Bùi Bạch Mặc mơ một giấc mơ không dài, cũng không ngắn.
Trong mơ có rất nhiều hình ảnh, có cả anh ngày trước, có cả Dạ Sắc trước kia…
Nói là mơ, nhưng cũng có vẻ không phải. Đó là quá khứ anh chưa từng cố nhớ, nhưng lại tự ghi trong nháy mắt, rõ ràng như chuyện vừa mới xảy ra.
Linser đã từng hỏi anh, vì sao là Dạ Sắc, vì sao không bắt đầu từ bốn năm trước, mà lại giác ngộ sau khi gặp lại.
Mặc dù anh thích suy luận, thích trợ giúp mọi người. Nhưng vì đứng ngoài quan sát, Bùi Bạch Mặc độc thân quá lâu cũng cảm thấy tò mò với đáp án thật sự.
Anh cũng từng hỏi qua bản thân, anh nghĩ, anh biết đáp án đó là gì.
Trong mơ, Berlin đang mưa rả rích, mây đen che kín trời.
Anh đứng ở hành lang rất lâu, tính toán xem bồn hoa một mét vuông trước mắt trong một phút đồng hồ có thể chứa được bao nhiêu nước mưa, trong mười lăm phút bao nhiêu, mà một giờ thì bao nhiêu….
Đúng lúc anh tính đến hai tiếng mười lăm phút, có người dường như không cẩn thận, thật ra là cố ý xô vào người anh.
Lúc ấy anh đối với chuyện gì cũng tỏ thái độ không quan tâm, nhưng người gây chuyện lại tỏ vẻ không chịu trách nhiệm thì không thể đi.
Anh nhớ rõ khuôn mặt đỏ rực và giọng điệu lo lắng của cô gái ấy: “Bị ướt rồi sao?”
Ánh mắt anh dời đến bàn tay đặt trên ngực mình. Cô thản nhiên sờ soạng người anh, tay khác thì cầm ô, lung la lung lay.
Phần lực vừa rồi của cô, rõ ràng không đủ mạnh để đẩy anh ra ngoài mưa, anh muốn lùi lại một bước, tạo khoảng cách với cô. Nhưng đột nhiên thấy đôi mắt cô, anh liền nhíu mày bất động. Anh nhận ra cô gái này.
Anh dạy thay sư tỷ không nhiều lớp. Mà có năm tiết thì bốn tiết cô làm ra những hành động bất thường, ngủ mở mắt, ngồi sập ghế…
Thêm lần cố tình va chạm này, trong nháy mắt anh liền kết luận: Nhất định là cô ấy có bất mãn gì đó với anh.
Cây dù trong tay cô run run, giọt mưa bắn từ ô vào áo khoác của anh, lúc đầu anh không bị dính nước mưa, nhưng lại bị cô làm ướt mất rồi.
“Để tôi giúp anh cởi áo khoác.” Vậy mà cô lại dám nói thế.
Tay cô bận bịu sờ lung tung tháo cúc áo anh.
Anh nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu tán loạn của cô, đột nhiên lên tiếng: “Katze Yeh, Dạ trong từ đêm, Sắc trong háo sắc sao?”
Sao cô có thể nghĩ đến chuyện kia cơ chứ? Đúng rồi, chắc chắn thẩm mỹ của cô gái này rất cao.
Sự kiên nhẫn và phong độ của anh vốn luôn hữu hạn, sau khi yên tĩnh để mặc cô đến gần, anh chỉ nói một câu: “Xin hãy bỏ tứ chi của cô ra khỏi thân thể tôi. Cảm ơn.”
Hình ảnh lại lóe lên. Trời không mây.
Anh đang đi dạo ở một chỗ vắng người, ôm một túi táo. Đằng xa có hai đứa trẻ dắt tay nhau đi gần đến phía anh, cao sàn sàn nhau, quần áo giống nhau, giới tính giống nhau.
Anh nhìn một lúc, vừa xuất thần liền bị vấp phải đá vụn dưới chân.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ cảm thấy ảo não, nhưng Bùi Bạch Mặc chỉ cúi đầu: Ấy, có tảng đá, hình dạng chẳng giống cái gì cả, thật xấu.
Mà khiến anh cảm thấy không thoải mái hơn, đó chính là túi giấy đựng những quả táo anh thích nhất đã bị rơi xuống, táo lăn ra đầy đất mất rồi.
