Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 9: Nơi nào có em, nơi đó sẽ có anh (1)




*Kéttt*

*Rầmmmm*

Tiếng thắng xe, rồi tiếng ồn ào của mọi người dần vang lên, khiến anh chợt sửng sốt. Nó vừa chạy ra ngoài, không thể nào là nó.

-Huỳnh Tiểu Như! Em không được xảy ra chuyện!

Anh nhấn mạnh, rồi nhanh chóng chạy đi. Người phía sau, cũng dần dần xuất hiện. Bàn tay nắm chặt cánh hoa bồ công anh, cũng được anh xòe ra. Hòa theo làn gió thổi, chúng từ từ được giải phóng.

-Âm thầm vậy đủ rồi, có phải không? Nói anh biết, anh phải chịu đựng đến bao giờ?

Ở BÊN NGOÀI

Chen chúc giữa dòng người vây quanh. Sau một lúc, Rin cũng nhìn thấy nó. Khuôn mặt thiên thần, lấm lem đầy vết máu. Anh khụy xuống, xiết chặt nó vào lòng. Chiếc áo sơ mi trắng của anh, cũng nhuộm nhanh màu đỏ thắm.

-Đừng sợ! Tôi không cho phép, người khác cướp mất em đâu! Kể cả là thần chết!

Di chuyển bàn tay lên mặt anh, nó bất giác mỉm cười. Sau đó, bỗng khẽ khàng chợp mắt. Bàn tay yếu ớt nhuộm đầy máu, cũng lập tức rơi dần. Nước mắt hai hàng, cứ thi nhau chảy miết.

_______________

BỆNH VIỆN PN

-Đặng Vũ! Tiểu Như sao rồi hả? Con bé có sao không? Rốt cuộc là đã có chuyện gì vậy?

Vừa mới nhìn thấy Rin, Young đã luống cuống hỏi. Ai đó nhìn vào anh, rồi bất giác lắc đầu.

-Tôi không biết! Cậu đừng hỏi tôi lý do tại sao! Vì tôi cũng không rõ, tại sao con bé lại nằm trong kia nữa. Lúc tôi đến, thì mọi chuyện đã xảy ra!

Rin đáp, rồi lặng lẽ xoay người. Anh không biết, thật sự cũng không biết. Là do nó bất cẩn? Hay là vì cái ôm của anh?

Khẽ lùi lại đằng sau, Young bất giác đờ đẫn. Anh đã hứa, sẽ chăm sóc nó mà! Tại sao? Lại vô tâm đến vậy?

_____________

* 1 tiếng *

* 2 tiếng *

* 3 tiếng *

[ 07:00 pm ]

Ngồi trước phòng cấp cứu suốt ba tiếng đồng hồ. Gương mặt hiện tại của cả hai, cũng không mấy tiến triển. Nhất là Rin, đang rối rắm trong đầu.

Cái chạm tay của nó vào khuôn mặt anh, rốt cuộc là ý gì? Còn nụ cười đớn đau đó, là oán trách anh ư?

Quay sang nhìn Rin, Young thở dài, rồi đặt tay lên vai anh.

-Tôi nghĩ, anh nên về nhà trước đi! Ở đây, có tôi là được rồi! Hơn nữa, anh cũng cần phải thay đồ, rồi ăn uống mà!

Nhìn lại trên người mình, Rin có chút do dự. Nhưng tiếp tục chờ đợi, cũng không có ích gì.

-Được rồi! Tôi sẽ về nhà trước. Khi nào Tiểu Như tỉnh lại, thì cậu phải gọi cho tôi, được chứ?

Hướng mắt vào Rin, Young gật đầu. Rin cười nhẹ, rồi đứng dậy bỏ đi. Quan sát dáng người anh, Young cúi đầu thở rõ. Rồi:

*Cộp*

*Cộp*

-Young! Nói chuyện với anh một chút đi! Chỉ một chút thôi!

Ngước mắt lên nhìn chàng trai kia, Young vội vàng đứng dậy. Anh không nghĩ, Tae lại có mặt ở đây!

-Được! Em cũng có chuyện, muốn nói rõ với anh! Chuyện này.. liên quan đến một người!