Đồn công an trên đường Bình An, khu Bình An, thành phố Yến Thành nhận được tin từ tổng đài truyền đến – ở một khu nhà trọ rất cũ trong khu vực, vốn là nơi vừa ở vừa kinh doanh, lâu năm không sơn sửa lại, tiền thuê và giá bán đều rất rẻ, rất được người xứ khác và khách thuê ham rẻ hoan nghênh, rất nhiều người đến rồi đi, thành phần dân cư cực kỳ phức tạp, dăm ba hôm lại xảy ra mâu thuẫn.
Có một hộ dân mấy ngày liền ngửi thấy mùi hôi khó tả được, vừa vặn trong nhà có thai phụ, không chịu nổi mùi hôi thối. Người nhà nhận ra mùi hôi đến từ hàng xóm, bèn sang nói chuyện, mà nhà kia trước sau không ai ra mở cửa. Gia đình thai phụ lại tìm bên quản lý nhà tương đương với không tồn tại, tra thử mới phát hiện đó là phòng cho thuê, khách thuê không để lại phương thức liên lạc, số di động của chủ nhà thì đã thôi dùng từ lâu.
Gia đình thai phụ phẫn nộ cho rằng bên quản lý làm ăn tắc trách, muốn phá cửa nhà hàng xóm, hai bên đánh nhau, cuối cùng kinh động đồn công an.
Đồn công an trên đường Bình An phái đến hai công an kỳ cựu có kinh nghiệm chuyên hòa giải mâu thuẫn láng giềng, vừa đến nơi, còn chưa kịp triển khai kỹ năng hòa giải, cửa nhà trọ cũ lại trúng một cú Phật sơn vô ảnh cước của người nhà thai phụ, trong lúc mấu chốt này khéo thế nào mà “kẽo kẹt” một tiếng gãy trục cửa, ô hô thương thay.
Mùi hôi thối có thể đi làm khách mời cho chương trình “nguy cơ sinh hóa” như được tháo phong ấn, suýt nữa làm mấy vị ở cửa ngất xỉu. Viên công an lớn tuổi hơn cảm thấy mùi này quen quen, đột nhiên nghĩ tới điều gì, biến sắc, quát không cho mọi người vào, bản thân lấy ủng và gậy cảnh sát vào cẩn thận kiểm tra một vòng, cuối cùng mở cửa tủ lạnh-
Ba tiếng sau, xe cảnh sát trên cục chiếm khoảng đất trống trước khu nhà trọ.
Mặc dù vẫn còn thọt nhưng hiển nhiên Lạc Văn Chu đã quen chung sống hòa bình với cái “chân thứ ba”, theo bản thân anh nói thì, bây giờ anh leo nóc lật ngói, xuống đất bắt trộm đều không thành vấn đề, ra hiện trường càng là chuyện nhỏ như con thỏ.
Anh đeo ngang gậy sau lưng, hệt như đeo thanh kiếm lớn trong game, dùng động tác Kim kê độc lập độ khó cao đứng vững vàng trước tủ lạnh, nhô người quan sát vị “nhân huynh” bên trong.
Trong tủ lạnh có một xác chết nam.
Mùa đông năm nay lạnh sớm, các khu huyện của Yến Thành lũ lượt cung cấp hơi ấm sớm, nhà này do không ai đóng tiền nên đã bị cắt điện từ hơn nửa tháng trước, hơi ấm đến sớm tuyết thượng gia sương cho cái tủ lạnh đã ngừng làm lạnh, nhiệt độ tăng vọt lên, xác chết bị nhét bên trong và vi khuẩn chủng loại đa dạng làm một “cuộc gặp thế kỷ”, sinh ra phản ứng sinh hóa kỳ diệu.
Lang Kiều vốn định đi theo đỡ Lạc Văn Chu, nhưng cố gắng nửa phút suýt nữa bị sốc, đành phải lâm trận tháo chạy, lao ra cửa la lên: “Sếp à, anh bị viêm mũi đúng không?”
“Một cảnh sát quen thuộc nhà bếp, trong công việc và cuộc sống có sinh vật nát bét kiểu nào mà chưa thấy? Em bớt làm quá đi.” Lạc Văn Chu không hề quay đầu lại nói như thế, kế đó vẫy tay gọi đội pháp y, “Được rồi, tôi xem xong rồi, khiêng đi đi.”
