Phí Độ luôn bất tri bất giác mê man đi, có khi cách quãng tỉnh táo một lúc, bản thân còn chưa kịp có phản ứng, thì không biết lại hôn mê đến thế giới nào, hầu như hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian và không gian.
Trải nghiệm này hết sức mới mẻ với hắn, giống như trải qua một giấc ngủ đông lê thê, đại não lưỡng lự giữa mở lại và treo máy từ thuở chào đời chưa từng trống trải như vậy.
Khoảng ba ngày sau hắn mới sinh ra khái niệm mơ hồ với xung quanh, mang máng nhớ mình bị một quả bom nổ bay vào bệnh viện, khi nhân viên y tế đến có thể cho vài phản ứng đơn giản, đôi khi trong cơn mê man còn cảm giác được có người vào thăm – bởi vì có người nhân lúc không ai chú ý, thường xuyên sờ soạng những chỗ không bị thương cũng không cắm kim trên người hắn, hành vi này quả thật không phù hợp với tiêu chuẩn y đức lắm.
Song phòng theo dõi đặc biệt mỗi ngày chỉ cho phép thăm bệnh nửa tiếng, mỗi lần chỉ cho một người vào. Phí Độ hầu hết thời gian đều trong trạng thái hôn mê và nửa hôn mê, không có khái niệm thời gian, thật sự rất khó phối hợp với thời gian “thăm tù” ngắn ngủi này, thỉnh thoảng vào lúc người đến thăm gọi hắn, có thể động động mí mắt hoặc ngón tay để đáp lại, đã tính là có duyên rồi.
Đào Nhiên mặc quần áo và đi giày cách ly sột soạt chạy ra, hết sức hào hứng khoe: “Lúc tôi gọi cậu ta, nhìn thấy lông mi động rồi!”
“Không thể nào,” Lạc Văn Chu nói, “Tôi vừa mới vào, đánh thức cả giường bên cạnh, mà cậu ta một chút phản ứng cũng không có, nhất định là ông nhìn nhầm rồi.”
Đào Nhiên không hề nhận ra anh ta mất vui: “Thật sự động rồi, không chỉ một cái, nếu không phải bác sĩ giục ra, không chừng tôi có thể nhìn thấy cậu ta mở mắt cơ.”
Lạc “thần thọt” càng phẫn nộ: “Thế nhất định cũng là do tôi gọi, cái tên đi nhờ xe này – mau cởi quần áo cách ly ra, tôi phải vào lần nữa, phải bắt cậu ta động một lần nữa cho tôi…”
May sao lúc này phu nhân Mục Tiểu Thanh mẹ Lạc Văn Chu kịp thời chạy tới, tự mình dẫn người đi trước khi bác sĩ y tá đuổi cổ hai tên này ra.
Mục Tiểu Thanh trước tiên nói với Lạc Văn Chu: “Mấy lời con nói nghe đặc biệt quen tai, khi đó con còn nằm trong bụng mẹ, chưa lớn xác như bây giờ, ba con cũng thế, khăng khăng bắt con động một cái cho mình xem, phớt lờ là ông ấy sẽ cách bụng chọc con. Mẹ cảm thấy bây giờ đầu óc con không tốt, đều do năm xưa bị kim cương chỉ của ba con chọc.”
Lạc Văn Chu: “…
Mấy lời đặt điều nói xấu “đầu óc không tốt” nọ kia tạm thời không tranh luận, có điều quan hệ luân lý ẩn chứa trong sự tương tự này hình như hơi kì kì.
Ngay sau đó, Mục phu nhân lại quay sang Đào Nhiên, dùng ngữ khí hiền từ “quan tâm bại não là trách nhiệm của mỗi người” nói: “Cho nên chúng ta không thể chấp nhặt.”
Đào Nhiên: “…”
Tận đến lúc này, anh mới mơ hồ chú ý tới Lạc Văn Chu khi nãy hình như hơi chua chua.
Mục Tiểu Thanh chỉ huy Lạc Văn Chu và Đào Nhiên làm phu khuân vác, khiêng mấy thùng đồ uống và trái cây trong xe ra, lần lượt đưa đến phòng trực của y tá và văn phòng bác sĩ phụ trách chính, khi qua khu chờ cho người nhà, ti vi trên tường đang phát tin tức bản địa – về đầu đuôi vụ án bắt cóc do Chu Hoài Cẩn tự biên tự diễn.
