Độc Tài & Kiêu Hãnh

Chương 11: Người đặc biệt




SÁNG CHỦ NHẬT

BỆNH VIỆN PN

__Phòng 115__

“ Chính là vì khuôn mặt này, mà anh của mình phải tự trách suốt một năm sao? Huỳnh Tiểu Như! Em quá thu hút rồi! ”

NHẬM HUÂN (18 Tuổi)

Nick name: Ekey

“ Tình yêu của anh, hoàn toàn không giống như Tae đối với em. Nếu anh ấy chọn cách trốn tránh suốt một năm. Thì anh, sẽ mạnh dạn đối diện! ”

• Anh là một model nổi tiếng, con trai thứ tập đoàn Phong Thiên. Là người mạnh mẽ và cứng rắn hơn anh mình. Anh chưa từng yêu ai và cũng không nghĩ sẽ yêu ai bao giờ, trong mắt anh, tình yêu rất rẻ mạc. Quan trọng nhất chính là vui vẻ.

• Sở hữu khuôn mặt điển trai và dóc dáng chuẩn (vì anh là người mẫu). Khi cười rất đáng yêu,nhưng khi không cười có vẻ không thể gần gũi (Trừ vài người). Chiều cao: 1m85.

• Giỏi hầu như mọi thứ.

• IQ:400/400.

Đứng đối diện cô bé trên chiếc giường, anh trầm ngâm suy nghĩ. Hai cánh tay, vẫn không rời chiếc áo khoác form dài.

Thật sự mà nói. Từ lúc anh biết chuyện đến bây giờ, anh vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc, cái được gọi là rung động. Thực tế, nó là như thế nào? Tại sao con người ta, luôn phải vướng bận với tình cảm? Sau đó, lại trốn tránh thực tế?

-Kỳ lạ! Sao đến bây giờ vẫn không thấy Young và Tae? Chưa gì, đã muốn trốn tránh trách nhiệm rồi!-Anh lẩm bẩm, rồi nhìn thẳng về phía nó, cười nhẹ. Từng bước chân, cũng vô thức đến gần-Ai từng nói với anh, một khi đã hứa, thì không được nuốt lời hả? Em đã ngủ rất lâu rồi đó, mau tỉnh dậy đi. Dù không muốn, cũng có thể giả vờ muốn mà! Em có biết, Tae đang đợi em tỉnh lại không? Anh ấy, đã dằn vặt mình suốt một năm qua rồi. Anh ấy đồng ý xuất hiện, cũng là vì muốn ở bên cạnh em đó! Em có biết điều này không?-Anh hỏi, rồi khụy xuống bên cạnh chiếc giường nó-Tiểu Như! Những lời nói của anh, em nghe thấy mà phải không? Nếu em nghe được, thì mau mở mắt ra đi, có được không?-Nắm chặt bàn tay nó, anh hồi hộp chờ đợi. Còn phần ai kia, thoáng bất giác chau mày. Hình như, nó nghe thấy giọng của ai đó thì phải? Và anh ta, dường như rất quen thuộc đối với nó. Khẩu hình của nó lúc bấy giờ, đang mở ra mệt nhọc:

-Ekey! Là anh, có đúng không?-Nó thều thào, rồi từ từ mở to mắt. Cái hình ảnh điển trai kia, lại xuất hiện vô tình. Nhìn nó, anh bật cười. Nhưng nụ cười anh, ngay lúc này tắt hẳn. Dường như khi tỉnh lại, nó thật sự không mấy vui-Ekey! Tối qua, người ở bên cạnh em, có phải là Tae không? Hình như, em nghe được anh ấy nói chuyện. Em còn cảm nhận được, mùi hương trên cơ thể của anh ấy nữa. Nhưng mà..

-Tiểu Như! Em đừng kích động, tránh làm ảnh hưởng đến sức khỏe. Em vừa mới tỉnh lại, mau chóng nghỉ ngơi đi. Anh, sẽ ở đây với em!-Cắt ngang lời nó, anh khẳng định. Sau đó, đặt nhẹ tay nó về vị trí cũ, rồi anh mới đứng dậy-Em có muốn ăn gì không? Hay để anh đi mua!-Nhìn vào gương mặt anh, nó bất giác gật đầu. Anh cười tươi, rồi khẽ vội xoay người.

“ Giáo sư! Người tối qua ở bên cạnh em, có phải là anh không? ”

*Cạch*

Dõi mắt nhìn về phía cửa, nó cau mày. Ai đã mở cửa, nhưng lại chẳng bước vào?

-Là ai ở ngoài đó vậy? Nói cho tôi biết, có được không?

Nó lên tiếng hỏi.

Ai kia thở nhẹ, rồi đẩy mạnh cánh cửa vào. Nhìn vào người con trai, nó tròn mắt. Anh ta, là bác sĩ của nó sao?

-Nhìn gì hả? Bác sĩ, không nên đến thăm bệnh nhân của mình sao?

-Không phải!-Nó lắc đầu-Tôi muốn ngồi dậy, anh giúp tôi có được không?-Jeon gật đầu, rồi đi thẳng về phía nó. Khi đến gần, anh vội vàng cúi xuống. Đỡ lấy cô bệnh nhân, và làm tròn trách nhiệm của mình. Sau khi đã được tựa lưng vào thành giường, nó nhìn Jeon cười nhẹ.

-Em thấy trong người sao rồi? Có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?

Anh ngồi xuống bên cạnh nó hỏi. Nó không nói gì, chỉ hướng mắt về phía cửa. Ừm! Nó đang chờ đợi Tae xuất hiện.

-Em đang chờ ai đó đúng không?

-Sao anh lại biết?

-Là ánh mắt của em nói cho tôi biết!-Jeon đáp, rồi đứng dậy xoay lưng về phía nó-Mỗi một người, đều có ưu và khuyết riêng của mình. Vì vậy, nỗi niềm của em, đều thể hiện rất rõ trong đôi mắt. Do đó, tôi có thể hiểu được, em đang suy nghĩ gì!-Quay lại nhìn nó, anh nhướng mày, rồi khẽ khàng cười mỉm. Nó nghĩ gì, biểu hiện rõ vậy sao? Không! Chắc chắn là trùng hợp!

*Cạch*

-Tiểu Như! Anh về rồi!