Độc Thần

Chương 241: 241: Vương Khung





- Tiểu Khung! Cái tên này để cho lão tặc Lương Đống ngươi gọi sao? Ngày xưa khi ngươi giết cha ta, khiến cho ta nhà tan cửa nát, mẹ ta vì thương xót mà ngã bệnh qua đời.

Ngươi ôm Tứ Đại Thượng Kinh chạy trốn tới đây ngủ ngon lành, lại còn mở võ quán.

Một mình tiêu diêu tự tại, cơm ấm áo êm.
Nếu không phải ngày đó ta vô tình nhìn thấy Tuyết nhi thì sao biết ngươi trốn ở đây.

Cũng may ông trời thương xót cho ta hôm nay gặp được ngươi.
Vương Khung quát lên, giọng nói đầy vẻ chua xót và oán hận.
- Tiểu Khung, không phải như cháu nghĩ đâu.

Ngày đó là do cha cháu định chiếm đoạt cuốn kinh này mà ra tay với ta, ta trong lúc phòng vệ trong lúc vô tình mà lạm sát Vương Bát đại ca.
Lương Đống và Vương Bát ngày xưa là bằng hữu tốt của nhau, trong một lần vô tình, hai người khi tới Dung Lăng đế quốc, trong một hang động ở ngọn núi Thiên Tân phát hiện một cái xác khô, hai người từ trên nhẫn trữ vật trên người mà tìm được một ít nhu yếu phẩm và linh thạch.

Trong đó quý giá nhất chính là quyển thứ 3 Tứ Đại Thượng Kinh.

Nghe nói Tứ Đại Thượng Kinh có 4 quyển.

Quyển của họ là quyển thứ ba.

Theo như giới thiệu thì bốn cuốn này quyển đầu là một bộ công pháp thượng giai đỉnh cấp.

Quyển thứ hai thì có chứa hai bộ vũ kỹ Kiếm pháp và Đao pháp Thượng Giai.

Quyển thứ ba này giới thiệu về kinh mạch và điểm pháp ( Phương pháp điểm huyệt ).

Quyển thứ tư nghe nói là lý luận cấp cao hơn về những vũ kỹ công pháp ba quyển trước, từ đó làm ra một số dự đoán cũng đưa ra biện pháp giải quyết.

Người sáng tạo ra bốn quyển kinh này khi đó đưa ra một số phương pháp có thể thăng cấp những vũ kỹ công pháp trong ba quyển trước.

Nếu nói như vậy thì nó có thể trở thành vũ kỹ công pháp đỉnh giai.
Cái này mới là cái chết người của bốn quyển kinh này, tuy rằng ít người biết về nó, nhưng mà cũng không phải là không có.

Một khi chuyện này truyền ra ngoài thì có biết bao nhiêu người điên cuồng chứ?
- Lão tặc, đừng ngụy biện, ngươi phản bội bằng hữu thân nhất của mình, chiếm đoạt cuốn kinh một mình, gây ra cho gia đình ra không biết bao đau thương.

Ta cho ngươi một cơ hội cứu những người kia, giao cuốn kinh ra đây.
Vương Khung bất chấp Lương Đống giải thích gằn giọng nói.

Vừa nói sát khí trên người hắn tràn ra, linh lực cũng tỏa ra khiến không khí trở nên ba động, ánh đao lấp lóe.
- Quyển kinh không ở chỗ ta! Tiểu Khung ta…
Lương Đống ngập ngừng nói, ánh mắt hơi lóe lên.
- Ta đã nói, không được gọi ta là Tiểu Khung.

Lão tặc.
Vương Khung hét lên.
- Tiểu Khung…ta!
- Lão tặc, chết đi!
Vương Khung giận dữ, cả người bộn nhào tới Lương Đống, đại đao trong tay vung lên, chém thẳng lên đầu hắn.
Lương Đống biến sắc, ho khụ một tiếng, miệng phun ra một búng máu, mạnh mẽ cắn răng giống như làm ra quyết định gì đó, chợt khí tức trên người tràn ra, linh lực cuồng bạo bao phủ bàn tay, sau đó tụ tập vào một ngón tay, ngón tay điểm ra một cái, một dòng linh lực từ ngón tay bắn thẳng tới ngực Vương Khung.
- Ngươi đã không muốn ta sống vậy thì chết cùng đi, ân oán chúng ta giải quyết tại đây.
Lương Đống quát lên.
Vương Khung đang bay tới, vừa cảm thấy khi tức trên người Lương Đống cảm thấy không ổn, hắn không chút do dự hoành đao trước ngực đỡ lấy một chỉ kia.
- Ầm!
Lực đạo quá manh, cả người Vương Khung bắn ra ngoài cửa, cánh cửa vỡ nát, chỗ hắn đáp xuống lại ngay cạnh Độc Nhĩ Kha.

