tay Đường Vân Nhiễm dùng sức một chút, kéo mạnh Mộ Dung Nhược Hồng lui về phía sau, kêu thét bảo Đường Tứ Tứ lùi lại.
Đường Tứ Tứ chẳng những không lùi lại mà còn nghênh đón ánh mắt lợi hại của Đường Vân Nhiễm, tiến tới gần nàng ta.
một tay Đường Vân Nhiễm chế ngự Mộ Dung Nhược Hồng, tay kia vung trường kiếm, bộ dáng điên cuồng kêu gào, “Ngươi mau lùi lại cho ta! Bằng không ta lập tức giết Mộ Dung Nhược Hồng!”
Quân Cơ Lạc lo lắng Đường Tứ Tứ gặp nguy hiểm, lập tức kéo nàng lại. Nhưng bị Đường Tứ Tứ đẩy tay ra.
Đường Tứ Tứ áp chế đáy lòng cuộn sóng, trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh tới gần Đường Vân Nhiễm. Sau đó nói với âm lượng chỉ có ba người nàng, Đường Vân Nhiễm và Mộ Dung Nhược Hồng nghe được.
“Tỷ tỷ tốt của ta, bình thường ngươi rất thông minh, tại sao bây giờ lại ngốc như vậy. Ngươi nói Mộ Dung Nhược Hồng thật nghe lời Cửu Thiên Tuế. Ha ha, nghe được bao nhiêu chứ? nói gì nghe đó sao? Hay là ngoài nóng trong lạnh?”
Nếu Mộ Dung Nhược Hồng thật sự nghe lời Cửu Thiên Tuế, đêm nay hắn sẽ cùng ngươi bày ra trận tru sát quần thần này sao? Tình thế trước mắt là tại Mộ Dung Nhược Hồng bất nhân, vậy đừng trách chúng ta vô nghĩa.
Ngươi thật sự coi Cửu Thiên Tuế nhà ta là đồ ngốc phải không? hắn còn có thể tiếp tục phụ tá mộtngười muốn giết mình làm hoàng đế sao? Tỷ tỷ, ngươi xem Mộ Dung Nhược Hồng như bảo vật, nhưng ngươi chớ quên là Cửu Thiên Tuế biến hắn từ đồ ngu thành bảo vật, có thể để hắn đi lên thì cũng có thể phế bỏ ngôi vị hoàng đế đó, phò trợ người khác! Ngươi nói ngươi muốn giết Mộ Dung Nhược Hồng, tỷ tỷ, ta còn ước gì ngươi nhanh chóng làm vậy. Đến lúc đó ngươi phải chịu ô danh, còn chúng ta thì có thể quang minh chính đại an bài ngươi khác ngồi lên ngôi vị hoàng đế.”
Đường Tứ Tứ dứt lời, lập tức dùng ánh mắt lạnh như băng dò xét nàng ta một cái, sau đó trở về bên người Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc nhíu mày ghét bỏ, cười nói, “Vân phi nương nương, ngài đã một lòng muốn tuẫn táng theo Hoàng thượng, người làm thần tử như chúng ta thật sự không ngăn được, vậy thìdứt khoát không ngăn cản nữa. Hai người cùng chết tại Trường Hoan Điện này đi. Bản đốc chúc hai người tại âm tào địa phủ vẫn có thể ân ái như vậy.”
nói xong lời này, Quân Cơ Lạc dùng vẻ mặt xem thường trừng mắt liếc Đường Vân Nhiễm một cái, xoay người kéo tay Đường Tứ Tứ, sau đó vung tay lên, ý bảo mọi người trong điện lui ra.
Thấy mình vất vả bày ra một tuồng kịch, người xem lại xem được một nửa thì bỏ đi. Đường Vân Nhiễm làm sao cam tâm. Chính nàng ta không được dễ chịu, sao có thể để cho người khác thoải mái chứ!