“Đội trưởng Lạc.” Đào Nhiên đưa cho anh một bìa đựng hồ sơ, “Ông xem, nó được phát hiện bên dưới cái gối trên giường xếp của nạn nhân.”
Lạc Văn Chu đeo bao tay nhận lấy – đó là một bìa đựng hồ sơ rất thường thấy, kẹp mấy tờ giấy mỏng, trên mỗi tờ giấy đều dán một tấm ảnh, bên cạnh là các thông tin cơ bản của người trên ảnh như họ tên, giới tính, địa chỉ nhà, góc ghi chú rõ ngày và một con số không biết ý nghĩa. Một số là in, một số viết tay, bản viết tay nét chữ rất đậm, liên tục viết sai.
Ảnh Đổng Hiểu Tình bỗng nhiên xuất hiện trong danh sách – ngay trang đầu tiên, bị dùng bút đỏ đánh dấu chéo. Chính vì nó, vụ án này mới lập tức chuyển lên cục.
Một cảnh sát hình sự bên cạnh thò đầu nhìn: “Sao chữ giống học sinh tiểu học viết vậy?”
“Còn là một ‘học sinh tiểu học’ trổ mã quá mức, sống bằng nghề giết người.” Đào Nhiên nhìn quanh nhà một vòng – nhà này là kiểu nhà mở, trừ phòng vệ sinh ra thì chỉ có một phòng, không chia phòng khách phòng ngủ, hoàn cảnh cực kỳ đơn sơ.
Một cái tủ lạnh trở thành tủ giấu xác, một cái sofa bẩn đến không nhận ra màu, một cái ghế nhựa ba chân, một cái bàn trà thấp, một cái tủ tường kiểu cũ, một cái ti vi bám bụi và một cái giường xếp đơn giản, đây là tất cả đồ dùng trong nhà.
Trên sofa chất ít sách báo đồi trụy đã lật nhàu, một bộ bài Poker và mấy viên xúc xắc đổ thủy ngân. Góc nhà chất một đống chai bia và hộp cơm loại dùng một lần đã sử dụng, hộp cơm tự làm nóng cũng thối rồi, chẳng qua so với chủ nhà thì vẫn chưa bõ bèn gì.
Trong vali hành lý phía dưới tủ tường ngoài quần áo ra còn có không ít phương tiện gây án, bao tay cao su, mũ trùm đầu, ủng đi mưa, áo mưa, dao bị cấm, búa sắt, gậy sắt, súng bắn điện và vài công cụ mở khóa thường thấy. Chính giữa có mấy xấp tiền mặt một trăm đồng xếp gọn, khoảng mười mấy vạn, làm thành một vòng, cúng một pho tượng Phật bằng sứ mặt mũi hiền lành.
“Lang mắt to, không phải em thích ‘Leon’ à?” Lạc Văn Chu bảo Lang Kiều, “Đây là ‘Leon’ sinh ra ở khu vực chúng ta đó, mau tới chiêm ngưỡng đi.” (Leon là nhân vật trong phim The Professional, một sát thủ mù chữ)
“Nể anh là sếp, em có thể vờ không nghe thấy câu vừa rồi,” Lang Kiều u ám nói, “Thề không đội trời chung với kẻ bôi nhọ nam thần của em.”
Lạc Văn Chu cười giễu cô nàng con buôn ngay cả nam thần cũng không dám bảo vệ này một tiếng, kế đó quay sang Tiêu Hải Dương: “Người này danh tính thế nào?”
“Đây là chứng minh thư trong ví của hắn, Vương Tân Thành, nam, ba mươi chín tuổi, nhưng em vừa tra trên mạng rồi, giấy tờ này là giả, ảnh và thông tin không khớp nhau.” Tiêu Hải Dương đưa giấy chứng minh giống như thật cho Lạc Văn Chu, người đàn ông trên ảnh để tóc húi cua, mặt mũi bình thường, đôi mắt trừng thẳng người đối diện, có lẽ là do tác dụng tâm lý, trông hắn vô cùng hung hãn và ác độc.
“Mấy kẻ cần dùng giấy tờ giả bình thường đều có tiền án, rất có khả năng là đào phạm,” Lạc Văn Chu nói, “Em vào kho thông tin đối chiếu xem-“
Tiêu Hải Dương vội vàng vâng một tiếng.