Lạc Văn Chu và Đào Nhiên đồng thời dừng chân, Mục Tiểu Thanh hiểu ý, lục lấy hộp thuốc trên người Lạc Văn Chu, rồi một mình đi về trước.
“… Nói cách khác, lúc ấy sau khi nghe vụ tai nạn giao thông này, anh liền quyết định bày ra một vụ như vậy, tôi có thể hỏi là vì sao không?” Phóng viên được phép phỏng vấn độc quyền hỏi.
“Trả thù.” Chu Hoài Cẩn mặc “đồng phục” màu sắc tươi sáng, không hề chải chuốt ngồi trước ống kính, song tư thế ngồi tùy ý, ánh mắt kiên định, khí chất quý công tử như còn đó, anh ta nói: “Do vài lời đồn không căn cứ, cha tôi luôn có khúc mắc với tôi, mấy năm nay tôi sống dưới bóng ông ta rất khốn khổ.” (Đồng phục ở đây chỉ áo tù, ngoài ra còn chỉ áo số của cầu thủ)
Phóng viên hỏi: “Ý anh là ông ấy từng ngược đãi anh? Bạo lực gia đình sao?”
Chu Hoài Cẩn thoáng cười, khéo léo nói: “So với bạo lực gia đình bình thường còn khó tưởng tượng hơn, một dạo tôi cho rằng ông ta muốn giết tôi. Gia đình tôi bên trong là quan hệ như vậy, bên ngoài còn phải giả vờ hòa thuận cho người ta nhìn, mãi đến khi trưởng thành, tôi vẫn bị ông ta khống chế, nếu không phải vì ông ta đã chết rồi, tôi sẽ không thể tùy tiện về nước. Ngoài ra, tôi cũng có thể chịu trách nhiệm cho lời mình nói, hành vi của Chu Tuấn Mậu cha tôi và Trịnh Khải Phong trên một số việc, tôi không thể chấp nhận được.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như lợi dụng công ty đa quốc gia tham dự trục lợi phi pháp, cạnh tranh chơi xấu, thậm chí làm một số chuyện phạm tội trái pháp luật.” Chu Hoài Cẩn nói, “Tôi không thể chấp nhận, đặc biệt lúc ấy tôi còn nghe nói ông ta có con riêng, khiến tôi vô cùng phẫn nộ. Nói thế này có thể hơi máu lạnh, nhưng khi mới nghe tin ông ta chết, tôi trước tiên không cảm thấy kinh hoàng và đau buồn, ngược lại bắt đầu suy tính nên lợi dụng chuyện này như thế nào, cuối cùng tôi chọn dùng phương thức tương đối cực đoan này để lột mặt nạ ông ta, và vu oan cho đứa con riêng không rõ lai lịch kia, nhất tiễn song điêu – kế hoạch của tôi là như vậy.”
“Anh về nước không tiện, cho nên anh còn có một trợ thủ.”
“Có, Hồ Chấn Vũ là bạn học, cũng là bạn thân nhiều năm của tôi, lúc vào Chu Thị anh ta đã giấu thân phận này, chỉ có người tương đối thân thiết mới biết quan hệ của chúng tôi.”
Kế tiếp, màn hình chuyển cảnh, phơi bày bằng chứng cho khán giả trước ti vi – có thư từ bí mật Hồ Chấn Vũ và Chu Hoài Cẩn dùng ám hiệu trao đổi, chứng từ Chu Hoài Cẩn thanh toán khi thuê “bắt cóc”, khẩu cung của “bọn bắt cóc giả” vân vân.
“Thông thường trong vụ án hình sự gây chấn động thế này, bản tin liên quan ít nhất cũng phải mấy tháng sau mới phát,” Đào Nhiên nói, “Lần này tình hình đặc biệt, thời gian chuẩn bị của cánh truyền thông và Chu Hoài Cẩn đều rất gấp rút, Chu Hoài Cẩn có thể vo tròn sự việc trong tình huống không đề cập tới chuyện ‘con chung con riêng’ mất mặt của gia đình, đã là cực kỳ không dễ dàng, tôi thấy anh ta biểu hiện không tệ, là thật sự muốn báo thù cho em mình. Lần này anh ta không tiếc hình tượng xuất đầu lộ diện, chúng ta sẽ giảm rất nhiều lực cản – Đúng rồi, bản kiểm điểm tôi đã nộp thay ông, nghe ý cục trưởng Lục thì, chờ vụ này dịu đi là sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Song Lạc Văn Chu không có vẻ gì là vui mừng, giơ tay ra đòi Đào Nhiên.
