Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 22: Kẻ đánh cắp




Cảnh tượng trước mắt rõ ràng như muốn thiêu đốt anh. Rõ ràng đã nói không thích, nhưng tại sao vẫn cứ nhói?

Anh cũng nhớ bản thân mình đã nói rằng: Bất cứ người con gái nào xuất hiện bên cạnh anh, rồi cũng sẽ biến mất. Riêng nỗi đau, thì mãi mãi không bao giờ tan biến. Vì thế, đó là lý do anh chưa từng để ý đến ai.

Nhưng mà..

Càng lẫn tránh, anh luôn phải đối diện. Con người mà! Chỉ khi đối mặt với cái làm họ sợ hãi, thì mới mạnh mẽ hơn thôi!

Anh! Cũng là nằm trong số đó!

*Cạch*

Đẩy nhẹ cánh cửa xe, Ekey vội vàng bước xuống đường. Di chuyển về phía Young, anh bình thản cất giọng:

-Nè Young! Nếu muốn thể hiện tình cảm, thì đừng nên thể hiện ở đây chứ! Em không thấy, xung quanh đây có camera à?

Nghe thấy lời trêu đùa của ai kia, Young lập tức chấn chỉnh. Anh buông nó ra, rồi quay lại gượng cười. Nụ cười của Young bấy giờ, lại như kim đâm vào lòng Ekey. Anh đang tự hỏi " mình đang ghen với Young sao? Đứa em họ của anh? "

Không khí trở nên căng thẳng khi nó nhìn vào Ekey. Nếu để bọn họ biết, Rin đã hôn nó. Thì họ sẽ nghĩ như thế nào? Nhất là Tae! Người nó ở kiếp này yêu nhất!

Anh sẽ nghĩ gì về nó đây?

-Tiểu Như! Em làm sao vậy?

Đồng thanh, gương mặt nó hiện tại trắng bệch. Đưa mắt nhìn nhau, Young bất giác gật đầu.

-Nhóc con! Em theo Ekey đến gặp Tae đi. Anh không sao cả! Anh sẽ cố gắng suy nghĩ lại tất cả! Nhất định, sẽ có câu trả lời thỏa đáng mà! Hửa?

Nhìn vào Young, nó cười nhạt rồi di chuyển mắt sang Ekey. Đối phương trầm ngâm, cố cười đáp lại nó.

“ Làm sao để anh cười tươi đây? Nụ cười đó của anh, đã bị em lấy mất rồi! ”

_______________

-Oáp! Buồn ngủ quá! Buồn ngủ quá đi!-Vâng, là giọng của Tuyết Nhi. Tựa lưng vào Sofa, cô bắt đầu lảm nhảm. Còn người kế bên, cũng sắp chút hơi tàn. Riêng Minh Minh, đang đuổi hình bắt bóng. Cô nghĩ về anh, nhưng anh nghĩ về nó-Quá bất công mà! Bài tập nhiều đến mức nửa đêm không thể ngủ! Đúng là..-Ngước mắt nhìn lên trần nhà, cô tiếp tục than vãn.

Về phía Nhã Hân đã gục mặt xuống bàn. Cô còn không ngủ, sẽ biến thành gấu trúc mất!

________________

09:00 pm

-Sao hôm nay đẹp thật! Giống như..cái thời điểm lúc đó! Mình còn nhớ, anh ta đã..

Đưa mắt nhìn lên bầu trời, nó bắt đầu tua ngược dòng quá khứ.

QUÁ KHỨ

Năm đó, nó vừa tròn 14 tuổi. Cái ngày nó được đưa đến nhà của Young là một ngày nắng rất đẹp. Hôm đó, cũng là ngày sinh nhật thứ 14 của nó.

Buổi tối hôm ấy:

Cũng là từ ban công nhìn lên bầu trời. Nó bắt gặp nhiều ngôi sao đến lạ. Nó thường xuyên không để ý đến điều này cho lắm, nhưng từ lúc rời khỏi nhà đến đây, nó lại thích sự mờ mờ ảo ảo này!

