Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 14: Cố chấp




MỘT TUẦN SAU ĐÓ

-Có ai ở nhà không? Mau mở cửa!-Vâng, là tiếng hét thánh thót của nó. Cả một tuần qua, nó vô cùng khổ sở a. Nào là không được cử động mạnh, cả đi đứng cũng có người giúp. Cứ nghĩ đến căn phòng bệnh đó, là nó muốn trở về nhà rồi!-Kỳ lạ! Không có ai ở nhà sao? Hôm nay là chủ nhật mà, không lẽ vẫn còn ngủ. Nếu vậy, mình phải trở về căn phòng bệnh ngột ngạt đó sao? Không được! Đã bỏ trốn, tuyệt đối không quay về! Nếu không, mình sẽ tự kỷ mất!-Đá nhẹ vào cánh cửa, nó lầm bầm. Còn người vừa đi ra, bỗng đưa tay dụi mắt. A! Người đó là nó mà! Không phải, đang dưỡng bệnh hay sao? Không lẽ vì nhớ cô, cho nên mới đến đây tâm sự?

-Ê! Mày làm gì có mặt ở đây vậy hả?-Ngước lên nhìn Hân, nó cười, rồi thu chân trở lại. Nó khỏe rồi, chỉ vận động chút thôi-Nói tao biết, là mày trốn viện đúng không? Chuyện này..giáo sư đã biết chưa? Có cần..tao gọi điện thông báo không?-Cô mở cửa, rồi nhìn nó nháy mắt. Nó gãi đầu, đưa tay đến vùng bụng, nhăn mặt:

-Tao đói! Nhà có gì ăn không? Mày không nở, nhìn bạn mày chết đói đâu hả?

Nó hỏi, mắt có ý cười. Ai kia thở dài, rồi mở rộng cánh cửa.

-Nhà này luôn hoan nghênh mày! Vào trong đi, tao nấu mì cho mày ăn, được chứ nhỉ?

Cô cười, nó méo xệch lủi thủi bước vào trong. Ở bệnh viện ăn cháo, về nhà cô ăn mì. Hừ, bạn bè tốt với nhau đến thế!!

_______________

*Phịch*

Ngã lưng xuống Sofa, nó vươn vai một cái rõ, rồi đưa mắt nhìn lên trần nhà. Ở đây, mới được gọi là nơi lý tưởng a~, chả buồn cho cái căn phòng ngột ngạt đó. Một tuần trôi qua ở đấy, nó không khác một tội đồ.

Đứng quan sát nó, Nhã Hân khẽ thở dài. Cô lắc đầu, rồi bỏ đi vào bếp.

Cùng lúc này, Nhi vừa trên lầu đi xuống. Nhìn thấy nó, cô bất giác xoay đầu. Cái khoảng khắc của cô, bị nó ngấm ngầm nhìn thấy, hỏi:

-Lâm Tuyết Nhi! Mày làm gì thấy tao là quay đầu vậy hả?-Quay lưng về phía nó, cô nhăn mặt. Nếu cô gặp nó, nhất định sẽ nói ra chuyện Tae bị bệnh. Nhưng nếu không nói ra,cô lại rất khó chịu. Rốt cuộc, cô phải làm thế nào đây?-Nè! Mèo ăn mất lưỡi mày rồi hả? Mau đi xuống đây coi!-Nghe nó, cô quay đầu. Theo thói quen, chạy thẳng về phía nó, cười nhẹ:

-Lúc nãy, tao định lên phòng lấy bài tập cho mày! Ai ngờ, mày lại gọi tao chứ! Chuyện chỉ có vậy thôi!-Nhi giải thích, rồi ngó vào bên trong-Nhã Hân đang trong bếp đúng không? Để tao vào phụ nó nha! Hề hề-Nói rồi, cô chạy nhanh vào trong.

Dõi mắt nhìn theo Nhi, nó bất giác cau mày. Mọi chuyện, chỉ có vậy thôi sao?

Từ trên lầu nhìn xuống nó, Minh Minh khẽ cười nhạt, rồi quay trở lại phòng.

Bắt gặp cái xoay người của Minh, nó vội vàng đứng dậy. Hình như, cô đang tránh mặt nó thì phải?

______________

*Cộc Cộc*

*Cộc Cộc*

-Minh Minh! Tao..

*Cạch*

-Vào trong rồi nói!

-Ừm!

Nhìn cô, nó gật đầu rồi bước nhanh vào trong. Mím chặt môi, cô cho cửa đóng lại. Đứng ở phía sau nó, cô khẽ cười:

-Tiểu Như! Mày..

-Có phải, mày..thích Đặng Vũ đúng không?-Cướp lời cô, nó hỏi. Ai kia đỏ mặt, bất giác quay đầu. Lúc bấy giờ, nó cũng quay lại phía sau cô-Minh Minh..

-Tiểu Như! Anh biết là em ở trong, mau mở cửa cho anh!

Hoảng hốt nhìn Minh, nó lắc đầu. Giọng nói đó, là của Ekey mà! Sao anh lại biết, nó chạy đến đây chứ? Nhìn nó, cô gật đầu rồi đi về phía cửa.

*Cạch*

-Giáo sư! Thầy vào trong đi!