Đào Nhiên rất hiểu ý, nhìn xung quanh rồi lấy ra một hộp thuốc lén mang đến, hai người như sinh viên trốn học, cùng nhau lén lút chuồn khỏi khu nội trú, chạy đến một góc vắng.
Lạc Văn Chu ném gậy đi, chân lủng lẳng ngậm một điếu thuốc: “Thẩm vấn nội bộ thế nào?”
“Không có tiến triển gì,” Đào Nhiên thở dài, “Đã thẩm tra hết lượt mỗi người từ đầu đến cuối, quả thật y như thẩm vấn phạm nhân vậy, may là lần này ngay cả ông cũng trực tiếp bị đình chỉ công tác, mọi người đều biết việc này nghiêm trọng, tương đối phối hợp – nhưng thật sự không thấy ai có vấn đề, dựa theo phép loại trừ, thì sợ rằng nội gian này chỉ có thể là tôi.”
“Lúc thẩm vấn Chu Hoài Cẩn, ai có thể xem camera đều biết anh ta nói gì,” Lạc Văn Chu suy nghĩ một thoáng, tiếp tục, “Nhưng ông bảo rằng, Dương Ba trước khi xuống lầu nhận được ảnh chụp mấy anh em theo dõi hắn đêm đó, điều này lại hơi kỳ lạ.”
Để quy phạm quản lý, năm ngoái Cục công an vừa đổi mới “hệ thống làm việc di động” cho công tác bên ngoài, sau khi một nhiệm vụ được thành lập, nếu cần ra ngoài, phải đăng ký dưới mục liên quan, xảy ra tình huống khẩn cấp có thể về bổ sung thủ tục sau, nhưng cần người phụ trách ký tên, bình thường không quá khẩn cấp như theo dõi nọ kia, mọi người đăng ký đều chịu khó hơn làm việc.
Cuộc theo dõi nhằm vào Dương Ba là bốn tiếng thay ca một lần, mới đầu có lịch trực hẳn hoi, nhưng tới lúc làm việc cụ thể, các thành viên chung tổ thường xuyên đổi ca lung tung, bình thường có việc Lạc Văn Chu chỉ liên hệ với người phụ trách tổ nhỏ, nếu không đăng nhập hệ thống làm việc để tra, ngay cả anh cũng không biết đêm đó theo dõi có phải là mấy người trên lịch trực hay không.
Thế nhưng, số ảnh trên tay Dương Ba quả thực hết sức chính xác.
Đào Nhiên gật đầu: “Quả thật, biết đêm đó có những ai theo dõi, hoặc là người của chính tổ ấy, hoặc là đã đăng nhập hệ thống chấm công.”
“Người có quyền kiểm tra tình hình đi làm nhiệm vụ, trong cả đội trinh sát hình sự chỉ có ông và tôi, cùng với lãnh đạo cấp bậc phó chủ nhiệm các phòng trở lên,” Tiếng Lạc Văn Chu cơ hồ nhẹ như làn khói trắng vấn vít trên kẽ ngón tay anh, “Hoặc nội gian kia nằm trong số chúng ta, hoặc đã có người hack vào hệ thống chúng ta tốn bao nhiêu tiền tạo ra, mà đám an ninh mạng đều là đồ bỏ, không hề hay biết – ông thích đáp án nào hơn?”
Đào Nhiên cảm thấy đáp án nào nghe cũng rất đau trứng, mệt mỏi chùi mặt, một lát sau, anh xốc lại tinh thần nói: “Còn hai tin tức tương đối tốt, ông nghe không?”
Lạc Văn Chu chỉ chỉ tai mình.
“Có sự phối hợp của Hồ Chấn Vũ, trước mắt cuộc điều tra nhằm vào Chu Thị đã thuận lợi hơn, khả năng có chứng cứ chính xác liên quan đến việc tạo giả sổ sách và rửa tiền xuyên quốc gia của ba quỹ công ích; ngoài ra, họ còn bị hiềm nghi tung tin đồn nhảm, thao túng thị trường trong nước, ác ý bôi nhọ đối thủ cạnh tranh và đút lót.”