“Tất cả các ngươi đứng lại cho ta! Bằng không ta thực sự không khách khí nữa.” Đường Vân Nhiễm dạng chân vén váy gấm lên, mọi người nhìn qua, thấy dưới váy nàng ta mặc một cái tiết khố màu trắng, mà chỗ đùi bên cạnh tiết khố có buộc thứ gì đó. Mọi người lại nhìn kỹ hơn, phát hiện đó rõ ràng là mộtkhối lựu đạn.
Mà hiện tại, chỉ cần nàng ta tháo kíp nổ, thật có thể làm nổ chết người.
Vẻ mặt mọi người trong điện sợ hãi, còn Đường Vân Nhiễm lại lộ vẻ đắc ý. Lúc này nàng ta cũng khôngkiềm kẹp Mộ Dung Nhược Hồng nữa mà trực tiếp nhấc trường kiếm, dùng sức đâm xuyên qua bụng hắn.
“Nhiễm Nhi…” E rằng cả đời này Mộ Dung Nhược Hồng cũng không nghĩ ra được, vì sao hắn yêu nàng ta như vậy nhưng nàng ta lại nhấc kiếm giết hắn.
Vẻ mặt hắn hoảng sợ cúi đầu nhìn miệng vết thương trên bụng, đồng tử Mộ Dung Nhược Hồng kịch liệt co rút, tay Đường Vân Nhiễm dùng thêm chút sức, lợi kiếm càng đâm sâu hơn.
“Nhiễm Nhi… Nàng… Trẫm chưa từng làm điều có lỗi với nàng…” Mộ Dung Nhược Hồng thống khổ há miệng thở dốc.
Đường Vân Nhiễm chê cười, “Chính ngươi cũng nghe được. Bọn họ đều mắng ngươi là chó ngu ngốc. Ngươi nói xem ta sống với con chó ngu ngốc như ngươi, với ta mà nói, đó không phải là một sự vũ nhục sao?”
Thân mình Mộ Dung Nhược Hồng cứng ngắc, hắn bắt đầu sụp xuống trước mặt Đường Vân Nhiễm, nhưng dù vậy, khi ngã xuống, hắn vẫn muốn nắm lấy tay Đường Vân Nhiễm.
“Nhiễm Nhi… Trẫm thật tâm yêu nàng…” hắn cắn răng, cố gắng duỗi tay, muốn nắm lấy tay nàng ta.
Nhưng Đường Vân Nhiễm vô tình đẩy hắn ra.
Nét mặt Mộ Dung Nhược Hồng trở nên bi thương, cả người cũng không còn sức chống đỡ tiếp nữa. hắnsuy sụp ngã xuống đất, đau đớn nơi bụng kích thích thần kinh của hắn. hắn thống khổ khẽ lẩm bẩm, “Nhiễm Nhi, vì sao, vì sao nàng đối xử với ta như vậy…”
Nếu có thể, giờ phút này hắn hận không thể khoét lòng của nàng ta, nhìn xem trong đó rốt cuộc có hắnhay không.
Đường Vân Nhiễm cười ha ha, trong giọng cười mang theo sự thê lương cùng bất thường, lúc này sao nàng ta còn là tiên nữ không nhiễm bụi trần trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng nữa.
Hành động của nàng ta như một thanh trường đao sắc bén nhất, chém trái tim hắn thành từng mảnh, máu thịt lẫn lộn.
hắn yêu nàng ta như thế, nàng ta lại nhẫn tâm đối xử với hắn như vậy.
Trong lòng của nàng ta, rốt cuộc hắn là cái gì? Là nam nhân dễ dàng đùa bỡn?
sự thật tàn khốc rõ ràng trước mắt, Mộ Dung Nhược Hồng đột nhiên muốn cười, cười mình ngu ngốc, vậy mà lại bị nữ nhân này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Đường Vân Nhiễm cũng không có thời gian để ý tới hắn nữa, nàng ta còn nhiều việc muốn làm, thật sựkhông có thời gian và sức lực ứng phó với Mộ Dung Nhược Hồng. Hoặc nói trên phương diện khác, hiệngiờ Mộ Dung Nhược Hồng đã mất giá trị lợi dụng. Với người vô dụng, trước nay nàng ta đều hy vọng bọn họ tự động chết trước mặt mình.
