Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 30: Họa thi vô sắc (2)




BỆNH VIỆN PN

Chăm chú vào đồng hồ của mình, Jeon bỗng dưng khó hiểu. Rốt cuộc, anh đang trông ngóng cái gì?

-Kỳ lạ thật! Sáng giờ mình cứ nhìn vào đồng hồ, rốt cuộc là sao đây? Tại sao mình lại không nhớ rõ, là đang trông đợi thứ gì?

Anh lẩm bẩm, rồi bất chợt đứng dậy. Cuối cùng anh cũng nhớ, là đang có chuyện gì!

Cởi vội chiếc áo blouse trên người ra, Jeon cẩn thận khoác nó lên ghế, sau đó đưa tay lấy điện thoại.

Nếu anh còn không nhớ, thì sẽ có án mạng xảy ra a.

_______________

TẬP ĐOÀN SNOW

*Rung.. Rung.. Rung*

Đưa mắt nhìn vào điện thoại trên bàn, Young vội vàng nhấc máy. Đầu dây bên kia, đang hấp tấp khôn cùng.

-Nè Young! Mày đang ở công ty có đúng không? Nếu không bận việc, thì mau đến nhà của Tae ngăn cản Tiểu Như đến sân bay đi! Vì Tae và Ekey, đang định rời khỏi đây!

-Rời khỏi đây? Có phải là vì bệnh tình của Tae không?

-Đúng vậy! Cho nên, mày mau ngăn cản con bé đi. Nếu để nó biết Tae đã đi, chắc chắn nó sẽ chạy đến đó. Nếu Tae nhìn thấy nó, anh ấy sẽ lần nữa do dự mất!

-Được rồi! Tao cúp máy đây!

Nói rồi, anh nhanh chóng cúp máy. Nét mặt lo âu, lại lần nữa xuất hiện.

________________

BIỆT THỰ NHẬM GIA

Sau khi tắm gội xong, nó vui vẻ chạy ùa xuống phòng khách. Cái căn phòng vắng tanh, khiến nó chợt cau mày. Bình thường giờ này, sẽ có người kéo nó đến bàn ăn chứ?

Đi nhanh về phía Sofa, nó ngồi phịch xuống. Sau đó, đưa tay gót lấy nước. Nhưng chưa kịp gót xong, nó đã nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn.

-Là giấy gì vậy?

Cầm lên xem, nó đọc khẽ, rồi buông lỏng tờ giấy. Đáp xuống dưới sàn nhà, cũng là lúc nó bật khóc.

-Không phải! Không phải như vậy đâu!-Nó hét lớn, rồi vội vã đứng dậy. Nhưng khi quay người đi, thì Young đã chặn đường. Nhìn anh, nó liên tục lắc đầu-Nói em biết, anh ấy không rời khỏi đây đúng không? Young! Anh nói em biết đi!-Bấy giờ, Young không nói gì. Anh chỉ thở dài, rồi bước đến gần cạnh nó.

Cúi xuống, anh nhặt vội tờ giấy lên, sau đó đứng dậy, giơ tờ giấy ra trước mặt nó.

-Con người có thể nói dối! Nhưng nét chữ này thì không! Em là người hiểu anh ấy nhất. Thì em cũng nhận diện được, đây là nét chữ của anh ấy phải không?-Anh hỏi, nó tiếp tục lắc đầu-Anh biết, đây là đả kích đối với em. Nhưng mà Tiểu Như, anh ấy rời xa em là để điều trị bệnh mà! Em muốn có được câu nói " anh thích em " của anh ấy, phải chờ đợi một năm. Còn bây giờ, em có muốn nhìn thấy anh ấy biến mất trước mặt em không? Nếu câu trả lời là không, thì em buộc phải đợi. Ba năm sau, một con người mạnh mẽ, sẽ lại xuất hiện trước mặt em thôi! Hãy tin anh, tin cả sự kỳ vọng của anh ấy dành cho em có được không? Tiểu Như! Em có làm được không? Hả?-Đưa tay xiết chặt cánh tay nó anh hỏi, nó im lặng, phủ nhận bằng nước mắt.

Vòng tay qua cơ thể kia, anh xiết chặt nó vào lòng.

-Không sao! Không sao cả!

_______________

SÂN BAY

*Cộp*

*Cộp*

...

Bước đi giữa dòng người đang chen chúc nhau. Người con trai trong trang phục đường hoàng, bỗng đột nhiên dừng lại. Anh đưa mắt nhìn xung quanh, rồi bất giác mỉm cười.

-Cô bé của tôi! Kẻ xấu xa mà em ghét nhất, tôi đã trở về với em rồi đây! Sau này, em đừng hòng chạy thoát!