Độc Thần

Chương 173: 173: Liều Mạng





Tình huống xảy ra quá nhanh, Độc Nhĩ Kha lại bị bất ngờ với phản ứng của hai người.
- Vạn Linh Sát Chỉ - Liên Sát Chỉ.
Độc Nhĩ Kha trong nguy cấp chỉ kịp phát ra một Liên Sát chỉ đánh tới phách chưởng của Thạch Phá Thông.

Ngoài ra chỉ kịp đề khí ba viên Hồi Linh Độc Đan ném thẳng tới chưởng còn lại của Thạch Phá Thông đang hướng tới đầu của Tiểu Lang kia.
- Tạc đan.
Đại trưởng lão thấy Độc Nhĩ Kha ném ra ba viên tròn gì đó thì trong đầu nhớ tới lời tình báo mô tả thì thốt lên một tiếng.
Grao.
Đúng lúc này Tiểu Lang gào lên, phun ra ba hỏa cầu hướng tới ba đoàn xà độc khí, hai chân một tay của đại trưởng lão.

Chỉ là nó lại không thể phát ra nhiều hơn ngăn cản lại một đầu xà còn lại.

Nhưng Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì ánh mắt trở nên kiên định, chỉ là hắn nghiêng người một cái, hướng lưng mình hứng trọn đầu xà còn lại.
- Bùm...
Phành.
Va chạm khiến cho không khí nổ tung, hình thành từng đoàn khói bụi mịt mù, chỉ là một đòn kia đánh trúng Độc Nhĩ Kha trực tiếp chấn bay hắn ra khỏi lưng Tiểu Lang, bắn lên không trung, từ trên đó phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi bắn tung tóe hình thành huyết vụ thê diễm nhuộm đỏ không khí.
Phụt.
Cũng lúc đó Thạch Phá Thông không ngờ cũng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hắn lại trở nên huyết hồng, oán hận nhìn chằm chằm đại trưởng lão quát:
- Phả Lai, ngươi thật hèn hạ, ngươi hạ độc ta?

Trúng một chiêu lúc trước của đại trưởng lão, bây giờ Thạch Phá thông mới bị phát độc, lúc này hắn mới nhớ người trước mặt này là kẻ tu luyện độc công.

Lúc nãy vì mải vây bắt Độc Nhĩ Kha nên hắn không để ý, cũng không vận công bức độc.

Bây giờ thì khổ rồi.
- Ngu ngốc, không biết ta tu luyện độc công sao?
Đại trưởng lão ánh mắt trào phúng nhìn Thạch Phá Thông đang khoanh chân ngồi bức độc khí ra ngoài.
- Grào
Tiểu Lang thấy Độc Nhĩ Kha bị đánh bay, ánh mắt đỏ lừ, cả người giống như trở nên điên cuồng lao về phía Đại trưởng lão, nó chính là muốn liều mạng với kẻ đả thương Độc Nhĩ Kha.
- Tiểu Lang trở lại.
Độc Nhĩ Kha thấy Tiểu Lang phóng tới thì quát lên, hắn biết Tiểu Lang tiến tới thì Phả Lai nhất định sẽ không nương tay, Tiểu Lang tu vi lại kém quá xa lão cho nên không thể là đối thủ của lão.

Lúc trước tới giờ Phả Lai ra tay với Độc Nhĩ Kha hắn biết lão còn úy kị tính mạng của hắn, bây giờ chỉ một mình Tiểu Lang thì nhất định sẽ không bỏ qua.

Dù sao Tiểu Lang cũng là đồng phạm sát hại đệ tử Độc Tông và Ba Lan Khải.
Tiểu Lang đang phóng đi nghe Độc Nhĩ Kha quát tuy không đành lòng nhưng vẫn khựng lại, nó quay trở lại phía Độc Nhĩ Kha đứng bên cạnh hắn.
Đại trưởng lão nhìn Độc Nhĩ Kha khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, khóe miệng cũng đượm hồng máu tươi, nhưng ánh mắt lại không chút cảm tình nào.

Không những không cảm tình mà còn lạnh lẽo, sát khí và khí thế tu vi Linh Vương Đại Viên Mãn ép tới Độc Nhĩ Kha, khiến cho hắn càng trở nên đau đớn, cả người cũng vì đó mà trầm xuống.
- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao hay không giao.

Ngươi phải biết rằng trong mắt ta ngươi và con súc sinh này chỉ là kiến hôi mà thôi.

Tùy thời đều có thể bóp chết.

Nếu cứng đầu thì ta sẽ giết nó trước.
Đại trưởng lão vừa nói vừa chỉ thẳng Tiểu Lang, sát khí tràn ra ép tới nó.

Nhưng Tiểu Lang vẫn không chút run sợ nào, trong ánh mắt nó đầy liều lĩnh và chiến ý.
- Tiểu Lang.
Độc Nhĩ Kha cắn răng chịu đau trấn an Tiểu Lang, sau đó hai tay siết chặt, răng cắn chặt lại, cả người gồng lên, cả người cũng đứng dần lên, dưới khí thế của Đại trưởng lão lưng hắn cũng từ từ trở nên thẳng tắp, ánh mắt thướng Đại trưởng lão nói:
- Trước ngươi hãy thả Tiểu Lang trước, chỉ cần ngươi tha cho Tiểu Lang ta sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn.
- Ngươi nghĩ ngươi bây giờ còn có tư cách ra điều kiện với ta ư?
Đại trưởng lão cười nhạt, hắn trong lòng không muốn thả Tiểu Lang, ít nhất nếu giết Tiểu Lang thì có cũng có giá trị rất cao, còn ngược lại bắt Tiểu Lang lại khiến nó thần phục thì hắn lại có thêm một trợ thủ.


