Lạc Văn Chu: “Chú nói cái gì?”
Tiếng anh không lớn, chỉ xét trên mặt chữ thì cơ bản cũng là tiếng người, nhưng cục trưởng Lục nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, ông cảm thấy Lạc Văn Chu đầu dây bên kia sẽ lập tức phun ra những lời thô tục tắc nghẽn tín hiệu điện thoại – đương nhiên, dù Lạc Văn Chu thật sự nói năng lỗ mãng, ông cũng chẳng còn cách nào khác ngoài bao dung.
Song hai người cách điện thoại trầm mặc năm giây, Lạc Văn Chu lại không phun trào núi lửa: “Phí Độ nhắn lại rằng, ‘Nơi bắt đầu chính là nơi kết thúc’, nhưng ở chỗ Cung La Phù xưa không có ai cả.”
Lục Hữu Lương trầm giọng nói: “Trương Xuân Cửu phản bội Cố Chiêu, để ông ta chịu tiếng nhơ, chết trong oan ức. Mà Cố Chiêu chết trong vụ cháy Cung La Phù, Cung La Phù do Phí Thừa Vũ bỏ tiền, Trương Xuân Linh xây dựng, hai người này nên tính là đầu sỏ hại chết Cố Chiêu. Nghi thức của Người Đọc Diễn Cảm chính là hình phạt riêng xét xử theo kiểu ‘ăn miếng trả miếng’, cho nên người vu oan hãm hại là Trương Xuân Cửu nhất định phải nhận lại tội danh mình vu cho Cố Chiêu – vậy nếu chú không hiểu sai, hung thủ Trương Xuân Linh nên bị chết cháy ở Cung La Phù xưa, nhưng tại sao họ không có ở đây?”
Lạc Văn Chu đeo tai nghe, thật sự không kiềm chế được bản thân, trên đường lao vùn vụt mở cửa sổ ra, gió lạnh thấu xương bị tốc độ tăng thêm ào ào cuốn vào, đồng nghiệp lái xe rùng mình vì gió lạnh, song lặng lẽ nhìn lướt qua sắc mặt Lạc Văn Chu lại không dám hó hé gì.
Lạc Văn Chu nhắm mắt, sự nôn nóng trong lòng ngày càng dồn nhiều, có thể nổ Trái Đất văng lên cái thìa lớn chòm sao Bắc Đẩu.
Anh vô thức nắm các khớp ngón tay mình: “Phí Độ sẽ không cố ý làm chúng ta lạc hướng, không cần thiết, cậu ấy đâu định tự tử.”
Lục Hữu Lương: “Chú không hiểu, cậu ta đã có dự cảm thiết bị định vị sẽ bị tháo, tại sao không thể cho một địa điểm chính xác…”
“Bởi vì cậu ấy cũng không chắc chắn,” Lạc Văn Chu chầm chậm phun ra một hơi khói trắng, “Cậu ấy đâu phải con giun trong bụng Người Đọc Diễn Cảm – Phạm Tư Viễn kia, dù biết đại khái suy nghĩ của đối phương, cũng chẳng thể đọc tâm chính xác. Vậy nên mới mơ hồ địa chỉ, để lại lối suy nghĩ cho chúng ta. Cháu cảm thấy phương hướng này chắc chắn không sai, nhưng ‘nơi bắt đầu’ mà Phạm Tư Viễn nghĩ với chúng ta tưởng tượng sợ rằng không phải là cùng một chỗ… Cung La Phù là nơi oan án của Cố Chiêu xảy ra, sân trượt tuyết trước kia là viện phúc lợi Hằng An, cũng là nơi xuất thân của anh em Trương Xuân Cửu – nếu hai chỗ này đều không đúng, thì còn có thể là chỗ nào?”
Còn chỗ nào khác?
Gần qua bốn giờ rưỡi khuya, trời còn chưa có vẻ sắp sáng, sao Mai đang thong thả mọc lên.