“Án kinh tế không do chúng ta chủ đạo điều tra,” Lạc Văn Chu giơ tay búng tàn thuốc vào thùng rác, “Còn gì nữa?”
“Tôi còn chưa nói xong – do bên kia đã có bằng chứng, nên chúng ta nhờ phía nước ngoài hiệp trợ – ông nhớ công ty rỗng thần bí phát lương cho bọn tay chân của Trịnh Khải Phong không? Nó lấy danh nghĩa ‘phí phục vụ’, năm ngoái đã trả một khoản đặt cọc, độ trước lại trả một khoản kết thúc, thời gian đặt cọc vừa vặn trùng với thời điểm Đổng Càn bắt đầu thường xuyên nhận và gửi bưu phẩm, mà khoản kết trùng hợp là ngay sau hôm Chu Tuấn Mậu gặp tai nạn.”
Lạc Văn Chu ngẩn người: “Bao nhiêu?”
Đào Nhiên: “Cộng lại lên đến tám con số.”
Lạc Văn Chu lập tức nói: “Nhưng chúng ta không tra được khoản tiền này.”
“Khoản đặt cọc không lớn, nằm trên một tài khoản tiết kiệm nước ngoài, mở tài khoản là một công ty rỗng, người phụ trách nghe tin chạy rồi, nhưng công ty rỗng này từng gửi bưu phẩm cho Đổng Càn, giữa họ hẳn có liên hệ. Khoản kết tạm thời chưa thể truy ra, hoài nghi là sau khi thông qua ngân hàng ngầm nhập cảnh, còn chưa kịp trả cho Đổng Càn, thì hai anh em nhà họ Chu hết báo cảnh sát lại bày ra vụ bắt cóc, khiến cảnh sát tham gia điều tra.” Đào Nhiên nói, “Đêm Chu Tuấn Mậu gặp tai nạn, Dương Ba là thư ký chủ tịch từng gọi điện thăm hỏi tài xế của ông ta, tài xế nói hình như trong cú điện thoại ấy đã để lộ Chu Tuấn Mậu ngồi xe gì – mặt khác, chúng ta đã tìm được phương tiện chế tạo bom thủ công dưới hầm biệt thự của Trịnh Khải Phong ở Yến Thành.”
Lạc Văn Chu gõ nhẹ đầu gối mình: “Ý ông là, Trịnh Khải Phong và Dương Ba hợp mưu, một mua hung, một làm nội ứng, sắp đặt vụ tai nạn của Chu Tuấn Mậu, sau khi biết sự tình có thể bại lộ, Trịnh Khải Phong muốn dẫn Dương Ba bỏ trốn, kết quả bị chúng ta chặn, thế là khởi động bom gắn sẵn bên dưới thùng xe, định chết chung?”
“Hiện tại phỏng đoán là như thế.” Đào Nhiên nói, “Còn thiếu chứng cứ mấu chốt.”
Lạc Văn Chu trầm mặc – từ vụ tai nạn giao thông của Chu Tuấn Mậu đến một loạt sự kiện li kì sau đó, vốn đều chìm trong sương mù, bất luận là đội cảnh sát hình sự, hay cuộc điều tra nhằm vào Chu Thị, tất cả đều đình trệ. Thế nhưng, Trịnh Khải Phong vừa chết, Cục công an liền như đổi vận, hết thảy đều thuận lợi, nhanh gọn suy ra một chân tướng đại khái.
“Tôi có cảm giác,” Lạc Văn Chu đột nhiên nói, “Chứng cứ mấu chốt chắc sẽ không khó tìm, vụ án này có thể nhanh chóng kết thúc.”
Đào Nhiên sửng sốt, nhận ra anh có hàm ý khác.
Lạc Văn Chu dụi điếu thuốc: “Mấy hôm nay tôi liên tục suy nghĩ một việc, tôi không biết có phải là trùng hợp hay không – ba Phí Độ năm đó cũng do tai nạn giao thông mà thành người thực vật.”
Đào Nhiên: “…”
Anh vốn chuẩn bị rửa tai lắng nghe, cho rằng Lạc Văn Chu bị đình chỉ công tác ở bệnh viện còn không quên bận tâm công việc có thể có cao kiến gì, ai ngờ tay này lại quay sang Phí Độ.
Đến bây giờ Đào Nhiên vẫn chưa hiểu nổi hai người trước kia gặp mặt là choảng nhau làm sao lại thành một đôi được, một người trong đó còn có vẻ sắp tẩu hỏa nhập ma – rời Phí Độ ba câu là không chịu nổi.
