Sáng sớm ra đường còn là ánh dương rạng rỡ, trời trong vạn dặm, chập tối lại đột nhiên vô cớ xuất hiện một đám mây, tuyết nhẹ ngang ngược rơi xuống.
Lạc Văn Chu đẩy xe đạp như xe trượt tuyết, vừa đi vừa trượt, sắp trượt đến cổng Cục công an thì Đào Nhiên chợt rảo bước chạy tới, treo một cái hộp đóng gói rất có không khí ngày lễ lên tay lái: “Sao ông chạy nhanh vậy, vội về nhà nấu cơm à? Đây là thịt khô mẹ tôi gửi dưới quê lên, đều làm từ heo không ăn thức ăn chăn nuôi, thực phẩm xanh thuần thiên nhiên, khi nãy tôi đã chia hết lượt văn phòng rồi, phần này là của ông.”
Lạc Văn Chu còn chưa nói xong một câu “Cảm ơn”, đã thấy Đào Nhiên đặt tay lên hộp thịt khô kia, ngón trỏ nhanh chóng gõ ba cái.
Trời vừa trở lạnh, Đào Nhiên đã sớm trùm áo lông dày như mai rùa, cả người chỉ lộ ra đôi mắt, khi Lạc Văn Chu ngẩng đầu nhìn, thấy trong mắt anh không có một tẹo nét cười, lập tức biết hộp “đặc sản quê” này không phải là đặc sản quê đơn thuần.
Lạc Văn Chu khựng lại, sau đó điềm nhiên cảm ơn, cầm trong tay áng thử: “Vừa nhìn thấy thịt khô liền biết mùa đông đến thật rồi – sao nặng thế, mẹ ông gửi cho ông bao nhiêu vậy?”
“Nhiều lắm,” Đào Nhiên nói, “Hôm qua tôi còn biếu cô một hộp.”
Lạc Văn Chu sửng sốt – Đào Nhiên vừa rồi gõ hộp, là ám chỉ trừ thịt khô ra còn có thứ khác, thêm câu này tức là thứ bên trong lấy từ chỗ cô – người vợ góa của Dương Chính Phong.
Hai người im lặng trao đổi một ánh mắt.
Thứ lấy từ chỗ cô, chỉ có khả năng là di vật của Dương Chính Phong.
Lạc Văn Chu hỏi thử: “Cô không thích gặp hai ta, bây giờ không phải lễ tết, ông tới quấy rầy, cô không đuổi đi à?”
Lão Dương hi sinh đã ba năm, nếu trong tay cô có thứ gì, tại sao bây giờ mới chịu lấy ra?
Đào Nhiên dừng một chút, trong ánh mắt tràn ngập thứ nào đó khó có thể tả được.
Gió đêm cuốn theo bông tuyết lạnh lẽo thấu xương, có thể thổi xuyên qua da, vào thẳng phế phủ. Lá cờ đỏ trước cổng Cục công an cắm từ đợt quốc khánh mãi chưa tháo xuống, bay phấp phới trong gió tuyết, đỏ rực như muốn đâm xuyên hoàng hôn nặng nề vậy.
Lạc Văn Chu đứng lại, trong lòng bỗng nhiên sinh ra dự cảm xấu.
“Cô… cô tháng trước đi bệnh viện,” Đào Nhiên vô thức thoáng nhìn ánh mặt trời xa vời, lại không có điểm dừng mà trở xuống chân mình, nói khẽ, “Vừa kiểm tra ra ung thư hạch bạch huyết.”
Lạc Văn Chu thảng thốt: “Cái gì?”
“Giai đoạn cuối,” Đào Nhiên nói, giống như bị gió lạnh lùa vào làm sặc, anh nói hơi khó khăn, “Không còn… không còn bao nhiêu ngày.”
“Tôi đi thăm cô.” Lạc Văn Chu sửng sốt một lát, chợt nhảy lên xe, giẫm bàn đạp, “Vậy con gái cô phải làm thế nào, cô bé còn chưa tốt nghiệp…”
Đào Nhiên giữ khuỷu tay anh, lắc đầu.