Anh bắt đầu nhặt chúng. Một quả, hai quả, ba quả… mười một quả.
Ế, tự nhiên có thêm một quả này.
Anh quay đầu lại, quả nhiên sau lưng còn có ba bốn quả nữa.
Không những thế đằng sau còn có một người đi đến, lúc này đang cười nhẹ, nói với anh: “Sư thúc, anh đang cầm táo em làm rơi.”
Cô đưa tay ra đòi lại, anh thuận tay ném quả táo thứ mười một cho cô… À không, là chiếc túi giấy nằm cách đó không xa.
Vừa ném liền trúng đích.
Thấy cô định nói gì đó, anh liền lên tiếng trước: “Không khách khí. Tôi thích táo, nên tiện tay giúp chúng nó, thế thôi.”
Anh đang nhắc cô đừng tự mình đa tình? Dạ Sắc trợn tròn mắt, chỉ chỉ mấy quả táo trên mặt đất: “Quả kia cũng ở chỗ anh kìa.”
…
Về sau Dạ Sắc lật túi giấy của anh, đầu tiên nói: “Đây là của anh.” sau đó lại bắt đầu mâu thuẫn: “Không đúng, em nhìn nhầm, không phải của anh.”
Bùi Bạch Mặc nhíu mày.
Đây là táo.
Đây là thứ đồ ăn duy nhất mà người kén ăn như anh thích nổi.
Nếu như thứ gì khác, anh sẽ rất rộng lượng đưa hết cho cô, nhưng giờ phút này anh nhìn mấy quả táo nằm trên đất, còn cả mấy quả nằm tạm trong túi giấy, thấy chúng cực kì đáng thương, cực kì vô tội mà không biết phải làm thế nào.
Lúc này tình thương của anh đang cực kì dạt dào, không nỡ vứt bỏ chúng.
Anh không nhịn được nữa, lại lên tiếng cắt lời cô: “Hạt táo có độc. Trong thời kì sinh trưởng của chúng, có khả năng mắc phải bệnh dệp lá, bệnh phấn trắng, bệnh táo thôi, bệnh phát ban, bệnh…. Mà khả năng gặp phải sâu bệnh của chúng cũng rất cao, còn cả nhện đỏ, sâu đục ruột…”
Dạ Sắc nghe anh bình tĩnh tự thuật, anh dừng lại, cô vẫn bất động.
Bùi Bạch Mặc thầm đếm ba giây: “Tôi biết em nghe xong mấy bệnh này, ít nhất là lúc này sẽ cực kì không thích táo.”
Thậm chí anh còn mỉm cười: “Không sao, dù sao cũng là thầy trò, tôi rất sẵn lòng thu lưu chúng giúp em.”
Dạ Sắc cũng cười, nhưng không đáp lại như anh mong muốn: “Tốt, anh có thể mua lại táo của em.”
“Không cần dùng mark (1) để mua.” Cô nói, “Em họ Dạ, tên Sắc, sắc trong háo sắc.”
(1) Mark: Đồng tiền Mác của Đức.
Cô đưa tay che ở bàn tay đang cầm táo của anh: “Dù sao cũng là thầy trò, tính rẻ một chút. Sư thúc, em sờ anh một cái, coi như đã thu tiền.”
Sau đó cảnh lại thay đổi, lần này là một mặt hồ mát lạnh.
Anh nằm dài trên ghế đá, trên mặt che một tờ báo.
Không biết từ khi nào, bên cạnh anh xuất hiện thêm một hơi thở ấm áp khác.
Có người chạm vào anh, hỏi: “Sư thúc, anh nói xem, khi nào ông chú tóc xù kia sẽ nhảy vào hồ?”
Anh mở mắt ra, lông mi anh thật dài, quẹt nhẹ qua tờ báo trên mặt.
Ông chú tóc xù? Không hứng thú. Nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô tự quyết định: “Em cảm thấy sáng nay không ổn.”
Bất giác, hô hấp của anh có chút thay đổi.
“Sư thúc, anh nói xem, em có nên đến giúp chú ấy một chút không.”
Giờ thì anh thấy cơn buồn ngủ của mình đang dần trôi đi.
Cô lại động động vào tay anh: “Sư thúc, em đi đây.”