“Đội trưởng Lạc, trong tủ tường tổng cộng có mười hai vạn đồng chẵn,” Đào Nhiên nhanh chóng đếm xong số tiền mặt cúng Phật, “Số tiền mặt viết bên cạnh ngày tháng trên trang tư liệu của Đổng Hiểu Tình chính là số này, hẳn là tiền mua mạng cô ta. Ngày tháng trên hóa đơn giao cơm cuối cùng trong đống rác là một ngày trước khi Đổng Hiểu Tình chết, nếu đây là hung thủ tông chết Đổng Hiểu Tình, thế rất có khả năng hắn vừa lấy được tiền thì đã chết. Hạng liều mạng này đều là sáng nay có rượu sáng nay say, cho dù cúng Phật, chắc chắn cũng chỉ được một đêm thôi.”
“Vừa diệt khẩu xong lại bị người ta diệt.” Lạc Văn Chu thở dài, “Hơn một tháng rồi, chỉ mong camera khu Bình An lưu lại còn chưa kịp xóa, ông đi tra xem, không có thì thử thu thập camera dân dụng quanh đây… chắc chắn sẽ có manh mối thôi.”
Đào Nhiên nhận ra anh có ẩn ý, ngẩng lên nhìn Lạc Văn Chu, Lạc Văn Chu lắc đầu, ánh mắt lại lần nữa dừng ở hung khí trong tủ tường – kiểu dáng mũ trùm đầu và bao tay cao su quen thuộc như thế, thậm chí anh vừa nhìn đã nhận ra, đây là trang phục lúc ấy tên hung thủ anh gặp thoáng qua trên chiếc xe vỡ nát kính trước mặc.
Lạc Văn Chu dùng gậy gõ nhẹ nền nhà, chậm rãi ra khỏi hiện trường nồng nặc mùi hôi, trong lòng có dự cảm – sợ rằng đây chính là “chứng cứ mấu chốt” bấy lâu nay họ vẫn chờ đợi.
Lời Lạc Văn Chu nói cứ như tiên tri vậy.
Vài ngày sau, Tiêu Hải Dương thông qua ADN và ảnh, tìm được danh tính thật sự của “Vương Tân Thành” từ kho dữ liệu tội phạm truy nã. Kẻ này vốn tên “Vương Lịch”, là tài xế đường dài, do nghiện cờ bạc mắc nợ, bí quá hóa liều, chém chết cả nhà chủ nợ, sau đó bỏ trốn ngay trong đêm, bị cảnh sát địa phương truy nã, không ngờ từ đây lại chuyển sang làm nghề không cần vốn.
Pháp y chứng thực, Vương Lịch chết do trúng độc, dạ dày còn bia, phỏng đoán là hắn trong tình huống không hề cảnh giác đã uống bia bỏ thuốc độc mạnh, trên nền nhà có chất độc và bia sót lại, chắc hẳn là khi chất độc phát tác nạn nhân đã giãy giụa làm đổ chai bia, nhưng tại hiện trường không thể tìm được chai bia từng tiếp xúc với thuốc độc.
Ngoài ra, cảnh sát phát hiện một cái ấm đun nước trong nhà Vương Lịch, nước còn nửa ấm, song nhà hắn không hề có chai bình nào đựng được nước nóng.
Nói cách khác, lúc ấy kẻ nào đó đã gõ cửa nhà Vương Lịch, rất có khả năng là mang tiền tới, nên được tiếp đón niềm nở, Vương Lịch không chỉ uống bia hạ độc, thậm chí còn rót một ly nước nóng cho hắn.
Người này bưng ly, lạnh lùng nhìn tên sát thủ ngu xuẩn trúng độc ngã xuống, bất lực giãy giụa, cho đến khi hoàn toàn tắt thở.
Sau đó hắn nhét xác chết vào tủ lạnh – làm thế thời gian xác chết bị phát hiện sẽ kéo dài, rất nhiều chứng cứ đều chôn vùi theo thời gian – rồi đem chai bia có độc và cái ly mình đã chạm vào đi xử lý, không để lại dấu vết gì, chờ đến khi xác chết bị phát hiện, bản thân đã kim thiền thoát xác từ lâu.
Hoàn hảo.
Nếu không phải tên ngu xuẩn Vương Lịch này bỏ một tờ “hóa đơn” dưới gối… và cái ly sứ xui xẻo hắn dùng còn có nắp.
Nắp ly khi Vương Lịch trúng độc giãy giụa đã lăn xuống sàn cùng chai bia, món hàng rẻ tiền này chất lượng kém, rơi xuống bị vỡ, mặc dù kẻ hạ độc cẩn thận mang mảnh vỡ đi, tiếc rằng đi quá gấp, không phát hiện bên dưới sofa còn một mảnh.
