“Trợ lý của Chu Nhã Hậu là một người chi bên nhà họ Chu, tên tiếng Trung là ‘Chu Siêu’, sau khi Chu Tuấn Mậu lên nắm quyền, người này liền bị bỏ tù vì tội tham ô công quỹ,” Chu Hoài Cẩn vừa nhìn bản đồ vừa nói, “Sau đó do ở trong tù đánh người ta bị thương, lại nhiều lần toan tính vượt ngục, thời hạn thi hành án không ngừng bị kéo dài. Tôi vất vả nhờ người tìm được một chút manh mối, nghe nói người này còn sống, đã ngoài bảy mươi, sau khi ra tù mai danh ẩn tích, trốn ở một thị trấn nhỏ của tỉnh C. Kể cũng khéo, thời gian ông ta ra tù vừa vặn là năm Trịnh Khải Phong giao kết quả ADN giả cho Chu Tuấn Mậu, anh nói liệu có…”
Lục Gia cầm cây kem, đang hơi suy tư nhìn bốn phía, nghe vậy cười nói: “Rất có thể, mẹ anh cũng tưởng lầm anh không phải con ruột của Chu Tuấn Mậu, để bảo vệ anh, người làm mẹ chuyện gì cũng làm được, Chu Siêu này mãi không bị tìm thấy, không khéo là do bà ấy giấu đi.”
Trải qua vận tốc sinh tử ở Yến Thành, Lục Gia vừa cảnh giác quay đầu Chu Hoài Cẩn liền căng thẳng, cũng vội vàng nhìn quanh theo hắn: “Sao vậy, không phải lại có người bám theo chúng ta chứ?”
Lục Gia híp mắt bật cười: “Anh mới phát hiện à? Chắc từ lúc anh vừa về nhà cũ đã bị người ta theo dõi rồi.”
Chu Hoài Cẩn: “Cái gì?!”
Đêm hôm trước, Lục Gia lấy cớ “người quá đông, đừng phiền hà thêm”, không về ở nhà họ Chu với Chu Hoài Cẩn, chỉ phái hai vệ sĩ đi theo anh ta, số còn lại đến ở khách sạn đã đặt sẵn.
Lúc ấy Chu Hoài Cẩn cũng không để ý, bởi vì chẳng mấy khi trở về nơi quen thuộc, anh ta không tự chủ được thả lỏng ngon giấc, tuyệt đối không ngờ đám người muốn giết mình vậy mà âm hồn bất tán bám theo đến tận đây.
Chu Hoài Cẩn vội quay đầu nhìn Lục Gia: “Anh sớm biết…”
“Yên tâm, hôm qua bọn chúng sẽ không động tới anh đâu,” Lục Gia liếm một vòng cây kem, đầu lưỡi hắn như có xước mang rô, liếm một phát mà cây kem đã biến mất một nửa, “Chúng ở bên này quen biết không rộng như anh, đầu tiên phải biết rõ anh muốn đi tìm ai, mới dễ bề lấy khỏe chờ mệt, một lưới bắt hết.”
Chu Hoài Cẩn: “…”
Không thấy có chỗ nào đáng để yên tâm cả.
Lục Gia sụp soạp liếm kem, gác tay lên vai Chu Hoài Cẩn, không cho anh ta nhìn lung tung, đẩy đi về phía trước: “Anh không phát hiện người của tôi cũng chưa đến đủ à? Đi thôi, anh không tin được tôi, còn không tin được chủ tịch Phí sao?”
Ông lão từng đi theo Chu Nhã Hậu sống ở nơi hết sức hẻo lánh, một khoảng sân nhỏ đổ nát, trong nhà không có đồ trang trí gì. Cổng vừa quét, cũng coi như sạch sẽ, Lục Gia đưa mắt ra hiệu cho một anh bạn trẻ đi theo, mấy người lập tức thông minh tản ra bốn phía, mai phục sẵn sàng ở sân sau.
Bấy giờ Chu Hoài Cẩn mới đi tới gõ cửa, giây lát sau, một người phụ nữ nước ngoài trả lời qua điện thoại ở cửa, hỏi là ai.