“Phí Độ… Phí Độ người đó to gan lớn mật, chuyện gì cũng dám làm, nhưng rất cẩn thận chứ không lỗ mãng. Nếu ám chỉ cậu ấy để lại chỉ về hướng Cung La Phù xưa, tức là cậu ấy cảm thấy Phạm Tư Viễn tám phần có thể sẽ đến đó, đáng để cược một keo, nhưng khả năng xác suất thấp còn lại, cậu ấy cũng có thể sẽ cố ý hoặc vô tình đề cập vài câu. Chú Lục, cầu xin chú giúp cháu… giúp cháu nghĩ xem…”
Lạc Văn Chu mới đầu nói năng còn rất mạch lạc, đến cuối cùng chẳng biết làm sao mà lạc giọng, anh hắng giọng mạnh hai lần liền mà họng vẫn bị chặn kín, không thể nói nốt phần sau.
Lục Hữu Lương đứng trong gió lạnh, quay đầu nhìn kiến trúc phía sau – chỗ nóc nhà cao cao kiểu dáng cổ quái kia hẳn là rạp chiếu phim, nghe nói vé trước mùng hai tết đều đã không đặt được nữa, mấy năm gần đây chẳng biết làm sao mà mọi người hay ra ngoài ăn cơm tất niên, mười mấy tiếng sau, nơi đây chắc hẳn sẽ là cảnh tượng đèn đóm sáng trưng, ồn ào náo động.
Mười bốn năm qua đi, ông còn nhớ rõ mồn một đám đổ nát sau vụ cháy khắc sâu tận xương ấy, còn nhớ rõ cảm giác như sét đánh khi mình chợt nghe Cố Chiêu xảy ra chuyện.
Lục Hữu Lương hít sâu một hơi: “Đào Nhiên – Đúng! Chú nhớ ra rồi, trước khi đi, cậu ta liên lạc với một người bạn đang ở nước ngoài ngay trước mặt Đào Nhiên. Nghe nói anh ta và nhóm Chu Hoài Cẩn đã tìm được một người ngày xưa từng làm việc ở nhà họ Chu, họ nhắc tới viện phúc lợi Hằng An, sau đó cậu ta còn bảo Đào Nhiên dựa theo lời khai của người này, lần tìm được hồ sơ vụ viện trưởng viện phúc lợi Hằng An bị giết!”
Phí Độ chuốc thuốc ngủ Đào Nhiên, liều thuốc vốn dĩ không nặng, vào lúc thế này càng nên để anh đi ngủ sớm, chứ không phải nói đến chuyện bản án cũ khiến anh tỉnh táo hơn… Vậy, lúc ấy hắn đã nghĩ tới điều gì?
“Hách Chấn Hoa là viện trưởng viện phúc lợi Hằng An, khi mở cửa bị đâm ba nhát, sau đó lại bị hung thủ dùng vật cùn đập đầu đến chết, tắt thở rồi hung thủ vẫn chưa thỏa mãn, đâm nạn nhân thêm chục nhát, tội danh này bị gán lên đầu một băng cướp,” Đào Nhiên bán thân bất toại kẹp điện thoại, “Khi vụ án xảy ra, nạn nhân Hách Chấn Hoa đang ở một mình trong ngôi nhà ngoại thành – không, không phải biệt thự, lúc ấy chưa có khái niệm biệt thự, không biết ông ta thông qua thủ đoạn gì kiếm được một nền ở quê tự xây nhà, chuyên dùng để cất các vật phẩm quý giá, giống một kho báu bí mật – có địa chỉ, tôi gửi ông rồi. Nhưng bên đó hai mươi năm trước do sửa đường đã đào xới tất cả, tôi mới định vị thử trên máy tính, hẳn vừa vặn là nơi cao tốc Yến Hải xuyên qua, bất luận thế nào Người Đọc Diễn Cảm cũng không thể đi lên đường cao tốc chứ?”