“Hôm nay muộn quá rồi, ông về nhà trước đi, đừng quấy rầy cô nghỉ ngơi.” Đào Nhiên nói, lại lần nữa gõ hộp thịt khô, ám chỉ, “Ông cũng không phải ai gặp đều thích, cô thấy ông chưa chắc tâm trạng sẽ tốt – hãy về nhà ăn một bữa ngon, tôi đi đây, ông đạp xe chậm thôi.”
“Đào Nhiên!” Lạc Văn Chu phun ra một làn khói trắng, nói với theo bóng lưng anh, “Cô bị bệnh này, có phải vì Lão Dương không? Có phải vì Lão Dương gặp chuyện, tâm tình cô u uất mới như vậy hay không?”
Đào Nhiên đằng xa khoát tay, không trả lời.
Không có gì để trả lời, truy sâu nguyên nhân thêm nữa cũng chẳng thay đổi được kết quả, việc đã đến nước này, nói gì cũng muộn rồi.
Cũng có thể đây chính là số mệnh.
Chẳng có liên quan gì với anh là thiên tài địa tài hay quỷ tài, gia sản kếch xù, lắm quyền nhiều thế.
Thịt khô Đào Nhiên treo trên tay lái quả thực không ít, nặng trĩu cản bánh trước, Lạc Văn Chu đi ngược gió thật sự rất khó khăn.
Lúc sáng đi hai bánh của chiếc xe này còn như một đôi phong hỏa luân thần thông quảng đại, mà buổi tối về giống như đã thành vòng sắt biến dạng.
Lạc Văn Chu đang đạp xe trên đường, rẽ phải, qua bãi đậu xe ở cửa trung tâm thương mại, anh chợt cảm thấy gì đó, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó chợt nhận ra chiếc xe mình vừa vượt qua hơi quen mắt.
Lạc Văn Chu vội vã dùng chân thắng xe, quay đầu nhìn lại, đột nhiên đối mặt với xe của chính mình.
Anh đội băng tuyết li ti, trợn mắt nhìn “tọa kỵ” của mình. Động cơ xe đang nổ, phát ra tiếng “ù ù”, bông tuyết lả tả xoay tròn rơi xuống dưới đèn chiếu gần ấm áp.
Phí Độ lại tới đón anh?
Tim Lạc Văn Chu khi nãy chùng xuống như lắp thiết bị giảm trọng lực, lơ lửng giữa trời, bơi chó một vòng quanh biên giới ngực. Anh định thần lại, ra vẻ điềm nhiên đi đến trước cửa sổ xe, khom lưng đang định gõ cửa sổ, niềm vui bỗng nhiên biến thành nỗi sợ-
Phí Độ không biết đợi anh bao lâu rồi, đã co ro ngủ trong tư thế lái, trong xe hiển nhiên mở hệ thống sưởi ấm, mà hắn chẳng rõ là sợ lạnh hay là thế nào, lại đi đóng chặt cửa sổ!
Một luồng hơi lạnh chảy ngược vào ngực Lạc Văn Chu, gan suýt nứt ra, anh đập cửa kính: “Phí Độ, Phí Độ!”
Đương khi anh đã định phá cửa, Phí Độ rốt cuộc tỉnh dậy, hắn hơi mơ màng cựa cựa, giống như quên mất mình đang ở đâu, sau đó mới chú ý tới động tĩnh bên cạnh.
Phí Độ dùng ngón tay dụi mắt, mở cửa xe: “Anh tan tầm…”
Một câu hỏi han còn chưa kịp nói xong, Lạc Văn Chu đã xách cổ áo lôi hắn ra khỏi xe, quát vào tai hắn một câu: “Mẹ kiếp cậu muốn chết hay thiếu thường thức vậy!”
