Gần đây tuyết rơi nhiều, Dạ Sắc nắm tay Bùi Yến Tầm, bước từng bước lớn trên tuyết.
Gần đây Bùi Yến Tâm luôn lẩm bẩm nói muốn đổi tên.
Dạ Sắc cảm thấy một đứa bé 5 tuổi thực ra vẫn chưa cần đến nhân quyền, nên cứ giả vờ như chưa nghe thấy gì. Huống chi, gọi con trai mình là Bùi Sảo Sảo nhiều năm như vậy, cô là mẹ đẻ của cậu, còn chưa hề kháng nghị với việc tên cậu trùng với tên con chó Samoyed bao giờ.
Tên thôi mà, có là được rồi.
Thế nhưng mà, Bùi Yến Tầm lại đưa ra lý do rất hợp lý, chẳng hạn như: “Mọi người đều nghĩ con là một ông già, tên gì mà như kiểu người chơi đồ cổ ấy.”
Mãi cho đến lúc thấy Bùi Bạch Mặc, Bùi Yến Tầm vẫn còn nghĩ đến chuyện đổi tên.
Dạ Sắc nhét tay mình vào túi áo Bùi Bạch Mặc, một tay nắm lấy tay Bùi Yến Tầm, một tay nắm lấy áo Bùi Bạch Mặc, ba người cứ thế đi song song trên tuyết.
“Cha, con muốn đổi tên.” Cậu bỏ tay Dạ Sắc, chạy đến bên tay bên kia của Bùi Bạch Mặc.
“Tiểu Bạch, con muốn đổi tên.”
Bùi Bạch Mặc ngồi xổm xuống, dùng một tay bế cậu lên, tay kia nắm lấy tay Dạ Sắc, mười ngón đan xen.
“Đổi tên là chuyện tốt, nhưng lý do của con có vấn đề. Ý con là con kì thị những người bán đồ cổ, kì thị những người nghiên cứu đồ cổ sao?”
Bùi Yến Tầm lắc đầu.
“Con yên tâm, mọi người cùng lắm cũng chỉ nghĩ rằng cha mẹ con bán đồ cổ thôi. Mà cha và Sắc Sắc sẽ không quá để ý đến chuyện này. Vậy con còn muốn đổi tên nữa không?”
Bùi Yến Tầm nghĩ lại lời Bùi Bạch Mặc, có vẻ cũng đúng. Vậy liền từ bỏ chuyện đổi tên.
Vườn hoa của đại học N rất lớn, ba người đi từ tòa nhà lớn đến cổng trường, để lại sau lưng những hàng dấu chân dài.
Dạ Sắc lo Bùi Bạch Mặc sẽ mệt, trên đường đi mấy lần muốn tự mình ôm Bùi Yến Tầm, nhưng Bùi Yến Tầm lại sống chết bám lấy vai Bùi Bạch Mặc, không thèm để ý đến cô.
Bùi Bạch Mặc cười với Dạ Sắc, nắm chặt lấy tay cô. Trên đường đi họ gặp một số học sinh của anh, không ít người quay lại nhìn ba người, cũng có một ít học sinh to gan chạy đến trước mặt họ, nhìn kĩ mặt Bùi Yến Tầm và Dạ Sắc, tất nhiên cũng chào hỏi: “Chào cô ạ.”
Ban đầu Dạ Sắc còn hơi xấu hổ, về sau chỉ biết mỉm cười đáp lại.
Mấy năm qua, thị lực của anh đã khôi phục được khoảng bảy tám phần, nhưng thính lực vẫn tệ như trước.
Dạ Sắc cũng tập thành thói quen nói chuyện mặt đối mặt với người khác, hơn nữa giọng điệu vốn nhanh cũng sửa thành chậm hơn rất nhiều.
Một lúc sau, đến gần xe mà cô đã đỗ sẵn ở đường lớn đã được dọn sạch tuyết ở trước cổng trường, cô mở khóa từ xa, để hai bố con vào trong xe trước đợi cô.
Bùi Bạch Mặc chưa kịp giữ cô lại, cô đã len qua chỗ trống giữa các xe, đi thẳng đến một cửa hàng ven đường. Khi quay về cô cầm theo hai cốc sữa bò nóng, một chén vừa cho Bùi Yến Tầm, một chén lớn cho Bùi Bạch Mặc.