Chu Hoài Cẩn nhìn Lục Gia, Lục Gia gật đầu, ý bảo cứ nói thật. Thế là anh ta hắng giọng, nói ra tên giả của Chu Siêu: “Xin hỏi ông ấy sống ở đây à? Tôi họ Chu, là con trai một người bạn cũ.”
Trong nhà im lặng một lúc, một người phụ nữ trung niên trông như người Đông Nam Á thò đầu ra, căng thẳng nhìn nhóm khách không mời, hết sức miễn cưỡng cười nói: “Tôi nghĩ người các anh nói khả năng là chủ trước của nơi này, chúng tôi tháng trước mới dọn đến.”
Chu Hoài Cẩn nhíu mày, lấy tấm ảnh chụp một ông cụ từ trong túi quần ra: “Vậy xin hỏi hộ gia đình trước chị có gặp chưa, là người này à?”
Người phụ nữ hơi do dự, lề mề nhận tấm ảnh, không biết là bị chứng mù khuôn mặt hay là bệnh gì, lật qua lật lại xem cả buổi mới ấp a ấp úng nói: “Tôi không chắc lắm…”
Đúng lúc này, sân sau vọng đến một tiếng quát to: “Đứng lại!”
Người phụ nữ run tay, rốt cuộc giấu không được vẻ kinh hoảng, đánh rơi tấm ảnh xuống đất – thì ra bà ta đang kéo dài thời gian!
Lục Gia thong thả nhìn qua, chỉ thấy một ông lão tóc hoa râm vượt nóc băng tường nhảy qua hàng rào sân sau, nhân lúc người giúp việc ngoài cổng thu hút sự chú ý của khách không mời, ông lão co cẳng bỏ chạy, nhìn là biết không bị bệnh phong thấp, chân cẳng nhanh nhẹn có thể đi tham gia Parkour chứ chẳng đùa. (Parkour là một môn thể thao mạo hiểm)
Lục Gia thò đầu nhìn, cảm thán: “Chậc, càng già càng dẻo dai!”
Tiếc rằng Chu Siêu không nghĩ tới người đến tìm mình sớm có chuẩn bị, vừa thấy ông ta lộ diện thì đám người mai phục ở sân sau ôm cây đợi thỏ lập tức ùa lên, mau chóng bắt ông lão chạy như thỏ quay lại. Lục Gia khom lưng nhặt tấm ảnh người phụ nữ lỡ tay đánh rơi, vốn định nói gì đó, vắt óc một lúc lâu, phát hiện ngoại ngữ năm xưa học ở trường chỉ còn lại “cảm ơn”, “tạm biệt” và “chào buổi sáng”, đành phải ngậm miệng mỉm cười cao thâm khó lường như đại tiên.
Cảnh này bị người ta chụp lại.
Phía sau bọn Lục Gia không xa, trong một chiếc xe thương vụ màu trắng không mấy nổi bật, có một người đàn ông võ trang đủ bộ bỏ ống nhòm xuống, hơi điều chỉnh góc độ của súng bắn tỉa, đồng thời gửi ảnh Chu Hoài Cẩn, Lục Gia và ông lão bị một đám người đè xuống, hỏi người thuê: “Xác nhận chưa? Chúng tôi sắp ra tay rồi.”
Tại Yến Thành Trung Quốc chênh với thị trấn nhỏ của tỉnh C mười mấy tiếng, lúc này màn đêm đã buông xuống.
Trương Xuân Cửu cầm điện thoại lên, im lặng nghe một lát, đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng nói với Trương Xuân Linh: “Có người đến công ty tìm Đông Lai.”
Để che giấu, sau khi bí mật đưa anh em Trương Đông Lai đi, Trương Xuân Cửu tìm người đóng giả Trương Đông Lai, xuất hiện ở công ty như bình thường – mấy ngày nay trong công ty không nhiều người, cũng không có việc gì, Trương Đông Lai giả đeo khẩu trang và kính râm, chỉ cần tránh nói quá nhiều với công nhân viên là không có vấn đề gì, có thể vờ như “tập đoàn Xuân Lai” tất cả như cũ… Miễn là không có ai đặc biệt đến tìm hắn.
Tại sao tổ điều tra đột nhiên muốn tìm Trương Đông Lai?
Rốt cuộc là ai để lộ tin tức?
