Thật ra Lạc Văn Chu có một văn phòng riêng, song không biết là để tiện trao đổi, hay tên lắm lời này không muốn ngồi một mình, văn phòng thông với bên ngoài, mặc dù chính giữa có một cánh cửa, nhưng lần trước đóng chắc đã là chuyện từ mùa quýt năm nảo năm nào, cửa bị một đống đồ lung tung mọi người bỏ đẩy vào tường, cơ bản chẳng khác nào không tồn tại.
Thực vật bên trong được chăm sóc rất tỉ mỉ, hoa hoa cỏ cỏ trên bệ cửa sổ đều tốt tươi, thích nắng ở tầng bên ngoài, thích râm thì ở trong góc, đan xen khéo léo, duy chỉ có hai chậu trầu bà to đặt ở cửa xấu số bị đám đồng nghiệp quỷ lười mỗi sáng tưới trà qua đêm đến hấp hối, lá trà vụn chất trong chậu hoa đã sắp ủ ra độc rồi.
Ví tiền và chìa khóa của Lạc Văn Chu cứ thế thoải mái ném trên bàn, không hề sợ bị người ta lấy – mặc dù theo Phí Độ thấy, quả thật cũng chẳng có gì đáng để lấy.
Phí Độ đàng hoàng ngồi chờ trong văn phòng anh một lúc, chờ phát chán, mùi xung quanh lại khiến người ta khó chịu được, hắn cảm thấy Lạc Văn Chu trong một lúc sẽ chưa ra được, thế là gửi một tin nhắn: “Có cần tôi cho mèo ăn giúp không?”
Lạc Văn Chu bận rộn đủ chuyện chỉ nhắn lại một dấu chấm, chắc là chẳng có thời gian để ý, Phí Độ coi như anh đồng ý, cầm chìa khóa đi.
Nhà Lạc Văn Chu không xa Cục công an, đi xe đạp cũng được, taxi chỉ lăn bánh một vòng là đến. Phí Độ trước lạ sau quen, vừa mở hé cửa thì một cục lông liền gấp gáp thò đầu ra, ngay sau đó, cục lông chợt ý thức được người tới không đúng, lập tức như một tia chớp chui tọt về gầm sofa, căng thẳng thò cổ nhìn ra bên ngoài.
Đêm hôm trước, hai người vừa ăn cơm nửa chừng đã bị một cú điện thoại của Đào Nhiên gọi đi, trong nhà chưa kịp dọn dẹp, Lạc Văn Chu gom hết bát đĩa trên bàn nhét vào tủ lạnh như đối phó kiểm tra vệ sinh bất ngờ ở ký túc xá trường đại học, do không gian sắp xếp không thỏa đáng, đĩa thịt viên chiên cuối cùng thật sự không có chỗ cất, đành phải đặt tạm trên nóc tủ lạnh cao một mét tám – ôm hi vọng may mắn với khả năng leo trèo của con mèo già.
Hiển nhiên, may mắn chỉ là may mắn.
Mảnh sứ vỡ nát “chi chít như sao trên trời”, rải từ phòng ăn ra tới phòng khách, thịt viên ngổn ngang duỗi xác trên mặt đất, trên mỗi viên đều có dấu răng. Đồng chí Lạc Một Nồi tinh thần thực nghiệm rất cao, khả năng là nếm hết một lượt, mới dùng phương pháp brute force cho ra kết luận “đều không hợp khẩu vị”.
Chậu cho mèo ăn đã sạch trơn, dưới ánh đèn loáng thoáng hơi phát sáng, không biết có phải là con mèo tự liếm hay không.
Phí Độ bắt chước Lạc Văn Chu bốc một nắm thức ăn cho mèo, nghĩ nghĩ, lại mở hai hộp thức ăn để kế bên.
Lạc Một Nồi đói đến liếm chậu vốn không nhịn được sức hút, lặng lẽ ló ra cái đầu be bé, phút chốc đụng phải đường nhìn của Phí Độ, lại lo lắng rụt về.