Mặc dù lúc này tuyết đã ngừng rơi, nhưng vẫn còn khá lạnh. Cô chạy bộ vài bước, mà hai má đã bị lạnh đến ửng đỏ hết lên.
Mấy năm nay cô luôn nuôi anh như một đứa trẻ…
Bùi Bạch Mặc nhìn chằm chằm vào chén chứa thứ nước uống trăng trắng vừa tanh vừa chán mang tên là sữa bò… Nhíu chặt mày.
Nhân lúc Dạ Sắc cúi đầu xuống thắt dây an toàn, anh quay sang mở nắp chén giấy của Bùi Yến Tầm, định đổ sữa của mình sang cốc của cậu.
Bùi Yến Tầm cắn cắn môi, cha mình thật ngây thơ….
Giấu thuốc viên vào chậu hoa, đổ thuốc nước vào bể cá… Mà giờ ngay cả mình cũng biến thành nơi chứa những thứ ông không muốn ăn nữa rồi…
Cậu thấy Dạ Sắc chớp mắt với cậu trong kính chiếu hậu, liền ho khan một tiếng.
Bùi Bạch Mặc thản nhiên quay người, nói với Dạ Sắc: “Chúng ta đi thôi.” Nói xong liền cau mày, uống một ngụm sữa.
*********
Bùi Bạch Mặc rất thích ngủ nướng vào buổi sáng, còn buổi tối lại hay mất ngủ.
Dạ Sắc luôn ôm anh, hai người cùng nhau ngủ. Sáng sớm dậy cô không nỡ đánh thức anh, nên bản thân cũng không dậy, để khỏi làm anh giật mình.
Thường thường khi đưa anh đến trường dạy học, trên đường anh vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ, mơ mơ hồ hồ, tất nhiên là không có thời gian ăn sáng.
Bình thường cô để cho Bùi Bạch Mặc tự mình đi lên phòng học, còn mình thì đi mua đồ ăn sáng, sau đó đến phòng học, ghi một tờ giấy nhắn, bỏ vào túi đựng bữa sáng, rồi nhờ học sinh đưa cho anh.
Lời nhắn cô ghi trên giấy luôn rất đơn giản: “Uống ngon lắm, tin em đi, uống thử một ngụm nhé.”
Hoặc là: “Đừng chê nó xấu, ăn rất ngon đấy, cắn thử một ngụm đi.”
Đôi lúc lại rất nghiêm túc: “Không ăn thì phạt ngủ phòng sách ba ngày.”
Mục tiêu của cô trước giờ vẫn rất đơn giản, hy vọng anh có thể béo lên một chút, chỉ một chút thôi cũng được.
Nhưng anh lại không bao giờ chịu phối hợp, đã hay bắt bẻ lại còn hay kiêng ăn.
Khi cô đích thân giám sát anh, anh sẽ thỏa hiệp, dù nhíu mày nhăn mặt, vẫn sẽ ăn hết. Nhưng rời khỏi tầm mắt của cô, anh sẽ lại làm việc mình thích.
Bùi Yến Tầm vẫn luôn quan sát kĩ chuyện này, còn từng lén nói với Bùi Bạch Mặc: “Tiểu Bạch, thói quen này của cha chẳng tốt chút nào, thế này gọi là bằng mặt mà không bằng lòng.”
Bùi Bạch Mặc biết gần đây cậu đang học thành ngữ, rất thích chèn mấy câu thành ngữ vào câu nói hằng ngày, nên chỉ liếc mắt nhìn cậu, không đáp lại.
Bùi Yến Tầm không cam lòng, tiếp tục trêu chọc cha mình: “Sắc Sắc không ngốc, cha xem, con tập hợp được gen của hai người nên mới thông minh như vậy, chuyện của cha, sớm muộn gì cũng bị lộ.”
Câu nào cũng cố chèn thêm thành ngữ…
Bùi Bạch Mặc mỉm cười, cảm thân mình cần phải cổ vũ con trai mình tiếp tục học hành thêm: “Con nói gì cũng đúng, mà cha cảm thấy Sắc Sắc bảo con chép văn mười lần lại càng đúng hơn nữa.”
Bùi Yến Tầm trợn to đôi mắt tròn xoe của mình, vẻ mặt ủy khuất như sắp khóc, nhưng Bùi Bạch Mặc lại tiếp tục công cuộc ngó lơ cậu.
Cậu nhảy xuống ghế, chạy đến bên Bùi Bạch Mặc, dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình, quay đầu cha lại, để Bùi Bạch Mặc đối mặt với cậu: “Con sắp khóc đến lê hoa đái vũ (1) rồi, sao cha không chịu thương hoa tiếc ngọc gì thế?”