Lạc Văn Chu không kịp đáp, gấp gáp mở bản đồ – “cao tốc Yến Hải” ở phía đông nam Yến Thành, nối Yến Thành với khu Tân Hải giáp giới, lối vào nằm ngay chỗ sân trượt tuyết Đông Sâm, đám Trương Xuân Cửu đã lao xuống đường chính từ chỗ đó rồi rẽ vào công viên thể dục.
Sân trượt tuyết cũng chính là nơi viện phúc lợi Hằng An tọa lạc, lão viện trưởng khốn nạn năm xưa thông qua viện phúc lợi điên cuồng vơ vét của cải, không tiện công khai để trong nhà, vì thế đều đưa đến kho báu ở quê, địa điểm xây “kho báu” rất hay, nằm trong khu trực thuộc Yến Thành, lại là chỗ giáp giới của Yến Thành và khu Tân Hải…
Cao tốc Yến Hải… khu Tân Hải…
Đào Nhiên nói: “Viện trưởng Hách Chấn Hoa này bị giết năm thứ hai sau khi Chu Nhã Hậu chết, khoảng ba mươi bảy năm trước, tính ra khi đó Trương Xuân Cửu vừa vặn đang tuổi dậy thì, Trương Xuân Linh tầm hai mươi lăm tuổi. Phương pháp giết người của vụ án này tương đối đẫm máu, hành vi ngược đãi xác chết và chém giết quá độ cho thấy cảm xúc của người ra tay rất mất ổn định, hiện trường thể hiện rõ sự nóng nảy và thiếu trật tự. Khi mở cửa nạn nhân không hề cảnh giác, một mặt có khả năng là quen biết hung thủ, mặt khác cũng có khả năng nạn nhân cho rằng hung thủ không hề nguy hiểm – tổng hợp các điểm trên, tôi đoán người đâm lúc ấy rất có thể là Trương Xuân Cửu mới mười mấy tuổi, mà sau đó vét sạch của cải, bình tĩnh dọn dẹp hiện trường, nên có người thành niên hỗ trợ. Về sau vụ giết người này trùng hợp bị gán cho một băng cướp, tôi và Phí Độ đã phân tích, cho rằng đây có khả năng là vụ án đầu tiên của họ, lối suy nghĩ và phương pháp gây án sau đó rất có thể đều tham khảo kinh nghiệm từ lần nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật này.”
“Vét sạch của cải?” Lạc Văn Chu lập tức hỏi tới, “Hung thủ lấy đi bao nhiêu thứ trong nhà nạn nhân?”
“Không rõ,” Đào Nhiên nói, “Mấy cái tủ đứng to ở hiện trường đều bị lục tung, cơ bản trống không, nếu tiền của bên trong đều bị lấy hết, sợ rằng số lượng rất nhiều. Thế nhưng để che giấu chân tướng, gia đình nạn nhân khăng khăng nói mấy cái tủ đó vốn trống, vụ án này lúc ấy kết án mơ hồ, không truy sâu.”
Ẩn nấp, giết người, tạo hiện trường giả, ôm số của cải khổng lồ trốn đi… Nếu chỉ là tiền mặt còn dễ nói, nhưng nếu là thứ khác – tiền của có thể đựng đầy mấy cái tủ đứng, ít nhất họ phải có một cứ điểm ở gần đó.
Rất có thể cứ điểm ấy là ngọn nguồn bắt đầu hành vi phạm tội của anh em Trương Xuân Linh!
Nhưng nó sẽ nằm ở đâu?
Đúng rồi, còn có Tân Hải nơi Tô Tuệ vứt xác – năm xưa đất đai bỏ hoang chờ quy hoạch ở vùng ngoại thành xung quanh Yến Thành như khu Tân Hải có rất nhiều, đều chẳng đáng bao nhiêu tiền, chỗ nào không nhanh và tiện hơn Tân Hải nơi đã sang khu vực hành chính khác?
Tại sao đám người Trương Xuân Linh lại lựa chọn Tân Hải?