Đau đớn tàn phá thần kinh Mộ Dung Nhược Hồng. Hai mắt Mộ Dung Nhược Hồng nhìn nàng ta ai oán. Giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có nữ nhân tên Đường Vân Nhiễm này.
Máu tươi rất nhanh nhiễm đỏ áo bào màu vàng trên người hắn. Mộ Dung Nhược Hồng ôm miệng vết thương, cả người có vẻ khá buồn cười. hắn vùng vẫy vài cái, nhưng vì thương thế quá nặng mà ngất đi. Từ nay về sau hắn lâm vào một cơn ác mộng dài, trong ác mộng, nữ nhân hắn yêu nhất lộ ra vẻ dữ tợn… một giấc một này, làm nữa đời sau của hắn đều phải sống trong thống khổ.
Đường Vân Nhiễm cười ha ha, khóe miệng vặn vẹo một độ cong xấu xí. Nàng ta rút trường kiếm trênngười Mộ Dung Nhược Hồng ra, dùng trường kiếm còn nhỏ máu chỉ vào cửa đại điện.
“không ai được rời đi! Khối lựu đạn trên người ta không phải là thứ lợi hại nhất, trong đại điện này còn có một khối uy lực lớn hơn. Chỉ cần ai bước ra cửa điện, ta liền lệnh cho tâm phúc của ta châm đạn pháo, đến lúc đó không kịp chạy trốn thì phải theo ta cùng chết tại Trường Hoan Điện!”
“Đường Vân Nhiễm, rốt cuộc ngươi điên đủ chưa!” Mộ Dung Ôn Trạch thật sự không nhịn được nữa. thật thiệt thòi cho hắn từng ái mộ Đường Vân Nhiễm, bây giờ xem ra, ả đàn bà ác độc Đường Vân Nhiễm này đã phát rồ rồi.
Quả thật hắn không dám tưởng tượng, hắn còn từng có một lần mây mưa cùng nữ nhân điên rồ như vậy.
hiện tại hắn cảm thấy mình đã bị nàng ta vấy bẩn nghiêm trọng!
Đường Vân Nhiễm đột nhiên ngẩng mặt lên trời hét chói tai, “Hiền Vương điện hạ, không phải ngươi vẫn muốn giết Cửu Thiên Tuế sao? Thế nào, muốn hợp tác với ta không? Ngươi bắt Đường Tứ Tứ lại đây thìhai người chúng ta có thể hợp tác.” Nàng ta khẽ dừng lại, ánh mắt lại quét về phía Mộ Dung Quân Thương, ý cười bên khóe miệng liền sâu hơn, “Đương nhiên, Nhiếp chính vương ngài không phải cũng không vừa mắt Cửu Thiên Tuế từ lâu sao? Nếu ngươi cũng tham gia, ba người chúng ta hợp ác, chẳng lẽ còn không đối phó được một tên Quân Cơ Lạc sao?”
Đây thật đúng là một kết bất thành lại bắt đầu một kết mới.
Trước thì uy hiếp, hiện tại trực tiếp châm ngòi mượn sức, mưu toan mượn sức Mộ Dung Quân Thương va Mộ Dung Ôn Trạch đối phó Quân Cơ Lạc.
Mộ Dung Quân Thương thanh lãnh cười, đưa tay vuốt mớ tóc bị gió thổi tung, lãnh đạm nói, “Bệ hạ sủng ái Vân phi nương nương như vậy, cuối cùng không phải Vân phi nương nương vẫn đâm hắn mộtkiếm sao? Hai người chúng ta không có lá gan to như Hoàng thượng vậy, sao dám cùng Vân phi nương nương người hợp tác chứ?"
Đường Vân Nhiễm lại ngẩng mặt lên trời cười dài vài tiếng, “Nhiếp chính vương, ít suy tính không phải quân tử, không độc không phải trượng phu. Ba người chúng ta trước tiên nên cùng hợp tác xử lý Cửu Thiên Tuế. Còn những chuyện khác chúng ta xử lí sau.”