Phí Độ lảo đảo, từ trong xe hơi ấm áp như mùa xuân chợt rơi vào đất trời lạnh giá, hắn rùng mình, hoàn toàn tỉnh táo lại, bấy giờ hắn mới ý thức được mình vừa rồi đã làm gì – không phải Phí Độ cố ý muốn làm mình chết ngộp, lúc chờ Lạc Văn Chu hắn xuống xe đi bộ vài vòng, thật sự không chịu được lạnh, thế là tính toán chạy về xe ngồi một lúc cho ấm. Nhưng không ngờ nằm viện một lần làm cơ thể bị thương tận gốc, chỉ một lúc, máu tay chân còn chưa tuần hoàn, thì hắn đã không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Phí Độ rất ít làm chuyện ngu ngốc như vậy trước mặt người khác, ít nhiều ảo não: “Kỳ thực tôi…”
“Cút cút cút, cút sang bên kia.” Lạc Văn Chu trong cơn thịnh nộ chẳng thèm nghe hắn giải thích, lôi Phí Độ ném vào ghế lái phụ, lại hùng hổ lên xe, phóng khỏi bãi đậu xe. Xả khói lái đi hơn chục mét anh mới lại nghĩ tới cái gì, chửi bới xuống xe chạy về, lôi con ngựa sắt và thịt khô bị bỏ quên nhét vào cốp sau.
Anh đóng cửa cái rầm, lửa giận phừng phừng lái xe về nhà.
Phí Độ từng này tuổi đầu rất ít bị người ta quát vào tai, đột nhiên bị Lạc Văn Chu nổi cơn tam bành, hắn hơi ù tai chưa phản ứng được, giống như con Lạc Một Nồi khi vừa đánh vỡ cái bát bằng sứ vậy.
Hắn ngớ người một lúc lâu mới hoàn hồn, để che giấu sự xấu hổ, hắn mỉm cười rất khéo léo, một tay chống đầu, một tay rất xấu xa đặt trên đùi Lạc Văn Chu, hạ giọng nói: “Sư huynh, anh lo lắng cho tôi như vậy à?”
Lạc Văn Chu không muốn khiêu khích nhau với hắn, đập văng tay hắn: “Cút!”
Chủ tịch Phí liên tục thất bại lập tức điều chỉnh sách lược, dịu giọng nói: “Tôi chỉ là quá lạnh, lên ngồi cho ấm, không định ở lâu, vừa rồi chỉ là… Ừm, nhắm mắt nghỉ ngơi.”
Lạc Văn Chu lạnh tanh nói: “Lúc nhắm mắt nghỉ ngơi đến tai cậu cũng nhắm luôn à?”
Phí Độ: “…”
Hai câu biện bạch này rất phản tác dụng, Lạc Văn Chu định thần lại khỏi nỗi sợ hãi cơ hồ nứt hết gan mật lúc ban đầu, giống như bị ấn trúng công tắc nào, hít sâu một hơi, triển khai trường thiên đại luận như dội bom dành cho Phí Độ.
Về điểm này Lạc Văn Chu rất được chân truyền từ cha, ngẫu hứng diễn thuyết và ngẫu hứng chửi mắng đều tinh thông, mắng từ đủ loại việc khốn nạn trước kia Phí Độ từng làm, đến hắn vừa xuất viện đã quên sạch sành sanh lời dặn của bác sĩ, mới sáng ra chẳng biết đã lái xe đi đâu chơi, không bệnh mà thích tự tìm bệnh.
Đến cuối cùng, anh còn đưa ra một câu cật vấn tương đối đanh thép dành cho giải thích yếu ớt của Phí Độ – Lạc Văn Chu: “Sợ lạnh? Sợ lạnh mà không mặc quần mùa thu!”
Phí Độ không thể đáp nổi vấn đề này, hắn đành phải giữ im lặng, nghe răn dạy suốt dọc đường đến tận nhà, không còn ý định xen miệng vào nữa.
