Độc Tâm, Độc Thân, Độc Nhất Mình Em

Chương 4: 4: Đuổi Đi





"Chuyện của bản thân ta, không cần phiền thái tử quan tâm." Hà Văn Mộc dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn chằm chằm Vương Lăng Phong, giống như đang muốn dùng chính ánh mắt ấy giết chết y.
Vương Lăng Phong nhận ra mình quá lời, ho khan hai tiếng.

Bàn tay nắm lấy tay Hà Thiên Nhật thật chặt, thế hiện rõ quyết tâm của mình: "Khụ khụ, nếu như đại tướng quân đã trở về, chi bằng chúng ta vào trong phủ nói chuyện."
Hà Văn Mộc nhìn đứa con không có tiền đồ của mình dính chặt bên người thái tử, tức đến mức hít sâu mấy hơi.

Nếu không phải ông ta có kinh nghiệm lâu năm đối phó với đám người họ Vương này thì ông ta đã bị đứa nhỏ ngốc nhà mình chọc tức rồi.
Liếc mắt có thể thấy không ít người dân đang quây lại bên cạnh muốn xem náo nhiệt, đường đường là một đại tướng quân, ông ta biết cân nhắc thiệt hơn, biết thế nào là chuyện nhà không nên để người ngoài đàm tiếu.

Ông ta không có nhu cầu biến thành trò cười cho thiên hạ.
Đại tướng quân hít sâu một hơi, lấy lùi làm tiến: "Mời thái tử điện hạ."
Hà Thiên Nhật từ đầu đến cuối đều trốn sau lưng Vương Lăng Phong, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Phải biết là mặc dù hắn dám trèo tường bỏ ra ngoài lén lút gặp người thương, cũng dám cãi lời phụ thân để duy trì mối quan hệ với người thương nhưng hắn vẫn không có lá gan đối diện với sự tức giận của ông.
Phụ thân hắn là tướng quân một nước, khi tức giận thì vô cùng đáng sợ.
Vương Lăng Phong cảm nhận được biên độ run rẩy của Hà Thiên Nhật, y dịu dàng đặt tay còn lại lên mu bàn tay hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ mấy cái an ủi: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Hà Thiên Nhật được y an ủi, lo lắng trong lòng phút chốc tan biến.

Quả nhiên liều thuốc an thần mạnh mẽ nhất đối với hắn chính là y.

Hắn ngước đôi mắt to tròn đen láy của mình, nhìn lên sườn mặt cương nghị.
Động tác này của hắn vốn dĩ không có gì đáng nói nhưng vào mắt của y lại biến thành giống như mèo nhỏ đang làm nũng.


Vương Lăng Phong không thể chống lại được dáng vẻ đáng yêu này của hắn, bàn tay to lớn phủ lên đôi má bánh bao hồng hào, không mạnh không nhẹ véo một cái.
“Ưm…” Hà Thiên Nhật kìm không được tiếng rên rỉ.

Hắn đột nhiên nhận ra điều gì, nhanh nhẹn đưa tay lên bịt miệng, ánh mắt nhìn y đầy cảnh cáo.
Hà Văn Mộc nghe thấy tiếng động kì lạ, ánh mắt sắc lạnh quét về phía sau.

Ngay khi ánh mắt như dao chạm tới vết ngón tay đo đỏ trên má Hà Thiên Nhật, ông ta nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Tỉnh táo, y là thái tử điện hạ, không thể động thủ.
Hà Văn Mộc tự thôi miên bản thân, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục dẫn đường.
“Lăng Phong, buông tay ra.” Giọng nói thì thầm truyền từ phía sau đến khiến tai của Hà Văn Mộc ngứa ngáy khó chịu.

Ông ta mà còn nhịn, cái tên thái tử không biết điều kia sẽ được đằng chân lên đằng đầu mất.
Ông không thể để hắn bắt nạt con trai ông ngay trong phủ của ông được.
Hà Văn Mộc nổi giận đùng đùng, đập mạnh kiếm xuống dưới đất, lớn giọng: “Hà Thiên Nhật, con lên đây cho ta.”
Hà Thiên Nhật bị nhắc đến tên, lập tức rụt đầu sợ hãi.

Tâm tình khó khăn lắm mới vì trêu đùa với Vương Lăng Phong mà thả lỏng được đôi chút thì cũng co rúm lại.

Hắn trốn phía sau lưng Vương Lăng Phong, chỉ dám thò cái đầu nhỏ ra nhìn phụ thân mình.
Hà Văn Mộc: “...”
Ông ta đường đường là một đại tướng quân, trên vạn người dưới một người, đầu đội trời chân đạp đất, vó ngựa của ông ta đạp qua không biết bao nhiêu xác quân định.


Sao ông ta lại có một đứa con trốn sau lưng người khác run như cầy sấy vậy? Quá mất mặt.
Thật muốn một kiếm chém chết đứa nhỏ ngốc này.
Đương nhiên là ông ta không nỡ, nghĩ thì nghĩ vậy thôi.

Dù sao cũng là nhi tử của mình, dù có làm bao nhiêu chuyện tày đình, ông ta vẫn không nỡ xuống tay.
Bị Hà Văn Mộc nhắc nhở, hai người thành thật hơn nhiều.

Hai người một trước một sau, mười ngón tay đan chặt, từng bước từng bước đi theo đại tướng quân.
Vương Lăng Phong từ đầu đến cuối đều giữ thẳng sống lưng, mặc cho Hà Văn Mộc có trưng ra bao nhiêu uy áp, y đều không bị ảnh hưởng.