“Nghe qua cũng không tồi.” Khóe miệng Mộ Dung Quân Thương hơi giương lên, đôi mắt hoa đào cũng có ý cười, khóe mắt liếc về phía Quân Cơ Lạc.
Đường Vân Nhiễm dường như rất cao hứng, nàng ta lại ném ánh mắt về phía Mộ Dung Quân Thương, xúi giục, “Hiền Vương, ta biết trong lòng ngươi rất hận bản cung. Nhưng đêm nay là một cơ hội tốt. Nếu bỏ lỡ các ngươi sẽ vĩnh viễn không có lại cơ hội như thế. Đêm nay, mọi người hãy thống khoái một lần đi. Dù sao các ngươi không giết Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Giờ phút này, Đường Tứ Tứ thật muốn nói với Đường Vân Nhiễm một câu, “không làm sẽ chết hả!” đãđến nước này còn muốn tìm đồng minh đối phó Quân Cơ Lạc.
Con người này… da mặt thật là dày.
Đường Tứ Tứ ngẩng đầu nhìn Quân Cơ Lạc, đuôi lông mày Quân Cơ Lạc nhướng lên ngả ngớn, mắt phượng sóng sánh ái muội vô cùng. Đường Tứ Tứ hơi cáu liếc hắn một cái, trong lòng không còn gì để nói. So với Đường Vân Nhiễm, trình độ “làm ra vẻ” của Quân Cơ Lạc hiển nhiên càng cao hơn nhiều. Đến lúc này rồi mà hắn còn ở chỗ này mày qua mắt lại với nàng.
Chờ bị người ta giết, xem hắn còn có hứng liếc mắt đưa tình với nàng hay không.
Dường như Quân Cơ Lạc cảm nhận được ánh mắt không vui của Đường Tứ Tứ, hắn cong môi cười mộtcái, thấp giọng nói với Mạt Lương cái gì đó. Mạt Lương liền tiến lên kéo Mộ Dung Nhược Hồng trọng thương nằm trên đất đi.
Đường Vân Nhiễm dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Mộ Dung Nhược Hồng bị mang đi, cằm hơi giương lên, khí chất cao ngạo.
“Hiền Vương, Nhiếp chính vương, nhất định hôm nay các ngươi có dẫn theo người tiến cung. Nghĩ kỹ chưa? Có muốn cùng bản cung hợp tác hay không?” Hai mắt híp thành hai khe hở hẹp, Đường Vân Nhiễm ngạo nghễ như nữ vương, như hết thảy thiên hạ này đều nằm trong lòng bàn tay nàng ta.
Quân Cơ Lạc kéo Đường Tứ Tứ nấp sau lưng hắn. Sau đó hai tay ôm ngực, hiệp hước* nói, “Hiền Vương, Nhiếp chính vương, hai ngươi nhất định phải hợp tác với Vân phi nha. Bản đốc thích nhất là khi dễ người khác. Bây giờ có thể lập tức khi dễ ba người các ngươi, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.”
*cợt nhã, hài hước
Đường Vân Nhiễm cười ha ha, vui sướng khi người khác gặp họa, “Hiền vương, Nhiếp chính vương, các ngươi cũng nghe được Cửu Thiên Tuế hạ thấp các ngươi như thế nào. hắn đã nói lời khó nghe như vậy, nếu các ngươi còn không hợp tác cùng ta… Ha ha, vậy các ngươi thật rất bị coi thường!”
Mộ Dung Ôn Trạch mím môi cười, trong đôi mắt trống rỗng đột nhiên có chút tia sáng làm người ta nhìn không hiểu được.
Mộ Dung Quân Thương đặt tay trên tay vịn xe lăn, ánh mắt nhìn chằm chằm hai đùi. Trầm mặc một lát, hắn mới lạnh lùng nói, “Vân phi nương nương, ngươi đoán sai rồi. Trận tranh đấu đêm nay, bổn vương không nghĩ sẽ tham dự. Ngươi không cần kéo bổn vương liên lụy vào.”
Đường Vân Nhiễm nhíu mày, vội vàng cao giọng nói, “Nhiếp chính vương, qua thôn này không còn khách điếm nữa*. Nếu hôm nay ngươi không giải quyết Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế sẽ không tha cho ngươi.”