Trên đó vừa vặn có dấu vân tay Trịnh Khải Phong.
Đến đây thì, tất cả chứng cứ đều đâu vào đấy tự mình thong thả xếp thành một đội, đi tới trước mặt cảnh sát, như có một bàn tay vô hình đang xâu chuỗi tiền căn hậu quả vậy-
Bắt đầu từ ba mươi tám năm trước mưu sát Chu Nhã Hậu, Trịnh Khải Phong và Chu Tuấn Mậu đã hoàn thành việc tích lũy nguồn vốn ban đầu nồng mùi máu tươi.
Hai mươi mốt năm trước, Chu Thị tiến quân về nước, giở lại trò cũ, trong quá trình này, vợ chồng Đổng Càn vô tội bị liên lụy. Đổng Càn đau nỗi đau mất người thân, nhưng vẫn chẳng hay biết gì, trải qua cuộc sống bình thường trong sự đau khổ không thể làm gì được, song tên của ông ta đã bị ma quỷ ghi vào sổ.
Từ sau đó, Trịnh Khải Phong và Chu Tuấn Mậu rốt cuộc qua giai đoạn đồng tâm hiệp lực của “cộng sự vàng”, bắt đầu đồng sàng dị mộng.
Đến bây giờ, có lẽ là thời cơ chín muồi, hoặc hai người rốt cuộc tiến vào giai đoạn “gà nhà bôi mặt đá nhau”, Trịnh Khải Phong lại lôi ra phục bút từ hai mươi mốt năm trước, lợi dụng Dương Ba tự cho là con riêng của Chu Tuấn Mậu, nội ứng ngoại hợp, tông chết người đứng đầu Chu Thị vẻ vang một đời.
Cái chết của Chu Tuấn Mậu như một hòn đá dấy lên ngàn tầng sóng, để các Thái tử thật giả ôm âm mưu riêng nối nhau lên sàn diễn một vở hài kịch, vốn tưởng rằng có thể chậm rãi thu lưới, không ngờ “con dao giết người” Đổng Càn này lại bại lộ.
Đổng Hiểu Tình ám sát Chu Hoài Cẩn, ngộ thương Chu Hoài Tín, hung thủ khẩn cấp diệt khẩu, cảnh sát cùng ngày hôm ấy tái thẩm Chu Hoài Cẩn.
Giống như là lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, bí mật hai mươi mốt năm trước ngoài ý muốn bị lộ ra dưới ánh mặt trời.
Trịnh Khải Phong nghe tin bỏ chạy, cầm tiền mặt đến gõ cửa nhà hung thủ sát hại Đổng Hiểu Tình, dùng một ly kịch độc mưu sát kẻ mưu sát. Tiếp đó lão đi đón Dương Ba, muốn đào tẩu, không ngờ ở dưới lầu khách sạn ngoài ý muốn bị cảnh sát phục kích, Trịnh Khải Phong cùng đường, dùng đến thủ đoạn cuối cùng – chết chung.
Từ “đồng tâm hiệp lực” đến “chết chung” chỉ cần bốn bước, không ngờ giữa cộng sự bình thường là lưu trình này, mà cộng sự không bình thường cũng chẳng thể ngoại lệ.
Theo xác Vương Lịch bị phát hiện, tất cả đương sự quan trọng đều đã chết, những việc nhỏ không đáng kể – chẳng hạn như nhân viên chuyển phát thần bí giao bưu phẩm cho Đổng Càn là ai, kỵ hành giả theo dõi Đổng Hiểu Tình là ai, tên bại não phóng hỏa đốt nhà Đổng Hiểu Tình chưa nói, còn gửi tin nhắn khiêu khích cảnh sát là ai, giờ đã chết hết chẳng còn ai để đối chứng, đành phải nhất loạt gọi là “lính của Trịnh Khải Phong” như đám vệ sĩ riêng hôm đó bắt trên xe lão.
Vẽ một lá bùa dừng cho sáu mạng người nặng trình trịch này.
Sáu mạng người như sáu ngọn núi băng, đồng thời đâm vào Chu Thị con thuyền “Titanic” đa quốc gia này, mưu sát, rửa tiền, phạm tội xuyên quốc gia… Một truyền kỳ của thời đại đối mặt với trời chiều, thảm đạm chìm nghỉm trong biển cả thời đại.