Y tới để làm chỗ dựa cho bảo bối, nếu chính y còn sợ thì sao có thể bảo vệ được em ấy.
Huống hồ, y còn phải bảo vệ em ấy cả đời.
Hai người đi theo Hà Văn Mộc tới đại sảnh, xung quanh có không ít nô bộc cầm theo gậy gộc đứng thành hai hàng dài, khí thế vô cùng lớn.

Tình cảnh này, rõ ràng đại tướng quân đang muốn đe dọa y mà.
“Lăng Phong, huynh đừng sợ, phụ thân sẽ không làm khó huynh đâu.”
Mặc dù Hà Nhật Thiên đã sợ đến mức chân mềm nhũn phải bám vào Vương Lăng Phong mới có thể đứng thẳng, thế nhưng hắn vẫn không quên nói vài lời an ủi người thương của mình.

Y không sợ, có điều, bảo bối đã an ủi, y không thể không nhận.
Vương Lăng Phong nhìn hắn đầy dịu dàng, cười khẽ: “Ừ.”

Hà Văn Mộc vừa ngồi vào ghế gia chủ đã thấy cảnh này: “...”
Ông ta còn nhịn nữa tên nhóc này sẽ leo lên đầu ông ta ngồi mất.
“Người đâu, mau tách hai người bọn họ ra.”
Vương Lăng Phong hừ lạnh, đôi mắt lạnh lẽo liếc nhìn đám người nắm chặt gậy gỗ, ý định tiến về phía hai người: “Kẻ nào dám?”
Y dù gì cũng là thái tử, dù bọn họ có là nô bộc của phủ tướng quân, làm theo lời đại tướng quân đi chăng nữa cũng không dám đắc tội thái tử.

Suy cho cùng, nếu thái tử trách tội tướng quân, người chịu tội hình chắc chắn sẽ là bọn họ.
Thấy đám nô bộc không dám ra tay, Hà Văn Mộc càng tức giận.

Ông rút kiếm trên tay, chĩa thẳng về phía Vương Lăng Phong: “Vương Lăng Phong, đừng tưởng ngươi là thái tử thì ta không dám làm gì ngươi.

Ta nói lại một lần cuối, buông nhi tử của ta ra.”
Vương Lăng Phong thấy chết không sợ, còn thản nhiên nở nụ cười: “Đại tướng quân bớt giận.”
Hà Thiên Nhật đứng phía sau y cũng nói thêm vào: “Cha, người đừng tức giận.”
“Mày dám trèo tường ra ngoài, còn có mặt mũi nói ta bớt giận? Người đâu, mang gia hình ra đây.”
Nhắc đến gia hình, Hà Thiên Nhật lập tức co rúm.

Trong Hà gia, người chịu phạt gia hình nhiều nhất chính là hắn.

Nguyên nhân, đương nhiên là vì cuộc tình với thái tử Vương Lăng Phong.
Gia hình vốn dĩ là hình phạt vô cùng hà khắc, bình thường đều không dùng đến.

Hà Thiên Nhật sống ở trên đời gần hai mươi năm vẫn chưa được chứng kiến tận mắt, thế mà bây giờ phụ thân lại muốn dùng gia hình lên người hắn.
“Phụ thân, người bớt giận.” Ngoài câu này ra, hắn cũng không biết nên nói gì mới đúng.
Vương Lăng Phong đứng chắn trước người Hà Thiên Nhật: “Đại tướng quân, em ấy là nhi tử của ngài.”
“Cảm ơn ngài đã nhắc, nếu như ngài không nhắc, ta còn tưởng nó mới là nhi tử của ngài đấy.”

Vương Lăng Phong lạnh mặt: “Em ấy không phải là nhi tử, em ấy là phu…”
“Ngài ngậm miệng lại cho ta.” Hà Văn Mộc trợn trắng mắt đe dọa, ông ta đoán được lời y định nói là gì.
Vương Lăng Phong đường đường là thái tử, sao có thể bị một tướng quân như Hà Văn Mộc đe dọa.

Huống hồ, mục đích y tới đây là để làm rõ tình cảm của cả hai, nếu y chỉ vì lời đe dọa này của ông ta đã sợ hãi, quãng đường sau này của bọn họ phải làm thế nào.
“Hà tướng quân, tình cảm của ta dành cho Thiên Nhật là thật lòng, mong ngài thành toàn.”
“Hà tướng quân đừng vội trả lời, ta sẽ chứng minh cho ngài thấy tình cảm của hai bọn ta có trời đất chứng giám.

Rốt cuộc ngài muốn ta phải làm thế nào mới chịu tin tình cảm của ta dành cho em ấy đây?”
“Ta không cần ngài chứng minh, chỉ cần ngài đồng ý tránh xa nhi tử của ta ra một chút là ta đã hạnh phúc lắm rồi.”
“Đang giữa trưa mà cũng có trăng hay sao?” Vương Lăng Phong đột nhiên nói vu vơ.
Hà Văn Mộc nhíu mày: “Ý của ngài là gì? Giờ này lấy đâu ra trăng chứ!”
“Giữa trưa không trăng, tại sao Hà tướng quân lại có thể mơ đẹp đến vậy.”
Hà Văn Mộc: “...”
Đừng ai ngăn ông ta, ông ta phải chính tay chém cái tên nhóc không biết trời cao đất dày này.
Một câu này của Vương Lăng Phong thành công chọc nổ quả bóng căng phồng của đại tướng quân.

Nếu như không phải kinh nghiệm bao năm giúp ông ta có thể giữ được cái đầu lạnh, ông ta đã thật sự rút kiếm chém cho y mấy nhát rồi.
Dám bảo ông ta nằm mơ giữa ban ngày.

Tức chết ông ta mà!
“Người đâu, mời thái tử điện hạ ra ngoài.

Phủ tướng quân của bổn tướng không chứa nổi thái tử điện hạ.”.