*ý nói bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác nữa
“Vấn đề an nguy của bổn vương không cần Vân phi nương nương lo lắng. Vân phi nương nương nên lo cho mình trước đi.” Mộ Dung Quân Thương cười thanh lãnh, hướng cửa đại điện quát một tiếng, khôngbao lâu Yến Mặc liền xuất hiện.
Yến Mặc nhanh chóng tiêu sái đến sau xe lăn của Mộ Dung Quân Thương, đưa tay đẩy xe. Hai người liền tiến về phía cửa điện.
Phía sau bọn họ, Đường Vân Nhiễm hô to, “Nhiếp chính vương, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ hối hận vì lựa chọn hôm nay.”
Mộ Dung Quân Thương không ngừng lại, nhưng thanh âm thanh lãnh của hắn quẩn quanh trong điện, “Hối hận hay không bổn vương không biết. Nhưng bổn vương biết hợp cùng một ả đàn bà ngu ngốc chỉ hạ thấp thân phận của mình.”
Hai chủ tớ Mộ Dung Quân Thương rất nhanh biến mất tại cửa đại điện. Quân Cơ Lạc nhe răng, trong mắt phượng hiện lóe lên tia sáng.
Cái tên Mộ Dung Quân Thương này chạy thật là mau a!
Bất quá chung quy lại, hắn ta có thể tránh được hòa thượng nhưng không trốn được miếu. hắn thậtmuốn xem hắn ta có thể chống đỡ được mấy ngày.
Theo hai người họ rời đi, Mộ Dung Ôn Trạch cũng cười, “Vân phi nương nương, Nhiếp chính vương cũng không hợp tác với ngươi rồi. Vương gia không có thực quyền như ta đây càng không giúp ích được. Bổn vương cũng không ở lại làm chướng mắt Vân phi nương nương, bổn vương đi trước.”
Mộ Dung Ôn Trạch sau khi nói xong, cười khinh miệt, phất tay áo rời đi.
Đường Vân Nhiễm nhìn theo bóng hắn rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi không thể đi! Bằng không ta liền cho nổ cả Trường Hoan Điện!” một đám người này đều coi rẻ nàng. Bọn họ thật sựkhông coi lời nói của nàng ra gì sao?
Mộ Dung Ôn Trạch nhẹ dừng bước, trong mắt chỉ lộ ra vẻ vui sướng khi người ta gặp họa, ngầm bi thương cười nói, “Cho nổ đi, kẻ sợ chết như ngươi, bổn vương thật không tin ngươi dám cho nổ Trường Hoan Điện này.”
Sau khi Mộ Dung Ôn Trạch lưu lại những người này liền theo bước Mộ Dung Quân Thương rời đi.
Đường Vân Nhiễm cảm thấy tôn nghiêm của mình đã bị thách thức, trong lòng nàng ta tức giận hận không thể hủy hết mọi thứ trước mắt. Kích động cầm lên đá đánh lửa giấu trong tay áo, nàng ta đem sựcao ngạo cùng tự kiềm chế viết rõ trên mặt.
Quân Cơ Lạc đưa tay vuốt cằm, ngữ khí cay nghiệt, “Vân phi nương nương, người nên đi cũng đi rồi, không nên đi cũng giữ lại. Hôm nay hai vợ chồng chúng ta đứng ở chỗ này xem ngươi rốt cuộc có dám châm ngòi khối bom đó không!”
Đường Tứ Tứ cũng cười phụ họa, “Tỷ tỷ, ngươi nhanh nhanh châm lửa đi!”
Hai tay Đường Vân Nhiễm nắm đá đánh lửa run run, nàng ta căn bản không cam lòng cứ như vậy cùng Đường Tứ Tứ và Quân Cơ Lạc chôn thân tại Trường Hoan Điện. Nhưng nếu nàng ta không đốt lửa, lại sợ bị bọn Quân Cơ Lạc cười nhạo. Nàng ta ghét nhất bị làm trò cười trước mặt kẻ thù.