Phí Độ tắt chế độ loa ngoài, nói với Đào Nhiên đầu dây bên kia đang cho hắn biết tiến độ vụ án: “Cảm ơn anh, em biết rồi.”
Sau một tháng, Phí Độ rốt cuộc từ toàn thân bất toại tiến hóa lên bán thân bất toại, mặc dù đứng thẳng đi lại còn tương đối thành vấn đề, song ít nhất đã có thể ngồi dậy nói vài câu.
Hộ lý bị đuổi đi, Phí Độ ở trong bệnh viện tiếp một vị khách tới thăm – Chu Hoài Cẩn trông còn thảm hại hơn Phí Độ suýt bị nổ tan xác, ngồi cứng đờ bên cạnh, nghe xong tiền căn hậu quả anh ta ngồi thừ ra đó, một lúc lâu không nói gì.
“Đại khái chính là như vậy,” Phí Độ ngồi trên xe lăn, nửa người trên đổ về trước, “Chu tiên sinh, có thể câu này anh đã nghe chán rồi, tôi vẫn lặp lại lần nữa, hãy bớt đau buồn.”
Chu Hoài Cẩn nhắm chặt mắt.
Ánh mắt Phí Độ xuyên qua thấu kính không gọng, bình thản lột da rút xương Chu Hoài Cẩn một phen: “Kỳ thực tôi có một điểm không hiểu lắm, tại sao Trịnh Khải Phong phải dùng đòn sát thủ với ông nhà anh vào lúc này?”
“Chu…” Chu Hoài Cẩn mở miệng, giọng rất khàn, liền vội vàng hắng giọng, “Chu Tuấn Mậu mấy năm nay thân thể vẫn rất khỏe mạnh, nhưng năm ngoái khi kiểm tra sức khỏe phát hiện ngực có một bóng đen, tuy rằng sau đó chứng minh là sợ bóng sợ gió, vẫn hơi tạo thành đả kích cho ông ta, một hai năm gần đây, ông ta rất nhiều lần nhắc tới chuyện lập di chúc – hẳn Hoài Tín đã nói với anh rồi.”
Khi báo cảnh sát quả thật Chu Hoài Tín đã líu ríu nói qua, Phí Độ khẽ gật đầu.
Chu Hoài Cẩn cười khổ: “Ông ta không nhận tôi, sẽ không để lại cho tôi một xu, di sản đương nhiên do Hoài Tín thừa kế. Hoài Tín thì anh cũng biết, khá khôn vặt, nhưng không giỏi thay ca – đặc biệt là không tiếp quản được công việc dở đen dở trắng này.”
Anh ta không cần nói tiếp thì Phí Độ đã hiểu – Chu Tuấn Mậu đến cuối đời rốt cuộc nhớ ra mình còn một đứa con không nên thân, cũng biết hắn tuyệt đối không khống chế được Chu Thị phức tạp này, cho nên muốn giúp Chu Hoài Tín dọn dẹp sơ qua sản nghiệp, dần dần rời khỏi một số lĩnh vực không hợp pháp lắm.
Ông ta đã phản bội Trịnh Khải Phong cùng bò ra khỏi vũng bùn với mình.
Chu Hoài Cẩn cúi đầu lau mắt, đứng dậy chào từ biệt: “Cảm ơn chủ tịch Phí, tôi sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa…”
Phí Độ cắt ngang: “Chu tiên sinh sau này có dự định gì không?”
Chu Hoài Cẩn cười khổ: “Không hẳn là dự định, tôi còn phải quay về phối hợp với các anh điều tra Chu Thị đã.”
“Anh không có quyền quyết định, cũng không tham dự, xét một cách nghiêm túc còn là một trong các nạn nhân,” Phí Độ nói, “Yên tâm đi, trong tình huống bình thường sẽ không liên lụy đến anh đâu.”
Chu Hoài Cẩn: “Nhờ vào cát ngôn của anh, cảm ơn.”
“Nhưng tôi còn vài điều nghi hoặc,” Phí Độ dùng tay không bị thương gõ nhẹ tay vịn xe lăn, nhìn Chu Hoài Cẩn từ dưới lên trên, “Anh Chu – tôi gọi thế anh không để ý chứ? Tôi đột nhiên cảm thấy hai anh em anh, nhà anh… bản thân cha anh, tất cả bi kịch đều bắt nguồn từ việc Chu Tuấn Mậu trong tình huống chưa giám định ADN, tự dưng cho rằng anh không phải là con ruột, chuyện này tôi nghĩ mãi vẫn không tài nào hiểu nổi.”