Hai anh em nhìn nhau một lát, Trương Xuân Cửu kéo màn nhìn ra bên ngoài, trong thành phố đèn hoa mới lên, xuyên qua màn sương mù mông lung, không khí vui mừng tràn khắp mọi nơi, là cảnh yên tĩnh tường hòa.
Yên tĩnh đến mức khiến trong lòng ông ta sinh ra dự cảm xấu.
Lúc này, có người gõ nhẹ cửa, trầm giọng nói: “Chủ tịch Trương, chúng tôi đã tóm được Chu Hoài Cẩn, hắn tìm đến một lão già tên Chu Siêu, muốn xin chỉ thị từ ngài, lập tức ra tay chứ?”
Trương Xuân Linh cầm điện thoại từ tay hắn, nhìn thấy ảnh gửi tới rất rõ nét, ông già người Hoa đang hoảng sợ nhìn Chu Hoài Cẩn, vẻ mặt tang thương, mặt mày xám ngoét, nhưng cách nhiều năm Trương Xuân Linh vẫn nhận ra ngay: “Là người bên cạnh Chu Nhã Hậu, từng đến Hằng An.”
Trương Xuân Cửu giật lấy chiếc điện thoại: “Tại sao lão còn sống? Ngần ấy năm qua Chu Tuấn Mậu và Trịnh Khải Phong đã làm gì?”
“Anh lại không cảm thấy kỳ lạ, Trịnh Khải Phong tham tài háo sắc, Chu Tuấn Mậu thiếu quyết đoán, hai người thân như anh em lại bằng mặt không bằng lòng, còn có ả đàn bà của Chu Nhã Hậu chen vào giữa, sơ suất cũng là bình thường – cứ yên tâm, vừa vặn lần này nhổ cỏ tận gốc, cho họ ra tay đi.” Trương Xuân Linh ung dung nói, “Không sao, anh không tin bọn chúng có thể có chứng cứ gì, anh cũng không tin chuyện bốn mươi năm trước, chúng còn có thể đào ra manh mối gì, Đông Lai vắng mặt thì làm sao? Đưa con trai đi nước ngoài thì phạm vào điều luật nào?”
Trương Xuân Cửu định thần lại: “Anh, anh nên lánh mặt trước đi.”
Trương Xuân Linh không tỏ ý kiến: “Chú thì sao?”
“Việc điều tra em vẫn chưa kết thúc, trốn đi ngược lại là chưa đánh đã khai, em ở lại xử lý những chuyện tiếp sau.” Trương Xuân Cửu nói, “Anh yên tâm, em có thể thoát thân.”
Trương Xuân Linh nhìn thật sâu vào mắt ông ta một cái.
“Anh,” Trương Xuân Cửu đột nhiên nói không đầu không đuôi, “Em nhớ năm ấy cũng là mùa đông, anh giấu em… anh giấu em trong một cái giỏ trúc đựng than, toàn tro là tro, dính đầy người, mặt mũi nhem nhuốc, em nhìn qua kẽ giỏ trúc…”
Trương Xuân Linh biến sắc cắt ngang: “Được rồi, nói những việc này làm gì?”
Trương Xuân Cửu cúi đầu, gió sương hơn năm mươi năm rèn đúc ông ta thành mình đồng da sắt, ông ta làm mưa làm gió, không gì quật ngã nổi, nếp nhăn như luôn không thể giãn ra trên trán thoáng giãn ra chốc lát, ông ta lấy áo khoác trên giá áo, cung kính khoác lên vai Trương Xuân Linh, lại đưa khăn quàng cổ, nói: “Cũng phải, em nói những việc này làm gì? Anh, đi đường cẩn thận.”
Trương Xuân Linh hơi chần chừ, nhận khăn quàng cổ, đưa tay ra hiệu cho người bên cạnh, mấy người theo sau ông ta, im ắng nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Di động rung nhẹ, Lang Kiều cúi đầu xem, là ba cô hỏi đợt tăng ca lê thê này chừng nào mới kết thúc, Tết có thời gian đi thăm họ hàng với ba mẹ không, cô chưa kịp trả lời thì đã trông thấy thầy chủ nhiệm trường cầm một xâu chìa khóa đi ra, vẫy tay gọi cô.
“Xin lỗi thầy,” Lang Kiều vội vàng bỏ điện thoại riêng vào túi, “Ngày tết ngày nhất, làm phiền thầy nửa đêm nửa hôm cất công đi một chuyến.”