(1) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái (nguồn: https://chikarin11906.wordpress.com/)
Bùi Bạch Mặc bắt đầu cảm thấy đau đầu, không hiểu sao Bùi Yến Tầm lại cố chấp muốn học thành ngữ đến vậy, một câu có một thành ngữ giờ chuyển thành một câu có hai thành ngữ rồi.
Dạ Sắc đổi ga giường trong phòng ngủ xong đi ra, liền thấy trạng thái giằng co khác thường của hai đứa trẻ một lớn một nhỏ của nhà cô.
Cô sờ sờ đầu Bùi Yến Tầm, sau đó ôm lấy người Bùi Bạch Mặc: “Ai bắt nạt ai? Nói thật đi xem nào.”
Bùi Yến Tầm nhìn Dạ Sắc, lại nhớ đến việc chép văn 10 lần, khuôn mặt nhỏ của cậu lại nhăn hết lại.
Cậu ôm đầu, vừa lầm bầm vừa chạy về phòng mình.
“Con là hàng tặng kèm với thẻ điện thoại…”
“Con được nhặt về từ bờ sông….”
“Con là ngọn cải thìa đáng thương, là cậu bé bán diêm tội nghiệp…”
**********
Mấy năm trước, mọi người vẫn luôn nhắc đến chuyện Bùi Bạch Mặc đối tốt với Dạ Sắc.
Nhưng bây giờ, Dạ Sắc sủng Bùi Bạch Mặc, lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Nhất là Bùi Yến Tầm – người nhận được đãi ngộ khác hẳn cha mình.
Thỉnh thoảng gặp chú Ngôn Hứa, Bùi Yến Tầm liền đặt mấy từ kiểu ngọn cải thìa, hàng tặng kèm gì đó lên đầu lưỡi.
Mà những lời Ngôn Hứa nói còn thấm thía hơn cả Bùi Bạch Mặc và Dạ Sắc: “Mẹ cháu đang sợ.”
Bùi Yến Tầm không hiểu: “Trong nhà có nhiều đàn ông như vậy, sao lại mẹ phải sợ?”
Ngôn Hứa vò đầu cậu bé thành rối ổ gà: “Thằng bé đầu gỗ này, mẹ cháu sợ bố cháu sẽ rời đi.”
Bùi Yến Tầm tức giận mắng chú mình: “Chú đang phỉ báng người khác đấy. Sao chú lại có thể tổn thương lòng tự trọng và danh dự của một đứa bé được chứ?”
Ngôn Hứa có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cậu: “Bùi Sảo Sảo, gần đây chú thấy cháu càng ngày càng giống con ruột của chú, đối đáp trôi chảy y hệt chú ngày trước.”
Bùi Yến Tầm lắc đầu: “Không giống, cháu chưa bao giờ vô dụng như chú cả, khóc từ sáng đến tận tối.”
Ngôn Hứa xù lông: “Này sao cháu lại tung tin đồn nhảm về chú?”
Bùi Yến Tầm tỏ vẻ xem thường chú: “Sắc Sắc nói, người nào sau khi chết một lần thì sẽ tỉnh ngộ ra rất nhiều điều, mà sao chú lại không thế nhỉ?”
Ngôn Hứa vò đầu, trẻ con bây giờ đáng ghét thật đấy.
*********
Đến mùa xuân, Bùi Bạch Mặc đi theo đoàn giảng viên đại học N sang Ukraine công tác, đúng đợt Ukraine xảy ra bạo động.
Khi ấy Dạ Sắc rất hay xem tin tức quốc tế, nhưng Bùi Yến Tầm lại cực kì không thích chuyện này, vì khi cô xem đến bảng tin về bạo động ở Ukraine liền run tay thả nhầm nửa lọ muối vào đồ ăn đang nấu dở.
Đấy là bảng tin còn chưa nói đến việc trong lần phản động này có những phần tử có vũ trang….
Bùi Yến Tầm cảm thấy mình phải có trách nhiệm nói chuyện với người trưởng thành nhưng chưa chín chắn này: “Con cảm thấy mẹ đang buồn lo vô cớ.”
Cậu thấy sau khi học thành ngữ, cách nói chuyện của bản thân được nâng hẳn lên một tầm cao mới, rất cao cấp…
Dạ Sắc không hề nể mặt cậu: “Trẻ con thì biết gì mà nói.”