Thân mình run lên, Đường Vân Nhiễm đưa tay sờ hai viên đá đánh lửa.
“Thương Minh! Ngươi nhanh đốt lửa đi!” Đường Vân Nhiễm cao giọng kêu lên. Chính nàng ta không có dũng khí đi tìm chết, nhưng nàng ta thực sự không muốn nhìn sắc mặt ghê tởm của Quân Cơ Lạc và Đường Tứ Tứ. Vì thế, nàng ta cố lấy dũng khí, kêu tâm phúc của mình là Tả Thương Minh, Tả Thương Minh này là bước cờ có lợi cuối cùng nàng ta, nàng ta cũng dự đoán được đêm nay có thể thất bại trước Quân Cơ Lạc, nếu nàng ta không thành công, khả năng mọi người cùng chết rất cao. Cho nên, nàng ta lệnh Tả Thương Minh cuối cùng đến đốt lửa. Nàng ta cũng tin tưởng với năng lực của Tả Thương Minh, hắn nhất định đã thừa dịp hỗn loạn vừa rồi trà trộn vào Trường Hoan Điện.
Nếu nói hiện tại trên đời này còn có một người có thể cho nàng ta dựa vào thì cũng chỉ có hắn.
Nhưng mà, không có người đáp lại lời nàng ta. Đợi thêm một lát, trong điện đừng nói là tiếng nổ mạnh, ngày cả tiếng muỗi bay qua cũng không nghe thấy.
Ánh mắt của nàng ta hoang mang quét quanh một vòng, cũng không nhìn thấy Tả Thương Minh.
“Thương Minh…” Đường Vân Nhiễm lại sốt ruột kêu tên Tả Thương Minh.
Mà phía Quân Cơ Lạc, hắn đã thừa dịp này, không biết lấy từ đâu ra một cái cung nỏ, nhắm ngay nàng ta.
Ba, hai, một…
Quân Cơ Lạc khởi động cơ quan trên cung nỏ, mũi tên nhọn lao khỏi dây cung, bay thẳng về phía nàng ta.
Mí mắt Đường Vân Nhiễm giật giật, hoàn toàn bị dọa. Hai tay nàng ta vội vàng ôm đầu, phát ra tiếng kêu bén nhọn thê lương…
Yến Mặc giúp Mộ Dung Quân Thương rời khỏi Trường Hoan Điện, xe lăn nghiền trên đất, phát ra tiếng kêu “chi chi”, Yến Mặc có chút nghi hoặc hỏi, “Chủ tử, vừa rồi nếu ngài, Hiền Vương, còn có ả Vân phi kia, ba người cùng liên hợp, không chừng có thể thực sự đối phó Quân Cơ Lạc.” Vì sao người khôngnắm chắc cơ hội này?
Mộ Dung Quân Thương cười lạnh, “Yến Mặc, vĩnh viễn đừng tin lời lại đàn bà ngu ngốc như Đường Vân Nhiễm. Trước mọi người, nàng ta đâm hoàng đế bị thương. Nếu bổn vương hợp tác với nàng ta, chẳng phải là mang tội phạm thượng? Đến lúc đó Quân Cơ Lạc tùy tiện chụp một cái mũ lên đầu bổn vương, ngươi nghĩ rằng ta và bọn ngươi có thể chịu nổi sao?”
Yến Mặc đăm chiêu gật đầu, ngay lúc này lỗ tai bén nhạy nghe được một tiếng vang.
“Là ai lén lút đi theo chúng ta?” Vẻ mặt Yến Mặc rét lạnh, cao giọng nói.
Trong đêm đen, một người bước ra. Đợi khi hắn đi đến trước mặt Mộ Dung Quân Thương, hai tay hắnôm quyền, cực kì cung kính nói với Mộ Dung Quân Thương, “Nhiếp chính vương!”
Mộ Dung Quân Thương nhíu mày, “Tả Thương Minh?”
Tả Thương Minh mặc quần áo thái giám màu xanh đen, khiêm tốn nói, “Nhiếp chính vương, tiểu nhân tới là muốn quy hàng ngài!”