Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 110-2: Thân phận thái giám giả của hắn bị tố giác 2




Edit: Lavender

Ô! Mấy ngày trước Đường Trọng Nguyên đã bị hắn hù doạ đến không cầm được nước tiểu, nếu như bị hắn chơi đùa lần nữa, vậy không ổn rồi.

Đường Tứ Tứ nhấc váy, vội vàng vào đại sảnh. Vừa vào trong đại sảnh, liền nhìn thấy Quân Cơ Lạc ngồi ở trên ghế. Còn Đường Trọng Nguyên lại là trên đất, lồng ngực hắn còn bị một tảng đá đè nặng, thị vệ đứng bên cạnh giơ cao búa, muốn biểu diễn một màn đập vỡ đá trên ngực.

“Như thế này là sao?” Đường Tứ Tứ đi đến trước mặt Quân Cơ Lạc. Đường Trọng Nguyên nghe được tiếng của Đường Tứ Tứ, ánh mắt sáng lên, nhưng trong mắt tràn ngập nước mắt, “Tứ Tứ, cứu cứu ta!”

Quân Cơ Lạc nhìn thấy Đường Tứ Tứ, tâm tình vốn không vui đột nhiên trở nên thoải mái. hắn từ trênghế đứng lên, toét miệng với Đường Tứ Tứ, uỷ khuất nói, “hắn khi dễ ta.”

Đường Trọng Nguyên có thể khi dễ Quân Cơ Lạc? Ô! hắn rõ ràng là đang trợn mắt nói dối.

Đường Trọng Nguyên thật ủy khuất, cho hắn mười cái đầu hắn cũng không dám đắc tội vị Diêm Vương này a. Vừa rồi bởi vì hắn ta đến, trong phủ không có người chiêu đãi. hắn mới bất đắc dĩ phải đi ra. Vì để lấy lòng hắn ta, hắn liền nói lung tung một chút chuyện hồi nhỏ ở biên quan của nhị nữ nhi cùng biểu ca Trì Hằng Liễu. hắn cũng không biết sao lại chọc hắn ta mất hứng, hắn ta mỗi lần mất hứng, đều muốn hắn diễn trò tiêu khiển.

Đường Tứ Tứ biết chắc là lúc này Đường Trọng Nguyên bị oan uổng. Vì tránh về sau Quân Cơ Lạc để lại tai hoạ càng nhiều cho người ở Đường phủ. Nàng nhíu mày một cái, kéo tay áo của hắn, hạ giọng nói, “Chúng ta trở về đi.” Quân Cơ Lạc vì hai chữ “chúng ta” trong miệng Đường Tứ Tứ, khoéo miệng hơi giương lên. Nhưng mà trước khi đi, hắn vẫn là liếc nhìn Trì Hằng Liễu một cái thật sâu.

trên đường trở về từ Đường phủ, Quân Cơ Lạc không có cưỡi ngựa, mà cùng Đường Tứ Tứ chen chúc trên xe ngựa. Khi trong xe ngựa chỉ có hai người bọn họ, Quân Cơ Lạc ném cho Đường Tứ Tứ một cái nhìn quyến rũ.

Đường Tứ Tứ sắc mặt không tốt trừng mắt hắn một cái, xê dịch vào bên trong xe ngựa.

“Ta vừa rồi nói Đường Trọng Nguyên khi dễ ta là sự thật. Nếu không có hắn, sẽ không có bó cỏ non mềm như nàng… Buổi chiều ta đây sẽ không luôn hồi tưởng bộ dáng nàng cởi sạch quần áo, tính như vậy, chính là Đường Trọng Nguyên khi dễ ta.”

“Ngươi có biết xấu hổ không hả?” Đường Tứ Tứ bị lời nói ngả ngớn của hắn chọc giận trừng mắt nhìn.