Lúc bé, nó cũng có cái mơ ước là sẽ hái thật nhiều sao xuống chơi. Nhưng khi, nó càng trải qua nhiều giai đoạn trưởng thành, thì trong nó, lại trở nên nhỏ bé!

Sao trên trời chỉ để ngắm thôi! Ngoài ra, không bao giờ hái được chúng cả!

*Cộp*

*Cộp*

...

Tiếng bước chân cứ đều đặn đi về phía nó. Vừa nghe thấy bước chân, nó liền khẽ quay đầu.

Trước mặt nó, là một người con trai trong trang phục chỉnh tề. Đi kèm ở bên ngoài anh ta, là một chiếc áo blouse trắng. Nhìn chung, chỉ diễn đạt hai từ: " Hoàn Hảo "

Chằm chằm vào đối diện ai kia, nó bất giác cúi đầu. Anh ta thật sự rất đẹp! Nếu nhìn lâu, nó sẽ loạn nhịp mất!

-Sao vậy? Sao không nhìn thẳng vào tôi? Hay là em sợ..sẽ rung động trước tôi hả? Suy cho cùng, con gái, tất cả điều giống như nhau!

Anh cảm thán, rồi bước thêm một bước. Khoảng cách của cả hai, bỗng thu hẹp dần dần. Đưa hai tay giữ chặt lang cang, Ahn bỗng dưng cười khẩy. Còn nó, lại có cảm giác rợn người. Anh ta, đang định làm gì vậy?

-Anh muốn làm gì vậy? Mau tránh xa tôi ra! Nếu không, tôi sẽ hét lên đó!

Ngước lên nhìn vào Ahn, nó lớn tiếng cảnh cáo. Ai kia thản nhiên, để cơ thể gằn kề. Mùi hương trên cơ thể anh, khiến nó chợt đứng lặng. Nhịp tim, cũng đang đập liên hồi.

-Sao hả? Sao không hét lên đi!-Anh thách thức, rồi áp khuôn mặt đến cạnh nó-Hay là..em đã đổi ý rồi? Không muốn hét lên nữa! Mà từ từ tiếp nhận tôi! Phải không?-Nhìn vào đôi mắt Ahn, nó vội vã lắc đầu. Cái làn môi căng mọng kia, lại thấp thoáng một lần nữa. Di chuyển bàn tay qua lưng nó, Ahn bỗng khẽ nghiêng đầu. Bàn tay còn lại, cũng giữ chặt cánh tay nó. Dù cho nó có giẫy giụa, anh vẫn giữ lập trường " Người trước mặt tôi là khách! Huống hồ, em lại là thành viên trong gia đình tôi! Quy ra, chúng ta là người nhà! Vì vậy, tôi phải tiếp đón thật chu tất! Đối với em, chỉ có lợi không có hại "

...

Sau một lúc khóa môi, anh cũng chịu buông tha nó. Môi ai kia dần rời ra, nhưng có gì đó không cam lòng. Tại sao? Anh lại cưỡng hôn một cô bé yếu ớt chứ?

-Hức hức, tại sao anh lại vậy với tôi hả? Hức, đó là nụ hôn đầu tiên của tôi! Anh thật sự rất quá đáng!

Nhìn chằm chằm vào Ahn, nó oán trách. Ai kia sờ nhẹ lên môi, rồi bất giác mỉm cười. Nụ hôn đầu tiên của anh, cũng trao cho nó rồi còn gì!

-Huỳnh Tiểu Như! Em nghe cho rõ đây: Không những nụ hôn ngày hôm nay. Mà cả phần đời còn lại của em sau này. Chỉ có thể là của một mình tôi thôi, nghe rõ chưa hả? Dù tôi có làm những chuyện quá đáng với em hơn nữa, em cũng chỉ có quyền tiếp nhận. Ngoài ra, không được có ý định chống đối lại tôi. Nếu không, em đừng trách tôi độc ác!