Phí Độ không ngó đến nó, rửa tay hai lần mới sạch mùi tanh của thức ăn, sau đó hắn lấy chổi trong bếp, thử gom đống ngổng ngang dưới đất – hắn thật sự không giỏi làm việc, quét cả buổi cũng chẳng xong.
Chủ tịch Phí treo lủng lẳng một tay, chống chổi đứng kế bên, khách quan đánh giá thành quả lao động của mình, cảm thấy mình quét sàn nhà bóng nhẫy, cách làm khác nhau nhưng hiệu quả y hệt căng tin Cục công an dùng dầu lau sàn vậy.
Hắn quyết đoán bỏ cuộc, mở di động tìm một công ty quen chuyên lo việc gia đình, thuê một người dọn dẹp theo giờ.
Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy gót chân mình bị thứ gì đó chạm nhẹ.
Phí Độ quay đầu lại, phát hiện Lạc Một Nồi không biết sán tới từ khi nào. Thức ăn trong chậu mất hơn một nửa, nó đã ăn uống no nê, rốt cuộc lấy hết dũng khí, ngập ngừng đi quanh Phí Độ vài vòng, do dự không chắc mà ngửi bàn chân hắn.
Phát hiện Phí Độ nhìn mình, Lạc Một Nồi quay đầu nhảy đi hơn hai mét, một lúc lâu, thấy hắn không có phản ứng gì, nó lại lần nữa quay đầu trở về như thể thám hiểm vậy.
Phí Độ kéo ống quần ngồi xổm xuống, đưa hai ngón tay cho nó.
Lạc Một Nồi thoạt tiên trốn theo bản năng, sau đó thấy hắn không nhúc nhích nữa, mới run râu sán lại ngửi, khả năng là nghe thấy mùi thức ăn thân thuộc, nó dần dần thôi đề phòng, dùng chóp mũi huých huých Phí Độ, không gặp ngược đãi gì, lại đánh bạo cúi đầu, dùng đỉnh đầu cọ lòng bàn tay hắn.
Tay Phí Độ cứng đờ.
Lạc Một Nồi thấy hắn phản ứng chậm chạp, lá gan lại to hơn, vểnh cao đuôi, tự hủy cảnh báo, đi quanh Phí Độ ngửi trái ngửi phải, trong cổ họng phát ra tiếng kêu vừa nhỏ vừa ẻo lả.
Phí Độ rốt cuộc đặt tay xuống sống lưng con mèo, sờ bộ lông mượt mà kia. Lạc Một Nồi bám trên người hắn tìm chỗ thoải mái, thỉnh thoảng rúc đầu vào tay áo hắn, bị Phí Độ xách lên.
“Mày không nhớ tao à?” Phí Độ hỏi khẽ.
Lạc Một Nồi ngóc cái đầu chưa to bằng nắm tay, vừa lơ mơ vừa hơi sợ hãi nhìn Phí Độ. Động vật sẽ tuân theo bản năng, bản năng khiến nó sợ hãi Phí Độ, dù rằng nó cũng không biết mình đang sợ cái gì. Mà đồng thời, Lạc Một Nồi lại bị Lạc Văn Chu nuôi thành một sinh vật nhớ ăn không nhớ đòn, một bát thức ăn đã khiến nó vượt qua bản năng của mình.
Phí Độ nhìn nó, lòng bàn tay lại đột nhiên rịn một lớp mồ hôi mỏng, hắn nhẹ nhàng đặt Lạc Một Nồi sang một bên rồi mau chóng lấy tay về.
Thân thể mềm mại của động vật nhỏ, hô hấp và nhịp tim phập phồng, đều khiến hắn cảm thấy khó lòng chịu được.
Hắn đứng bật dậy, tránh Lạc Một Nồi tò mò, lưng dựa sát vào tường.
“Mạng sống” là gì?
Đây dường như là một định nghĩa sinh vật học, nhưng người bình thường lúc hiểu được từ này, sớm hơn khi họ bắt đầu học môn sinh học nhiều.