Thầy giáo mỹ thuật Dư Bân từng tình cờ gặp Trương Xuân Linh và Tô Tuệ ở Tân Hải, cũng vì vậy mà bị diệt khẩu. Đó là chuyện mười bốn năm trước, lúc ấy tổ chức đã thành hình, với thế lực và sự cẩn thận của Trương Xuân Linh, lão sẽ đích thân cùng Tô Tuệ đến nơi quỷ tha ma bắt ấy vứt xác sao?
Điều này không hợp lẽ thường.
Nhưng nếu không phải là vứt xác, thì lão đến nơi đó làm gì?
Liệu có khả năng cứ điểm lúc ban đầu của đám Trương Xuân Cửu ở ngay…
“Dừng xe!” Lạc Văn Chu đột nhiên nói, “Tôi có chuyện muốn hỏi Trương Xuân Cửu!”
Lạc Văn Chu không đợi xe dừng hẳn đã lao xuống, lôi Trương Xuân Cửu ra khỏi xe cảnh sát áp giải: “Các ông năm xưa giết Hách Chấn Hoa viện trưởng viện phúc lợi Hằng An, cứ điểm theo dõi và chia tang vật ngay tại Tân Hải, đúng không? Ở nơi nào?”
Trương Xuân Cửu nhất thời chưa hiểu anh hỏi những việc này để làm gì, hơi ngớ ra, song ông ta âm mưu thất bại, lúc này thật sự hận Lạc Văn Chu thấu xương, bởi vậy chỉ cười khẩy, chẳng nói một lời.
Nếu như có thể, Lạc Văn Chu thật muốn dốc ngược đầu Trương Xuân Cửu xuống, đổ những lời giấu trong bụng ra. Anh hung tợn nắm cổ áo Trương Xuân Cửu, ông ta loạng choạng bị anh xách lên, mặt tím lại vì ngạt thở, mắt nhìn thẳng đôi mắt ứ máu của Lạc Văn Chu, nở nụ cười khẩy.
“Ông có nói hay không!”
Đúng lúc này, trong tai nghe truyền đến tiếng Lục Hữu Lương: “Văn Chu, cháu để chú nói với ông ấy một câu.”
Lạc Văn Chu miễn cưỡng dằn lại nham thạch nóng chảy không ngừng trào lên trong ngực, rút tai nghe ra, áp điện thoại vào tai Trương Xuân Cửu đang sặc sụa ho không ngừng nổi.
“Lão Trương, là tôi đây.”
Ánh mắt Trương Xuân Cửu hơi lóe lên – cục trưởng Lục với ông ta dẫu sao cũng là bạn bè hơn hai mươi năm.
Song Lục Hữu Lương chẳng có tâm trạng ôn chuyện: “Hãy nghe tôi nói một câu, anh trai ông Trương Xuân Linh và Người Đọc Diễn Cảm – cũng chính là đám người Phạm Tư Viễn, bây giờ hẳn đều ở bên đó, Phạm Tư Viễn dùng mạng cháu ông dụ anh ông tới, ông ta muốn làm gì chắc không cần tôi nói.”
Sắc mặt Trương Xuân Cửu rốt cuộc thay đổi.
“Chúng tôi bắt được Trương Xuân Linh, chắc chắn là theo trình tự thẩm vấn xong nộp lên viện kiểm sát, cho dù pháp luật tối cao phán ông ta tử hình ngay lập tức, cũng có thể chết thoải mái có tôn nghiêm, ông cũng còn cơ hội gặp lại, nhưng rơi vào tay Phạm Tư Viễn… Ông tự xem mà làm…”
Phí Độ căn bản không đứng dậy nổi, hoàn toàn bị người ta kéo đi, nghe tiếng súng bên ngoài không ngừng tới gần, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Trương Xuân Linh, một lão khốn nạn vượt thời đại điên rồ, tội ác tày trời, có thể chiếm trang nhất các trang mạng xã hội lớn trong Tết âm lịch, lúc này đang vừa nghiến răng nghiến lợi hận không thể băm vằm hắn ra, vừa tranh thủ thời gian, bịt mũi liều chết liều sống muốn cứu hắn ra còn sống trước khi trời sáng.