Dựa theo lời khai của Chu Phượng, Lang Kiều đã tìm đến trường trung học Đệ Tứ nơi Dư Bân giáo viên mỹ thuật bị giết từng dạy học khi còn sống.
“Không sao, bọn trẻ đi du lịch rồi, chỉ còn lại hai ông bà già, coi như thể dục sau bữa ăn.” Thầy giáo già nói, “Ôi, tính ra cũng hơn mười năm rồi, tôi không ngờ còn có người đến điều tra vụ án thầy Dư năm ấy. Thảm quá, một chàng trai tốt, nhắc tới là đau lòng – A, tới rồi.”
Lang Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy trên cửa viết “phòng học mỹ thuật”.
“Mấy năm nay đều chạy theo tỷ lệ lên lớp, thể dục có điểm cộng còn tạm, riêng môn âm nhạc và mỹ thuật cơ bản đều là bài trí,” Thầy giáo già nói, “Lúc ấy còn thầy Dư, trường còn có học sinh năng khiếu mỹ thuật, sau thay đổi chính sách, trường chúng tôi không nhận ‘năng khiếu mỹ thuật’ nữa, phòng học mỹ thuật cũng thành nơi dùng để tham quan… Để tôi xem có phải chìa khóa này hay không.”
Nói xong, cửa mở “tách” một tiếng, một thứ mùi thiếu hơi người thốc vào mặt.
Thầy giáo già bật đèn, chỉ một bức tranh sơn dầu vẽ chân dung trên tường nói: “Em xem, bức ấy là thầy Dư vẽ đấy.”
Lang Kiều ngẩn ra, cô là người ngoài nghề, không biết vẽ đẹp hay xấu, chỉ cảm thấy bức chân dung đó rất thật, thật đến mức cô vừa nhìn là nhận ra ngay, cô gái trẻ cười tươi như hoa trên tranh có đôi mắt phượng và má lúm đồng tiền giống hệt Chu Phượng, cô ta mặc váy, khóe mắt cong cong cười với người ngoài tranh, vừa nhìn liền sinh ra thiện cảm.
Dưới bức tranh sơn dầu dán nhãn, viết chủ đề, tác giả và ngày tháng.
Dư Bân vẽ mười lăm năm trước, tác phẩm tên là “Tình nhân trong mộng”.
Đến bây giờ, nụ cười thoát tục trong tranh vẫn y nguyên, mà người bên ngoài lại biến thành một người đàn bà chất chứa thù hận, mặt mũi đáng ghét.
“Ở đây này,” Thầy giáo già mở một cái tủ trưng bày, nói với Lang Kiều, “Em đến đây nhìn xem – có phải là thứ em muốn tìm hay không?”
Lang Kiều vội vàng tiến lại, thầy chủ nhiệm mở một tấm giấy khen ra cho cô xem: “Trước khi gặp chuyện, thầy Dư dẫn các học trò đi vẽ vật thật, một em học sinh trong số đó dùng bài tập khi ấy tham gia một cuộc thi, còn giành giải thưởng, giấy khen có một bản của tác giả và một bản của thầy hướng dẫn… Đáng tiếc thầy Dư trở về không lâu thì xảy ra chuyện, không kịp nhìn thấy tờ giấy khen này. Lúc ấy vợ thầy Dư tinh thần không tốt lắm, nhìn thấy đồ của thầy là đau lòng, nên thứ này cũng để lại trường.”
Lang Kiều nhận lấy, trên giấy khen có kèm theo bản sao tác phẩm đoạt giải, là một bức tranh phong cảnh bờ biển đẹp vô cùng, bên trong giấy khen kẹp một tờ giấy ố vàng, vừa mở liền rơi ra.
“Đây là em học sinh viết, tình cảm của em ấy với thầy Dư rất tốt.”
Lang Kiều đeo bao tay, cẩn thận mở tờ giấy kia ra, chỉ thấy trên đó viết: “Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở, kỷ niệm chuyến đi Tân Hải lần cuối cùng với thầy Dư.”
Dư Bân trước khi chết từng đến Tân Hải!
Đồng tử Lang Kiều khẽ co lại: “Thầy, thầy có thể giúp em liên lạc với học sinh này không ạ?”