Quân Cơ Lạc cười ha ha, ánh mắt càng thêm ngả ngớn, “Đối với nàng, ta cho tới bây giờ đều không biết xấu hổ.” Chen chúc vào chỗ Đường Tứ Tứ ngồi, hắn cười hề hề nói, “Tứ Tứ, ta đã kêu người chuẩn bị nước tắm, buổi tối ta đi tìm nàng…”

Đường Tứ Tứ thật sự là quá mệt, hôm nay thầm nghĩ trở về liền đánh một giấc, cho nên nàng ôm bụng nói, “Ta mấy ngày này không tiện…”

Quân Cơ Lạc giảo hoạt cười cười, “Đừng giả bộ với ta, đến cả chuyện đi nhà xí của nàng đều biết rõ, sao không biết khi nào thì đến tháng…” một tay Quân Cơ Lạc bắt đầu hạnh kiểm xấu ở trên người nàng di chuyển. Đường Tứ Tứ vẫy tay hất móng heo của hắn ra, lại sợ một tay hắn lộn xộn, dứt khoát túm cánh tay hắn, đem đầu mình tựa vào vai hắn.

Dần dần, mí mắt của nàng ngày càng nặng, sau đó nhắm mắt liền ngủ…

Quân Cơ Lạc cảm giác được nàng yên lặng, thần sắc bất cần đời trên mặt hắn rút đi như nước thuỷ triều, vụng trộm nắm tay nàng, hắn thật yên tĩnh nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa.

Giờ khắc này, bầu không khí yên tĩnh làm cho hắn cảm thấy vô cùng an tâm.

Đợi đến phủ Cửu Thiên Tuế, Quân Cơ Lạc thật cẩn thận nhìn thoáng qua Đường Tứ Tứ đã ngả vào vai mình ngủ, khẽ thở dài, nhẹ nhàng ôm nàng xuống xe.

Sau khi trở lại phòng Đường Tứ Tứ, hắn đắp chăn cho nàng xong, cẩn thận phân phó Thanh Nhi chiếu cô nàng. Sau đó mới rời khỏi phòng nàng.

Ba ngày sau, Mộ Dung Nhược Hồng đăng cơ làm vua, sửa quốc hiệu là Gia Nguyên, hiệu mới là Thịnh Nguyên đế.

Mà lúc này, toàn bộ tửu lâu trong Hoàng thành, người kể chuyện cũng bắt đầu kể chuyện xưa thứ nhất. Chuyện xưa nói là một thiếu niên có huyết hải thâm thù trà trộn vào hoàng cung, trên mê hoặc chủ tử, dưới khi dễ dân chúng, cuối cùng trở thành đại hoạn quan chuyện xưa.

thật rõ ràng, chuyện xưa như vậy trừ bỏ nhân vật chính là thái giám giả, nội dung khác đều cùng đương kim đại hoạn quan Quân Cơ Lạc ăn khớp mười phần. Dần dần có người đem chuyện xưa này cùng Quân Cơ Lạc liên hệ cùng nhau, có rất nhiều thậm chí hoài nghi Quân Cơ Lạc cũng là thái giám giả.

Nếu thật sự Quân Cơ Lạc là thái giám giả, thì phải là tội mất đầu. nói như vậy, Tiêu quốc sẽ không có tên tai hoạ này.

một ít quan viên dụng tâm kín đáo, ồ ạt xem xét đúng thời cơ, chuẩn bị nương theo cơ hội này đả kích Quân Cơ Lạc. Ngay cả Mộ Dung Nhược Hồng cũng rục rịch, nghĩ rằng mặc kệ Quân Cơ Lạc có phải thái giám giả hay không, đều muốn nương theo cơ hội lần này trừ bỏ Quân Cơ Lạc.

một ngày trên triều. Tân ngự sử được Mộ Dung Nhược Hồng vừa đăng cơ nâng đỡ, tay cầm ngọc hốt, trước mặt văn võ bán quan nói, “Cửu Thiên Tuế, hiện tại trong Hoàng thành lưu truyền chút tin đồn bất lợi cho ngài. Cửu Thiên Tuế ngài đối với tin đồn như vậy có ý kiến gì không? Có nghĩ tới làm thế nào trừ bỏ lời đồn bất lợi đó không?”