“Cố chịu thêm vài hôm đi,” Đào Nhiên vỗ vai anh ta, “Bác sĩ nói vài ngày nữa cậu ta có thể tỉnh lại, trạng thái ổn định hơn, là có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường, đến lúc đó ông thích ngắm bao lâu thì ngắm, được chưa?”
“Trong đầu ông có thể có chút việc nghiêm túc không?” Lạc Văn Chu lườm anh, “Tôi đang nói chuyện đứng đắn – mấy hôm nay ở bệnh viện nhàn rỗi, tôi đã tra chương trình đọc truyện lần trước ông nói, lúc ấy còn phát trên radio, tôi trốn ra mấy chuyến mới tìm được một người dẫn chương trình năm xưa từng làm ở đó, anh ta tìm cho tôi bút ký làm chương trình lúc bấy giờ.”
Đào Nhiên vô thức ngồi ngay ngắn lại.
“Lúc ấy chúng ta không chú ý tới ID ‘Người Đọc Diễn Cảm’ này, là vì thời gian Người Đọc Diễn Cảm xuất hiện không ở giai đoạn Lão Dương xảy ra chuyện, mà trước một chút, vừa vặn là thời gian ba Phí Độ gặp tai nạn giao thông, tác phẩm đợt đó hắn yêu cầu là ‘Đồi gió hú’.”
Đào Nhiên nhất thời không nói nên lời.
Chương trình đọc truyện thần bí, thính giả yêu cầu ý tứ sâu xa, nguyên nhân cái chết còn nghi vấn của ông cảnh sát già, từng vụ tai nạn giao thông khiến người ta hoài nghi… Hết thảy nghe đều quá huyền bí. Tựa hồ trong âm thầm có một tấm lướt vô hình, trải dưới thái bình thịnh thế này, nhất định phải lặn xuống nơi sâu nhất mới có thể chạm đến tí tẹo manh mối – do quá li kì, khiến người ta dù tận mắt chứng kiến, cũng cho là ảo giác của mình.
“Nếu không phải vì việc này là tôi nghi thần nghi quỷ trước,” Một lúc lâu Đào Nhiên mới nói, “Có thể tôi sẽ cảm thấy ông bị chấn động não lưu lại di chứng – tôi thật hận Phí Độ không thể khỏe lại ngay ngày mai.”
Phí Độ, chỉ mình Phí Độ có thể biết trong “Đồi gió hú” năm ấy đã xảy ra chuyện gì – nếu thật sự tồn tại một “Đồi gió hú” như vậy.
“Nhưng nhiều năm qua, cậu ta không lộ ra một chữ, cũng không có một chút biểu hiện bất bình thường,” Đào Nhiên nói, “Tôi nói, rốt cuộc là cậu bé đó lòng dạ sâu hơn cả rãnh Mariana, hay hai ta sốc quá bị điên rồi?” (Rãnh Mariana là nơi sâu nhất dưới đáy biển)
Rãnh Mariana duỗi xác ở ICU thêm hai ngày, rốt cuộc “mãn hạn phóng thích”, được đẩy vào một phòng bệnh riêng cho phép vào thăm bất cứ lúc nào.
Giường bệnh lắc lư, lại bị đẩy đến đẩy đi, dù kiệt sức hơn thì Phí Độ cũng phải bị đánh thức.
Hắn trầy trật mở mắt ra, không biết là do dùng thuốc hay đơn giản là nằm quá lâu, mà trước mắt trời đất quay cuồng, chẳng thấy rõ cái gì. Phí Độ rất không quen cảnh mặc người ta sắp xếp này, trong hoàn cảnh chợt sáng ngời, hắn nhíu mày, nhắm chặt mắt, muốn giãy giụa nhổm dậy, dù tốt dù xấu cũng phải làm rõ tình hình của mình hiện giờ. Đột nhiên, đôi mắt hắn bỗng bị thứ gì đó che khuất.
Sau đó, một đôi môi ấm áp chạm nhẹ lên trán hắn, cảm giác quen thuộc làm Phí Độ thoáng chốc nằm im.
“Tôi ở đây,” Người kia thầm thì vào tai hắn, “Không có chuyện gì đâu, cứ nghỉ ngơi đi, ngủ dậy nói sau.”