Có một số người là sớm trải qua cảnh sinh lão bệnh tử, được người lớn dùng trải nghiệm của bản thân, giải thích bằng cách đơn giản hoặc lãng mạn hơn.
Có một số người thì qua sách vở và phim ảnh không ngừng lặp lại tự động hình thành một khái niệm biên giới mơ hồ.
Phí Độ lôi di động và tai nghe ra, như một con nghiện vội vàng đeo tai nghe lên, tiếng hát quen thuộc mà đau thương lập tức tràn ngập thế giới của hắn, hắn không tự chủ được nín thở, ánh mắt nhìn con mèo cách đó không xa, mèo thật là đáng ghét, ăn no rỗi việc liền đi khều mớ sứ vỡ và thịt viên lăn lóc đầy đất, nghịch say sưa, vết dầu trên sàn nhà càng lúc càng nhiều hơn.
“Mạng sống là gì?” Bên tai như vang lên tiếng người đàn ông kia.
Người ấy cầm tay hắn đặt lên một động vật nhỏ, có thể là chuột con, cũng có thể là cút con hoặc thỏ con gì đó, Phí Độ không nhớ lắm, tóm lại là một sinh vật vô cùng nhỏ, con nít dùng một tay cũng cầm được, chỉ nhớ một cục lông bé xíu cuộn mình trong bàn tay hắn, ấm áp mềm mại, có nhịp tim, tim đập như đang run rẩy vậy.
Cảm giác vô cùng kỳ diệu.
“Đây là mạng sống.” Âm thanh ấy nói.
Đột nhiên, bàn tay vẫn dịu dàng dẫn dắt hắn thình lình bóp chặt, như một chiếc kìm sắt khổng lồ, ấn tay hắn vào, bắt buộc hắn bóp cổ con vật nhỏ bé kia, nắm chặt các ngón tay hắn. Động vật nhỏ giãy giụa, phát ra tiếng thét hấp hối, hắn vô thức giãy giụa theo, người ấy lại có thể dễ dàng khống chế hắn, cho đến khi nhịp tim run rẩy và giãy giụa phí công đều yếu dần trong tay hắn.
“Đây là cái chết.” Âm thanh ấy nói, “Con xem, kỳ thực giữa mạng sống và cái chết, chỉ là một quá trình cực kỳ tầm thường, không hề trịnh trọng như mọi người thổi phồng lên. Sở dĩ phải thổi phồng như vậy, bởi vì người là một loài động vật xã hội thói hư tật xấu ăn sâu cắm rễ, một mặt muốn dựa vào quần thể và xã hội để sinh tồn tốt hơn, một mặt lại khó kiềm chế được các loại ác niệm và dục vọng khác người, cho nên cần giao hẹn một bộ quy tắc có tính hạn chế, ví dụ như ‘pháp luật’ và ‘thuần phong mỹ tục’, cái trước là khế ước với xã hội này, để phòng ngừa con âm thầm làm trái, lại có cái sau, để người ta tiếp nhận giá trị quan của quần thể tẩy não, cam tâm tình nguyện hành động nhất trí với đại đa số. Nhận thức được điểm này, là con đã nhảy ra khỏi khuôn mẫu cũ của đại đa số.”
“Con có muốn nhận thức lần nữa chân tướng của mạng sống và cái chết không… Lắc đầu là ý gì? Trẻ em phải khiêm tốn, điều đã học phải ôn tập nhiều lần mới có thể biến thành của mình, nào, chúng ta làm lại lần nữa-“
Tiếng đập cửa của người dọn dẹp theo giờ cắt ngang mạch suy nghĩ, Phí Độ giật mình, thái dương đã rịn mồ hôi lạnh.
Một tiếng sau, Phí Độ xách mấy ly cà phê vừa pha trở lại Cục công an.