Bùi Yến Tầm cảm thấy mẹ mình lúc nào cũng rất bất cần, giờ lại còn có thái độ coi thường trẻ em, cậu rất phẫn nộ.
Cậu phẫn nộ hai ngày, lại thấy Dạ Sắc không hề phát hiện ra chuyện cậu phẫn nộ, liền rất muốn bỏ nhà ra đi.
Nhưng rồi cậu nghĩ lại, trước khi Bùi Bạch mặc đi công tác, đã dặn mình rất nhiều lần là phải nghe lời Dạ Sắc, phải chăm sóc Dạ Sắc thật tốt, khi cần thiết thì phải dỗ dành cô như một người đàn ông, cậu lại thấy mình vai mình đang gánh một trọng trách rất cao cả, không thể đi được.
Cũng may là Bùi Bạch Mặc đã trở về.
Mà người mẹ thiếu tiền đồ của cậu lúc này đang ở sân bay ôm chặt lấy cha cậu, còn đu hẳn lên người cha cậu như một con chuột túi vậy.
Bùi Yến Tầm cảm thấy mẹ mình làm vậy là rất sỉ nhục, liền thấm thía câu nói của Phương Lương Thần, con gái của chú Linser và dì Phương: “Cậu nhất định phải làm một tên lưu manh.”
****************
Thi thoảng cũng có lúc tâm trạng Dạ Sắc không tốt.
Ví dụ như vào ngày hè, trong thành phố có rất nhiều nữ sinh mất tích, cuối cùng đều được xác nhận là đã bị giết hại.
Đúng lúc đó, Bùi Bạch Mặc có một giờ lên lớp muộn, mà Dạ Sắc ngồi ở đồn cảnh sát nửa ngày vẫn chưa xong việc, đành nhắn tin dặn anh dẫn Bùi Yến Tầm đi ăn cơm tối ở một nhà hàng, hôm này có lẽ cô sẽ về muộn.
Nhưng đợi đến lúc cô về nhà, lại chỉ thấy Bùi Yến Tầm đang nằm ngủ trên ghế sa lông, còn Bùi Bạch Mặc lại không thấy đâu. Mà càng khiến cô thấy không vui hơn, đó chính là Bùi Yến Tầm mở to mắt nói với cô: “Sắc Sắc, sao mẹ về muộn thế? Con đói quá.”
Cô kiểm tra điện thoại, thấy Bùi Bạch Mặc đã trả lời cô: “Được rồi, đừng lo cho bọn anh.”
Nhưng anh vẫn chưa về nhà.
Cô gọi điện lại, Bùi Bạch Mặc không nghe máy, cũng không cúp máy, vẫn có tín hiệu bình thường, chỉ là không ai bắt máy.
Cô bắt đầu lo rằng Bùi Bạch Mặc gặp chuyện không may, rồi lại tự an ủi mình phải bình tĩnh.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc anh mở cửa về nhà. Lại còn bình tĩnh hỏi cô: “Sao em vẫn chưa đi ngủ thế?”
Dạ Sắc đã lâu không tức giận, mà lúc tức cũng không mắng mỏ ai nặng lời, nhất là anh. Cô tức lên cũng chỉ im lặng, không nói chuyện.
Bùi Bạch Mặc nháy mắt với Bùi Yến Tầm, cậu liền chạy về phòng mình, đóng cửa lại.
Anh đến bên người Dạ Sắc, cúi người xuống, hôn lên trán cô.
Cô không đáp lại, anh cứ thế thơm nhẹ lên trán, rồi mí mắt, má, môi cô.
Cuối cùng Dạ Sắc không chịu nổi nữa: “Em không cần anh nữa, anh có bán thân cũng không cần.”
Anh ôm cô, thì thầm bên tai cô: “Hôm nay anh sai, anh về trễ, hơn nữa chuyện anh đồng ý với em cũng chưa làm.”
Anh giải thích:” Có một học sinh bị bệnh.”
Dạ Sắc dịu dàng nhìn anh: “Em không tức giận với anh, là em không tốt, mang cảm xúc trong công việc về nhà. Chỉ là em rất lo, sợ anh lại gặp chuyện gì không may.”
Cô nói rất dịu dàng, lương thiện, nhưng sau đó liền cắn, rồi véo tay anh một cái.
Lực tay của cô rất nhẹ, nhưng vẻ mặt Bùi Bạch Mặc lại rất đau đớn.