Chu Hoài Cẩn ngớ ra.
“Ngoài ra, trong vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, không nói các chi tiết nhỏ, tôi chỉ nói điều tôi cảm thấy khó tin nhất – anh Chu, anh biết Trịnh Khải Phong từ bé, anh cảm thấy lão sẽ là loại ‘liệt sĩ’ cùng đường liền tự nổ chết mình sao?”
Chu Hoài Cẩn: “Ý anh là…”
“Còn có Dương Ba,” Phí Độ nói, “Các anh đều cảm thấy người này chẳng có tài cán gì, ngay cả hắn trèo lên chức thư ký chủ tịch cũng phải nhiều lần nghi ngờ, Trịnh Khải Phong rốt cuộc coi trọng gì ở một kẻ tư chất tầm thường như thế? Mưu sát Chu Tuấn Mậu muốn dẫn hắn, đào tẩu trong đêm cũng muốn dẫn hắn theo? Anh không cảm thấy kỳ lạ à?”
Chu Hoài Cẩn theo lời hắn nói từ từ mở to đôi mắt giăng đầy tia máu.
“Chúng tôi sợ rằng chỉ có thể tra được đến đây, các giao dịch phát sinh ở nước ngoài thật sự nằm ngoài tầm tay với,” Phí Độ nhìn thật sâu vào mắt Chu Hoài Cẩn, nhấn từng chữ, “Anh Chu, anh có từng nghĩ tới, nếu sau lưng còn có người, nếu Trịnh Khải Phong cũng chỉ là một quân cờ?”
Chu Hoài Cẩn kinh hãi nhìn hắn.
“Anh biết phương thức liên lạc của tôi mà – ngoài ra, tôi luôn cảm thấy thứ phu nhân khóa trong két sắt cả đời, hẳn không chỉ là một hộp thuốc trợ tim uy hiếp Chu Tuấn Mậu, anh thấy thế nào?” Phí Độ khẽ nháy mắt với anh ta, hạ giọng nói, “Tôi hi vọng Hoài Tín có thể nhắm mắt, tôi thích tranh của anh ta. Đi thôi, tôi tiễn anh.”
Chu Hoài Cẩn mất hồn mất vía rời khỏi bệnh viện, cũng không màng khách sáo một câu “dừng bước” với bệnh nhân bán thân bất toại, Phí Độ nhìn theo anh ta lên xe, khóe miệng rốt cuộc lộ ra một nụ cười mỉm hơi lạnh lẽo.
Hắn chậm rãi quay đầu xe lăn điện, hơi suy tư mà thong thả lăn về phòng bệnh của mình… Sau đó nhìn thấy một vị phu nhân đứng ngay trước cửa.
Vị phu nhân này hiển nhiên đã luống tuổi, song nét đẹp vui mắt vẫn chẳng mảy may ảnh hưởng, mặc trang phục màu xám đậm thời thượng và phong cách, khăn lụa trên cổ làm Phí Độ cũng không nhịn được khen ngợi ngắm vài lần, bóng lưng lại vẫn có thể nói là yểu điệu.
Người phụ nữ xách trong tay cặp lồng và hoa thăm bệnh, đang nhìn vào phòng Phí Độ.
Phí Độ hoài nghi vị phu nhân này đi nhầm phòng, thế là chậm rãi đẩy xe lăn tới, mở miệng chào: “Xin chào.”
Người phụ nữ nghe tiếng quay đầu lại, hơi mở to mắt đánh giá hắn.
Người đẹp thanh niên thường có, nhưng người đẹp trung niên thì khó gặp.
Phí Độ không tự chủ được khai hỏa lực của hạng công tử ăn chơi, nhẹ nhàng đẩy kính, lịch sự hỏi: “Cô gái, đi thăm bệnh không tìm thấy phòng à?”
Đối phương giống như sửng sốt trước cách xưng hô “cô gái” này, nhất thời không trả lời.
“Cô đứng đây một lúc, tôi cũng cảm thấy phòng bệnh của mình sẽ sáng lên,” Phí Độ đẩy xe lăn vào phòng bệnh, tiện tay ngắt một đóa hoa không biết do ai mang đến đưa tặng, “Tôi tương đối rành khu nội trú bên này, cô muốn đi đâu, tôi có thể đi cùng một đoạn không?”