Lúc này, người nhà nạn nhân quanh quẩn ở đó cơ bản đều đã đi hết, chỉ còn lại cha mẹ Khúc Đồng và Quách Hằng ngồi đối diện nhau. Một bên còn chưa dám tin vào sự thật, chờ mong hi vọng một phần vạn, một bên thì đang đợi chân tướng đến muộn hơn hai mươi năm. Quách Hằng đang trò chuyện gì đó với cha Khúc Đồng, cuộc đối thoại thường xuyên bị nước mắt thình lình tuôn rơi của đôi vợ chồng trẻ cắt ngang, hai bên mất một lúc để bình tĩnh, lại cố gắng an ủi nhau.
Phí Độ vừa đến khu vực làm việc của đội trinh sát hình sự, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên vóc dáng đậm chắc, trên xương mày có sẹo, dẫn một nhóm người rảo bước đi qua: “… Còn ở nhà, các phòng để lại người cần thiết trực là được rồi, số còn lại đều đi chi viện, bên phía Tiểu Đào không đủ người, tôi sẽ đi đánh báo cáo xin điều động lực lượng cảnh sát địa phương liên hợp hành động…”
Ông nhìn thấy Phí Độ, thế là lời đang nói chợt dừng lại.
Phí Độ đoán người này hẳn là một lãnh đạo của Cục công an, không biết Lạc Văn Chu báo lên cấp trên thế nào, hắn đang định tiến lên tự giới thiệu, thì người trung niên ấy đã đưa tay ra hiệu cho những người bên cạnh, ý bảo họ tranh thủ thời gian hành động, sau đó một mình đi tới chỗ Phí Độ, giơ tay ra trước: “Là chủ tịch Phí phải không, tôi là Lục Hữu Lương, người phụ trách tạm thời của Cục công an, lá cờ thưởng của cậu lần trước chính là tôi ký đấy.”
Phí Độ đặt cà phê xuống, như một người đứng đắn nắm bàn tay to lớn của ông: “Cục trưởng Lục, rất vui được gặp.”
Lục Hữu Lương khách sáo vài câu, lại nói: “Nhóm Đào Nhiên đã tìm được địa điểm nghi phạm vứt xác quy mô lớn, chúng tôi áp dụng chiến thuật biển người, công tác khai quật hẳn sẽ rất nhanh, có thể lập tức cho xã hội một kết quả.”
Lúc ở trong phòng hoài niệm Lạc Văn Chu từng đề cập, quê Tô Tuệ ở huyện Bình Hải, là huyện thuộc Yến Thành, một trong các nguồn nước của thành phố này, rất có khả năng là nơi vứt xác.
Thế là Phí Độ hết sức lễ phép hỏi: “Là ở huyện Bình Hải à? Tôi có góp chút cổ phần cho một hạng mục đang tiến hành xây dựng ở bên ấy, trên công trường tương đối nhiều người, nếu cần, tôi có thể gọi điện kêu người đến hỗ trợ.”
“Ồ?” Lục Hữu Lương ngớ ra, chắc cho là Phí Độ nghe nhầm, ông còn cố ý giải thích, “Chắc họ chưa nói rõ, không phải ở ‘Bình’ Hải, mà ở ‘Tân’ Hải, cách chỗ chúng ta ba bốn giờ lái xe, tuy cũng tính là tài nguyên hải dương gần nhất, song trên phân chia khu vực hành chính đã ra tỉnh rồi, chậc, phối hợp cũng phiền phức…”
Trong hành lang không đủ ánh sáng, đồng tử Phí Độ thoáng co lại, một lúc lâu hắn đã tìm lại được giọng nói của mình: “Vứt xác xuống biển? Nhưng không phải gần đây đang là mùa bão à, xác chết vứt xuống biển sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Phải, xác không tiện vứt xuống biển đều chôn rồi,” Cục trưởng Lục nói, “Hiện tại chúng tôi đang tìm kiếm những xác này, nhất là Khúc Đồng, bé gái ấy là nhân tố quá then chốt.”
Lúc này, cha mẹ Khúc Đồng và Quách Hằng vừa bị tình hình điều binh khiển tướng của cục trưởng Lục kinh động đều theo tới, định hỏi tiến triển vụ án, mấy nhân viên trực ban vội vàng chạy đến, muốn ngăn cản họ tiến vào khu vực làm việc.