Hắn từ lúc bắt đầu đã nhìn ra sự bất phàm của Tiểu Lang, đặc biệt là tu vi và tốc độ.

Ngoài ra hắn còn cảm giác Tiểu Lang cũng không chỉ có thành tựu giới hạn ở đó.
- Nếu ngươi không thả nó, thì đừng hòng có được thứ ngươi muốn, chỉ cần ta nhảy xuống đây thì ai cũng không được gì.
Độc Nhĩ Kha vừa nói vừa tiến lại gần vực thẳm, ánh mắt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Một cơn gió từ dưới vực thẳm lên khiến cho mái tóc rối mù của Độc Nhĩ Kha tung bay, cơn gió mang theo hàn khí thổi vào sau gáy hắn khiến hắn hơi run lên một chút.

Cảnh tượng này kết hợp với khuôn mặt tái nhợt đầy máu tươi làm cho nó trở nên cực kỳ thê diễm.
- Nếu ngươi thích thì cứ việc, ngươi tưởng ngươi nhảy xuống đó mà ta không tìm ra xác của ngươi sao? Một khi tìm ra thì ta cũng cho thi thể của ngươi chia thành vạn mảnh rải khắp bốn phương khiến cho hồn phách ngươi vĩnh viên không thể siêu sinh.
Một câu này của Đại trưởng lão cực kỳ độc ác.

Hắn nói ra cũng chỉ là để hù dọa Độc Nhĩ Kha mà thôi, nhưng cũng có phần là thực.

Trong lòng hắn cũng lo lắng Độc Nhĩ Kha sẽ nhảy xuống thực, vả lại hắn còn cất giấu công pháp và vũ kỹ ở chỗ khác hay hủy nó đi thì sao? Vả lại hắn cũng chưa nhìn thấy bên dưới vực thẳm sâu như thế nào?
Sắc mặt Độc Nhĩ Kha đầy vẻ phẫn nộ, hắn dù biết đại trưởng lão đang hù dọa hắn nhưng mà những lời lẽ cay độc kia khiến cho trong lòng hắn cực kỳ oán hận lão già này.

Trong lòng Độc Nhĩ Kha quyết chí liều chết, thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành.
- Ngươi đã không tha cho Tiểu Lang vậy thì chúng ta cùng chết đi.
Dứt lời hắn nói nhỏ với Tiểu Lang
“Tiểu Lang lát nữa theo hiệu lệnh của ta, ngươi hãy cố gắng hết sức phóng qua bên kia vực nhá.

Tiểu Lang, ngươi có sợ chết không?”
Tiểu Lang lắc đầu, ánh mắt tràn đầy kiên quyết, nó nhìn đằm đằm Độc Nhĩ Kha đầy thân thiết, cũng dường như có ý chí một đi không trở lại, quyết ý hy sinh cùng động bạn.

Nói xong Độc Nhĩ Kha quay sang Phả Lai, nuốt vào một nắm Hồi Linh Độc Đan, hắn cũng trực tiếp bỏ qua Thạch Phá Thông đang khổ sở vận công bức độc kia.

Cả người Độc Nhĩ Kha phóng đi, bàn tay duỗi ra, mười đầu ngón tay cong lại, ý tới lực tới, bàn tay hoa lên, tạo thành hai thái cực, tay trái Hàn Băng Khí được nén lại, tay phải Hỏa Độc Công, một chiêu thi triển ra Âm Dương trảo, đánh thẳng tới yết hầu đại trưởng lão.
- Châu chấu đá xe.

Hôm nay ta sẽ cho ngươi chứng kiến thực lực của một Linh Vương Đại Viên Mãn là thế nào.
Đại trưởng lão cũng chẳng làm gì, mặc kệ âm dương trảo của Độc Nhĩ Kha đánh tới.

chỉ khi nhị trảo của Độc Nhĩ Kha đánh gần tới thì trên người đại trưởng lão lóe lên một tầng cương khí hộ thể.
- Băng...
Song trảo của Độc Nhĩ Kha liên tục đánh lên tầng cương khí, tuy nhiên lại không thể tạo thành một chút ảnh hưởng gì đến đại trưởng lão.

Lão vẫn đứng sừng sững một chỗ, mìm cười nhìn Độc Nhĩ Kha, chỉ là dưới nụ cười đó còn vẻ giễu cợt sâu sa.

Độc Nhĩ Kha mặc kệ, hắn liên tục cào vào tầng cương khí, mỗi lần va chạm như vậy hắn lại bị một phản lực rất mạnh mẽ, khiến cho bàn tay của hắn đã có máu tươi rỉ ra.
- Băng...
Song trảo không ngừng nghỉ, trong lòng Độc Nhĩ Kha ý chí sắt đá, quyết không từ bỏ liên tục nện lên cương khí hộ thể.
- Ta nhất định phá nát nó..