Thấy đã đẩy cửa vào nhà mà Lạc Văn Chu một tay xách hộp thịt khô một tay kẹp cái xe đạp kêu leng keng còn chưa định thôi, Phí Độ bất thình lình ôm lấy anh, cho anh một nụ hôn như tập kích, lần này nói ra lời thoại chính xác: “Sư huynh, em sai rồi.”
“…”
“…” Lạc Văn Chu cố hết sức đanh mặt lại, nhưng giọng không khống chế được nhẹ xuống, “Bớt dùng trò này cho tôi nhờ.”
Phí Độ hơi cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai anh, nghĩ ngợi một thoáng, lại nói: “Có thể phạt tôi lấy thân tạ lỗi không?”
Lạc Văn Chu biết ngay miệng chó khó phun ra ngà voi, vỗ nhẹ lưng hắn, đưa xe đạp cho hắn, sai: “Xe chắc dắt được chứ, dắt xuống hầm cho tôi – trước khi ăn cơm hoạt động một chút đi, xem cái bộ dạng thận hư của cậu kìa.”
Phí Độ vội vàng một vừa hai phải, cầm tay lái đẩy con ngựa sắt cũ rích xuống hầm, trên cái tủ ở gian cầu thang có gương toàn thân, lúc đi lên hắn vô tình ngẩng đầu nhìn, phát hiện khóe miệng mình lại có một nụ cười mỉm không rõ lắm.
Xích xe đạp mới tra nhớt, trong quá trình di chuyển để lại một vết bẩn rõ rệt trên ống quần phẳng phiu của Phí Độ, hắn dừng lại, giống như không hiểu mình có chuyện gì mà buồn cười, đúng lúc này Lạc Văn Chu ở trong bếp lại giục hắn: “Mau vào đây làm phụ đi, đừng có há miệng chờ ăn, biết rửa rau không?”
Tiền nhiệm “bá đạo tổng tài” đã xuống dốc thành “phu khuân vác” và “đàn em rửa rau” quẹt mũi: “… Không biết.”
Lạc Văn Chu: “Cái gì cũng không biết, vô dụng y như con Lạc Một Nồi… Á, ranh con!”
Lạc Một Nồi người ta đang yên lành ngồi kế bên liếm chân, cũng chẳng biết trêu chọc gì ai, nghe câu này nó điên tiết nhảy từ trên nóc tủ lạnh xuống, vô cùng chuẩn xác đáp lên chân Lạc Văn Chu, đạp mạnh một phát, sau đó co cẳng chạy.
Đêm khuya lạnh lẽo, sương hoa như khắc, có ngàn vạn ánh đèn.
… Cũng có một góc không ai biết, bao phủ tăm tối khó lòng tưởng tượng.
Cô bé trốn trong thùng rác, dưới chân nhớp nháp, mùi khó ngửi không ngừng thốc vào mũi, em run rẩy co tròn lại, cắn cổ tay mình. Trong bóng tối, em nghe thấy cách không xa truyền đến tiếng đàn ông thở hồng hộc, và tiếng trầm đục của dao chặt vào xương.
Em đã mười lăm tuổi, cao như người lớn, có lẽ em cũng nên giống một con người, tông thùng rác nồng nặc mùi hôi thối, ra ngoài liều mạng với kẻ kia.
Nhóm em vốn có hai người, hai chọi một, biết đâu lại có cơ hội.
Nhưng mà em quá yếu đuối, căn bản không dám đối mặt, cũng không dám mảy may phản kháng, luôn trốn đi theo bản năng.
Đột nhiên, tiếng bước chân kéo dài và nặng nề kia một lần nữa vang lên, càng lúc càng gần, tim cô bé cũng run rẩy theo tiếng bước chân, dưới nỗi sợ hãi cực độ, toàn thân em lại bắt đầu tê dại.
Tiếng bước chân kia chợt dừng lại, đứng ngay bên ngoài thùng rác.
Bao xa? Một mét? Nửa mét… Hay ba mươi centimet?