“Nào nào, đừng,” Cục trưởng Lục vội nói, “Cứ để họ đến đây ngồi, tâm trạng của người nhà tôi đều hiểu, để tôi nói mấy câu với họ.”
Phí Độ hắng cổ họng hơi khô, đúng lúc nói: “Ông làm việc đi, tôi không quấy rầy nữa.”
Lục Hữu Lương gật đầu, thở dài nặng nề: “Những người hiềm nghi tham gia vụ án này thật sự… Ôi, bắt được cũng chưa chắc có thể như ý muốn, chỉ sợ chuyện hai mươi năm trước lại tái diễn thôi.”
Nói xong, ông gật đầu chào Phí Độ, rồi sải bước đi qua hắn.
Khả năng là mấy năm gần đây xã hội chú trọng bảo vệ môi trường hơn, nghe nói Tân Hải vốn định khai phá, nhưng một số tư chất và thủ tục bảo vệ môi trường liên quan mãi chưa làm được, thành thử kéo dài đến tận bây giờ.
Quanh đó cũng chỉ có mấy viện an dưỡng trên đảo nhỏ là phát triển, lân cận có một làng tranh sơn dầu, mỗi năm vào thời gian cố định, trường học ký hợp đồng dài hạn sẽ dẫn học sinh đến vẽ cảnh thật, còn có thể mang đến ít lợi nhuận cho “làng du lịch” ven biển mang tính chất giải trí nhà nông kia, thời gian còn lại cơ bản là vắng tanh vắng ngắt.
Nơi không phải duyên hải khá nhiều núi, nhấp nhô liên miên, ít ai lui tới, chỉ có một số con đường cũ lâu năm xuyên qua trong đó, cỏ dại và rừng rậm chưa bị quấy rầy xanh rì tươi tốt, um tùm trong gió biển mằn mặn.
Mọi con đường đều đã bị phong tỏa, mọi địa điểm trên các tấm ảnh phong cảnh trong lành tươi đẹp trên bức tường ảnh đều lần lượt bị đánh dấu ra, kéo dài gần chục cây số, dọc theo cùng một con đường nhỏ đã không thấy rõ ranh giới, lực lượng cảnh sát Yến Thành và cảnh sát địa phương điều động từ nội thành Tân Hải vây vô số sợi dây màu vàng dọc theo con đường đó.
“Đội phó Đào, phát hiện một chỗ… A, khoan đã! Thi thể này còn mới!”
Cơ thể bé nhỏ của Khúc Đồng bị chặt thành bảy tám khúc chia ra chôn, đến tảng sáng rốt cuộc khâu lại hoàn chỉnh, các vết cắt phù hợp với mấy con dao trong căn phòng ở tiểu khu Hướng Dương, pháp y thậm chí còn thành công lấy ra một ít tinh dịch trên thi thể.
Điều vạn hạnh trong bất hạnh này khiến kẻ trung niên bị Lang Kiều bắt suy sụp tại đó.
“Lúc ấy tôi đi theo một cô bé khác, biết cha mẹ công việc bận rộn, cô bé thường xuyên về nhà một mình, không ngờ lại gặp chuyện bắt cóc tống tiền kỳ khôi như vậy… Tôi cũng định báo cảnh sát rồi, là con bé kia, là con bé Tô Lạc Trản kia đầu độc tôi, nó nói nó thích cô bé này, ra sức xúi giục tôi bắt, vừa vặn tôi nắm rõ vùng Tây Lĩnh, đầu óc nóng lên…”
“Tôi không giết người! Tuyệt đối không giết người! Sau khi xong việc tôi liền đi ngay, thật đấy, lúc ấy là kẻ kia – người vệ sinh, hắn nổi giận đùng đùng xông vào túm Tô Lạc Trản, tôi thấy khác thường vội bỏ chạy… Tôi thật sự không biết bọn họ sẽ điên rồ như thế, thật đấy xin hãy tin tôi!”
“Tôi thích các em ấy như vậy, làm sao nỡ hại các em?”