Khi vừa ngã xuống Vương Bát cũng kịp nhìn thấy Độc Nhĩ Kha, khuôn mặt vặn vẹo lại hiện lên chút ngạc nhiên.
Độc Nhĩ Kha biết không ổn, hắn cũng không trốn nữa, hắn lùi lại hai thước, ôm tay đứng nhìn.
- Khụ, khụ!

Lương Đống ho sặc sụa bước ra ngoài, khi ra ngoài thì khói bụi cũng tan, hắn đưa mắt nhìn lại thì thấy Độc Nhĩ Kha đang khoanh tay đứng nhìn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
- Hàn Kha huynh đệ! Ngươi sao lại ở đây?
- Ngươi tại sao không bị trúng độc.
Người nói lời này là Vương Khung.

Hắn từ mặt đất bò dậy, tuy rằng nói lời này nhưng mà ánh mắt nhìn thẳng Lương Đống.

Nhìn ra chiêu vừa rồi hắn cũng không bị thương, chỉ là thanh đao trong tay hắn bị lõm một chỗ sâu, nhưng mà rốt cuộc cũng không thủng.

Có thể thấy rằng thanh đại đao này ít nhất là vũ khi Trung Phẩm.
Độc Nhĩ Kha nhún vai, nói:
- Ta nào có biết.
Hắn nói lời này còn có hàm ý là độc Mê Ảnh Tán VƯơng Khung hạ lúc bữa tối hắn cũng không phát hiện ra, chỉ là người tu luyện độc công như hắn thì độc dược lại như bổ dược.
Nhưng lời này lại khiến cho Vương Khung hiểu lầm, hắn hiểu lầm rằng thức ăn đưa tới cho Độc Nhĩ Kha hắn vẫn chưa ăn.

Độc Nhĩ Kha là người duy nhất không ra ngoài ăn bởi vì hắn bị thương nặng cho nên Vương Khung mới tự mình đưa đồ ăn tới tận nơi.

Lại cực kỳ nhiệt tình.
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Vương Khung cũng không để Độc Nhĩ Kha vào mắt, lạnh giọng nói:
- Đây là ân oán giữa ta và hắn, tốt nhất ngươi không nên nhúng tay vào.

Nếu không đừng trách ta.
Độc Nhĩ Kha chỉ nhún vai, không nói gì.
Vương Khung híp mắt, vẻ mặt trở nên dữ tợn quay sang Lương Đống càng ngày càng yếu ớt quát:
- Lão tặc kia, thời gian của ngươi không còn nhiều, khôn hồn thì giao thứ ta cần ra, nếu không…kết quả ngươi tự biết rồi đó.
Lương Đống lại ho ra một búng máu, sắc mặt trở nên tái mét, hắn nhăn nhó nhìn Độc Nhĩ Kha với ánh mắt cầu khẩn nói:
- Hàn Kha huynh đệ, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?
Độc Nhĩ Kha không biểu tình nói:

- Chương đại ca! À không, Lương đại ca, có chuyện gì nói ra thử xem, nếu ta làm được thì sẽ cố gắng.
Hắn nói như vậy là muốn chừa đường rút cho mình.

Mà Vương Khung nói nhiều như vậy cũng là để kéo dài thời gian.

Theo hắn tính thì tới lúc này chỉ còn không tới một phút nữa thì Lương Đống sẽ tiêu đời.

Nhưng hắn cũng biết trong mấy chục giây này thì cũng đủ để Lương Đống - 1 Linh Vương Thượng Giai lấy mạng hắn rồi.
- Xin Hàn Kha huynh đệ hãy nể tình võ quán ta và cũng vì mạng của mấy chục người mà giúp ta giải độc cho bọn họ.

Lương Đống cố nén bình tĩnh nói, giọng nói mang chút bức thiết, lại cầu khẩn.

Hắn cũng rõ ràng giờ phút này Vương Khung sẽ không giao giải dược cho hắn.
Độc Nhĩ Kha lại hiểu lầm rằng hắn sẽ cầu mình cứu mạng, không ngờ hắn lại nghĩ tới mấy chục mạng người kia, không khỏi gật đầu nói:
- Được, chỉ là cách giải như thế nào?
- Chỉ cần cho bọn họ ngửi nước tiểu của đồng nam là được.
Lương Đống nói.
- Được!
Độc Nhĩ Kha dứt khoát nói.