Dạ Sắc đổi sắc mặt: “Anh lừa em?”
Cô cởi áo khoác anh ra, thấy bên trong là áo sơ mi bị rách, bên dưới là cánh tay bị băng bó lại.
“Chuyện gì?”
Bùi Bạch Mặc chuẩn bị bán sắc tiếp, nhưng lần này Dạ Sắc lạnh lùng từ chối: “Không nói rõ ràng thì cả năm nay ngủ ở phòng sách.”
Anh liền kéo kéo tay cô: “Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi, bị xe quẹt qua một cái, em xem, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Vừa nãy anh đến bệnh viện băng bó rồi.”
Anh không thể nói với cô, rằng chiếc xe kia đi ngược chiều lao thẳng về phía anh, thiếu chút nữa là anh đã không thể về đây với cô….
Dạ Sắc quan sát sắc mặt của anh, cuối cùng vẫn cẩn thận rúc vào lòng anh, cố gắng không chạm đến cánh tay bị thương của anh.
“Ba quy định…. À không, là ba quy tắc sống của Bùi Bạch Mặc. Một: Phải đối xử với mình thật tốt. Hai: không được để bị thương. Ba: Không được tự mình lén liếm vết thương. Anh làm được không thế?”
Bùi Bạch Mặc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, lại nhớ đến những mẩu giấy cô kẹp trong bữa sáng mỗi ngày anh lên giảng đường, trịnh trọng gật đầu.
Sao anh có thể cam lòng rời xa cô sớm như vậy được?
***********
Vào đầu thu, Bùi Bạch Mặc bị sốt một trận, triền miên suốt nửa tháng. Sau khi khỏi hẳn, anh có vẻ béo lên một chút, nhưng Dạ Sắc lại có vẻ như gầy đi không ít.
Mỗi lần ra ngoài, Dạ Sắc liền quấn anh thành một chiếc bánh chưng. Giống như mấy năm anh mới về nước, quấn kín mít từ đầu đến chân, chỉ để lộ ra hai mắt.
Mỗi lần Bùi Yến Tầm thấy Bùi Bạch Mặc bị quấn thành cái bánh chưng, cậu đều không nhịn được mà cười phá lên.
Dạ Sắc lần nào cũng tiện tay đánh vào gáy cậu một cái.
“Con cũng muốn.”
Dạ Sắc hỏi lại. “Con muốn gì?”
Bùi Yến Tầm chỉ chỉ vào Bùi Bạch Mặc: “Con muốn giống cha, quấn kín mít cả người, chỉ để lại đôi mắt.”
Dạ Sắc khó có lúc nghiêm túc đáp lại cậu: “Ghen tị là đức tính xấu.”
Bùi Yến Tầm liền hùng hồn đáp lại: “Ai bảo mẹ là ghen tị, rõ ràng là cha hát con khen hay nhé.”
Dạ Sắc lại vỗ thêm cái nữa vào gáy cậu: “Không được sửa thành ngữ lung tung.”
Sau khi Dạ Sắc đi làm, Bùi Bạch Mặc liền nắm tay Bùi Yến Tầm đi dạo trong công viên.
Bàn tay lớn bọc lấy bàn tay nhỏ, anh cảm thấy thật mỹ mãn.
“Bùi Yến Tầm, mày là một nam tử hán.” Bùi Yến Tầm quay mặt về phía hồ trong công viên, hét lớn.
Bùi Bạch Mặc đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Bùi Sảo Sảo, con phải lớn thật nhanh, để còn bảo vệ cha mẹ nữa.”
Bùi Yến Tầm gật đầu.
“Đây là sứ mệnh của con.” Bùi Bạch Mặc mở mắt nói dối: “Về sau cha sẽ thưởng cho con.”
Bùi Yến Tầm chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, tỏ vẻ mong chờ.
Bùi Bạch Mặc ôm lấy cậu, véo véo khuôn mặt trắng trắng tròn tròn của cậu nhóc: “Thưởng cho con chị Lương Thần bên Đức nhé.”
Bùi Yến Tầm nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị này một lúc, đột nhiên nhớ đến một vấn đề: “Nhưng trước kia con đã từng rất nghiêm túc, chân thành bảo chị ấy làm lưu manh mất rồi…”
~~~~~~~~~
Suy nghĩ của tác giả: Bùi Sảo Sảo là một cậu bé tuyệt vời.