Phí Độ tìm vui trong khổ, cảm thấy mình như pháp sư loài người triệu hoán ác ma địa ngục, đồng chí Trương Đông Lai chính là một tờ khế ước không thể làm trái – mùi hèm rượu, hình người.
“Đến lúc này còn cười được, bây giờ thì tôi tin cậu thấy quan tài cũng không đổ lệ rồi.” Phạm Tư Viễn khẽ thở dài bên tai hắn, “Khi tôi gặp cậu lần đầu tiên, chứng kiến Phí Thừa Vũ lôi cậu ra khỏi tủ, đánh đập mẹ cậu, đeo vòng kim loại hai chọn một kia lên cổ cậu và mẹ, mẹ cậu suy sụp tại chỗ, mà cậu trước sau không hé môi một tiếng, một giọt nước mắt cũng chẳng có… Lúc ấy tôi đã cảm thấy rất tò mò, rốt cuộc là thứ gì sống trong thân thể cậu bé xinh xắn đáng yêu như vậy?”
Phí Độ cười xì một tiếng: “Thầy Phạm siêu anh hùng, cô nhi quả phụ chịu tra tấn như vậy trước mặt thầy, sao thầy không đến cứu vớt chúng tôi?”
“Mẹ cậu vì Phí Thừa Vũ mà hại chết cha mình, cậu thì là sự kéo dài của dòng máu dơ bẩn, hai mẹ con cậu đều là một phần của Phí Thừa Vũ, còn giả vờ đáng thương làm gì? Tôi nhìn ánh mắt cậu là biết, chờ cậu đủ lông đủ cánh, nhất định sẽ cắn ngược Phí Thừa Vũ, cha con giết nhau, tôi chỉ mong sao được thấy kết cục của hắn, thì tại sao phải ngăn cản? Đáng tiếc thời gian không chờ tôi, tôi chưa được xem kịch hay thì đã bị ung thư, đành phải tự mình ra tay trước.”
Trong khi nói chuyện, cuộc đấu súng bên ngoài đã càng thêm gay cấn, đám liều mạng thuộc hạ của Trương Xuân Linh hiển nhiên hơn một bậc, nhanh chóng lao vào, Phạm Tư Viễn ngồi trên xe lăn thật sự không hề hợp với xung quanh, vô cùng chói mắt, đối phương vừa lao vào liền trông thấy họ, không nói năng gì, nã thẳng một băng đạn vào Phạm Tư Viễn.
Phạm Tư Viễn không hề hoảng hốt, nền xi-măng trước mặt đột nhiên dựng lên, chặn viên đạn gầm rít lao đến, đồng thời lộ ra một đường hầm, cô gái đẩy ông ta chui tọt vào, Phí Độ bị túm lên vác trên vai, ngực đập vào đầu vai rắn chắc của đối phương, trước mắt suýt nữa tối sầm –
Sau khi đưa cựu học sinh mỹ thuật về nhà, Tiêu Hải Dương và Lang Kiều mang theo bản phác họa Dư Bân dùng mạng sống lưu lại, theo miêu tả của anh ta đi tìm nơi lúc ấy xảy ra vụ việc, mới đại khái tìm đến địa điểm thì đúng lúc nhận được một cú điện thoại điều động.
“Chú ý – bờ Đông Hải đằng sau ngọn núi đá về phía tây hai mươi cây số, có một trung tâm cho thuê xe bỏ hoang, định vị đã gửi cho mọi người, một đám tội phạm đang bắt giữ con tin, trong tay đối phương có vũ khí, chú ý an toàn, xin lặp lại lần nữa, trong tay đối phương có vũ khí…”
Tiêu Hải Dương và Lang Kiều liếc nhìn nhau.
“Trung tâm cho thuê xe bỏ hoang?” Tiêu Hải Dương trầm ngâm một lát, “Có phải anh học sinh của Dư Bân đã nói, năm xưa họ thuê xe đi từ chỗ trọ đến điểm du lịch?”
Lang Kiều mau chóng xem qua bản đồ: “Không xa, đi!”