Việc này Vương Khung cũng không ngăn cản, mục tiêu trả thù của hắn chỉ có Lương Đống mà thôi.

Tính ra hắn vẫn còn khá lương thiện.
- Sao? Ngươi trăn trối xong chưa?
Vương Khung cười nanh độc nói, linh lực lại tràn ra, cả người đầy khí thế.
- Nếu đã xong thì bây giờ hãy nhận lấy cái chết.
Hắn chính là muốn tự tay giết chết Lương Đống.

Cả người phóng về phía Lương Đống, ánh đao chớp động, khí thế hừng hực bổ tới đầu hắn.
Lương Đống lúc này ngoài mạnh trong yếu, bởi vì lúc trước mạnh mẽ dùng lực cho nên thời gian phát tác kéo gần lại, lúc này kinh mạch đã bắt đầu bị tàn phá, nếu chỗ kinh mạch bị nổ bung ra, khiến cả người hắn đâu đớn giật giật lên, máu tươi không ngừng phun ra, chỉ là ánh mắt khi nhìn về phía Vương Khung thì hơi mỉm cười, miệng lẩm bẩm nói:
- Quả báo cuối cùng cũng tới.

Ta cũng nên đền cái mạng nhỏ này.
Nói xong hắn nhắm mắt lại, mặc kệ ánh đao bổ xuống.

- Keng!
Nhưng khi lưỡi đao chỉ còn cách đầu Lương Đống đúng nửa tấc thì không thể tiến thêm, lưỡi đao như chém lên một bức tường kim loại cứng, sau đó bật ra.
- Á!
Phản lực truyền tới tay rất mạnh khiến cho hổ khẩu Vương Khung máu tươi bắn ra.

Đau đớn khiến hắn theo bản năng kêu thảm một tiếng, sau khi ổn định thân hình thì thấy Độc Nhĩ Kha vẫn đưa tư thế đấm ra, dưới ánh nến heo hắt từ trong chiếu lên khiến cho khuôn mặt hắn có chút bất định.
Độc Nhĩ Kha lật tay một cái, ném ra một viên dạ minh châu xuống đất.

Làm xong vết thương tái phát khiến cho hắn hơi nhăn mặt lại.
- Ngươi!
Vương Khung không ngờ Độc Nhĩ Kha lại mạnh cỡ vậy, hôm qua hắn cảm nhận khí tức Độc Nhĩ Kha dường như cũng không quá mạnh, hắn cho dù không cảm nhận được tu vi Độc Nhĩ Kha nhưng mà từ khí tức lại nhận ra mức độ tu vi của hắn.

Từ đó cũng đoán rằng công pháp Độc Nhĩ Kha tu luyện khác với bình thường.
- Đúng là ta!
Độc Nhĩ Kha nói, nói xong rút tay lại.
- Hàn Kha huynh đệ!
Lương Đống mở mắt ngạc nhiên nhìn Độc Nhĩ Kha.
- Nếu ngươi đã muốn nhúng tay vào thì ngươi cũng chết đi!
- Cổ độc trùng!
Vương Khung ném ra một cái hộp nhỏ về phía Độc Nhĩ Kha, khi còn cách hắn một thước thì cái hộp nổ ra làm 2, sau đó một con trùng hơi vằn nhỏ như cây tăm lao vút tới Độc Nhĩ Kha.

Còn Vương Khung lại phóng người tới, đại đao bổ tới.
- Phụt.
Độc Nhĩ Kha phản ứng không kịp, con trùng nhỏ với tốc độ rất nhanh đã bắn lên bụng hắn, sau đó mất tăm hơi.

Tiếp đó Độc Nhĩ Kha liền cảm nhận trong người đau đớn, thì ra con trùng này tiến vào cơ thể hắn, đang tiết ra chất độc hủy hoại nhục thân hắn, ngoài ra còn nuốt máu huyết trong người hắn.
Độc Nhĩ Kha mặc kệ đau đớn, ánh mắt trở nên đỏ rực, nắm tay siết chặt một quyền nện tới đại đao đang chém tới.
- Binh! Bụp!
Quyền đầu tiên đánh tan đại đao, quyền thứ hai Độc Nhĩ Kha hơi bước sang trái nửa bước, một quyền xuống lá nách Vương Khung.

Đại đao bắn mạnh lên cao, cả người Vương Khung mạnh mẽ bắn ngược về phía sau.

Dưới ánh sáng Dạ Minh Châu còn thấy khuôn mặt hắn biến dạng, có vẻ cực kỳ đau đớn..