Cô bé nín thở, cách tên sát nhân đáng sợ một cái thùng nhựa mỏng, đã thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tanh tưởi trên người hắn.
Đột nhiên, thùng rác bị gõ nhẹ.
“Cộc” một tiếng.
Thần kinh căng lên hết cỡ của cô bé chợt đứt lìa, em run lên bần bật, khóa kéo kim loại của áo khoác đụng vào thành thùng nhựa-
Tiếng cười khẽ quỷ dị vang lên trong bóng tối, một người đàn ông dùng chất giọng khàn khàn ngâm nga lạc điệu: “Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra…”
Cô bé thét lên thảm thiết, ở cách chỗ em trốn chưa đầy hai mét, xác một cậu thiếu niên lặng lẽ nằm đó, đôi mắt bị đâm nát, tứ chi đều bị chặt rời, xếp ngay ngắn thành một hàng bên cạnh, trên người đắp áo khoác đồng phục của trường trung học Dục Phấn.
Lúc này là mười giờ rưỡi đêm.
Lạc Văn Chu khóa hết thức uống chứa cafêin trong nhà, đè đầu Phí Độ, rót cho một ly sữa nóng, bắt buộc hắn đi ngủ.
“Mười giờ rưỡi,” Phí Độ thoáng nhìn đồng hồ, khịt mũi coi thường giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của người trung lão niên, “Đừng nói tiệc nửa đêm, tiệc xã giao cũng còn chưa vào màn chính đâu, sư huynh à, chúng ta thương lượng một chút…”
Lạc Văn Chu từ chối đàm phán, dùng một câu chặn họng hắn: “Đừng lắm lời, nằm xuống ngủ.”
Phí Độ cho rằng sự độc đoán trắng trợn này của Lạc Văn Chu là cực kỳ bất chấp lý lẽ, đang chuẩn bị phản đối, thì nhìn thấy Lạc Văn Chu móc còng trong túi quần ra.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Phí Độ lập tức nằm xuống ngay không hé môi một tiếng.
Lạc Văn Chu nằm với hắn đến khoảng nửa đêm, xác định Phí Độ ngủ say rồi mới bò dậy khẽ hôn hắn một cái, ra khỏi phòng ngủ đóng cửa lại, vào phòng chứa đồ dưới bếp lục hộp thịt khô Đào Nhiên cho anh, trong mùi thịt thơm phức, tìm được một cái túi đựng hồ sơ dày cộp.
Vừa mở, một lá thư viết tay liền rơi ra.
Đó là… giấy viết thư kẻ ô màu đỏ thời nay đã rất ít người dùng, trên là từng nét chữ bằng bút máy, Lạc Văn Chu đã nhìn thấy vô số lần – nét chữ của ông cảnh sát già Dương Chính Phong.
“Giai Tuệ,” Xưng hô mở đầu là tên vợ ông, Dương Chính Phong viết rằng, “Viết lá thư này là để phòng ngừa vạn nhất, vạn nhất một ngày kia anh chết bất ngờ, em phát hiện mấy thứ này anh để lại, hi vọng nó đừng mang đến nguy hiểm cho em và Hân Hân. Làm nghề này, chẳng ai hi vọng mang đến nguy hiểm cho gia đình, nhưng anh đã không còn ai để có thể phó thác.”
Tim Lạc Văn Chu “thịch” một phát.
“Lo liệu xong hậu sự của anh, em hãy nhớ, đừng liên lạc với người trong cục nữa, có một số người đã thay đổi rồi, anh không biết người đó là ai, em nhất định phải cẩn thận. Bọn trẻ Văn Chu và Đào Nhiên đều do một tay anh dẫn dắt, anh hiểu chúng, nhưng đều còn quá trẻ, lòng có lẽ dư, năng lực chưa hẳn đủ, đừng liên lụy chúng vào, em cũng đừng qua lại quá chặt chẽ với chúng, để tránh đám hậu sinh không biết nặng nhẹ, tạo thành hi sinh vô ích.”