Anh nhịn mười giây đồng hồ, sau đó chậm rãi mở mắt ra, ném tờ báo che trên mặt đi, ngồi thẳng nhìn về phía hồ.
Đúng lúc thấy cô đẩy một người đàn ông trung niên xuống hồ, sau đó cởi áo khoác của mình, nhảy xuống kéo người đàn ông kia lên bờ.
Đá người xuống hồ, sau đó lại cứu lên. Đây chính là cách giúp người của cô?
Anh nhìn cô chật vật đi lên bờ, mái tóc ướt sũng nước, cô bị lạnh, nên khuôn mặt càng thêm trắng, đôi vai thon gầy, ánh mắt vốn luôn linh động, lúc này dường như cũng có chút ỉu xìu, mất hồn.
Đợi đến lúc cô cười hì hì chạy đến trước mặt anh, anh chỉ nói một chữ: “Xấu.”
Trước khi quay người, anh vẫn không bỏ qua biểu cảm nhe răng toét miệng của cô.
Mà anh đã rất kín đáo rồi, không nói cảm nhận thực sự trong lòng bản thân ra: Quá xấu.
***
Khi mở mắt ra, anh bắt gặp khuôn mặt phóng đại của Linser đang nhíu mày. Mà khi thấy anh mở mắt, Linser liền hoàn hồn, nhẹ nhàng thở ra, nằm trên đất thở hồng hộc.
“Mình yêu Phương Tân.” Linser nói một câu không đầu không đuôi. “Mình rất yêu cô ấy.”
Bùi Bạch Mặc đưa ngón tay lên xoa xoa mi tâm, quay đầu nhìn anh: “Đừng nói là cậu bị vụ nổ kích thích biến thành kẻ thần kinh nhé.”
Linser không giận: “Sống sót sau tai nạn chẳng lẽ không được vui? Điện thoại rơi vào hồ rồi, nếu không nhất định tôi sẽ gọi điện cho Phương Tân, nói ‘Anh yêu em’, nói đến mức cô ấy không nhịn được, mắng tôi, mắng chán rồi sẽ giả vờ như không tình nguyện, nhưng thực ra trong lòng cực kì vui sướng nói ’em cũng yêu anh’. Tôi nhất định phải sống đến năm 120 tuổi để nói đến mức cô ấy thấy phiền chết thì thôi, cậu đừng có cản tôi đấy.”
Bùi Bạch Mặc liếc anh một cái, chống tay xuống đất, đứng lên: “Tôi không cản cậu, nhưng có một chuyện muốn nhắc cậu.”
“Gì cơ?” Linser cũng đứng bật dậy.
“Có thấy hồ trước mắt không? Người như cậu, 120 tuổi, rơi xuống nước rồi chỉ sợ cá cũng không dám lại gần.”
Linser tức đến giơ chân, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đằng trước hẳn là chỗ bom nổ, may mà chúng ta đã sớm ra ngoài để tìm hiểu, nếu không giờ chắc thành đống thịt vụn rồi.”
Bùi Bạch Mặc nhìn xung quanh, mọi thứ thật yên tĩnh, ảm đạm.
“Cậu ôm tôi bơi bao lâu?”
“Cậu ngất đi, không thương lượng được với ai. Tôi chỉ cảm thấy nên bơi thật xa về phía trước, tránh khỏi chỗ bom nổ, mà quên mất bơi sang bên trái hoặc phải một lát là có thể lên bờ được rồi.”
Bùi Bạch Mặc: “…”
Linser cũng tự cảm thấy có gì đó không đúng: “Tôi không phải cố ý muốn khoe khoang rằng bản thân là kiện tướng bơi lội đâu…”
Bùi Bạch Mặc lại xoa xoa mi tâm lần nữa, cảm thấy cơ thể lại bắt đầu không nghe lời chỉ đạo của mình, anh thở dài: “Xe chúng ta gần chỗ bom nổ?”
Linser gật đầu.
“Có nhân viên và cảnh sát thấy chúng ta đang hoạt động ở trong chiếc thuyền bị nổ?”
Linser tiếp tục gật đầu.
“Sau khi bom nổ, chúng ta biến mất, họ sẽ nghĩ chúng ta đã chết mất xác.”
Linser ngây người một lúc, sau đó: “Nói vậy, chúng ta trở về, họ sẽ tưởng rằng xác chết vùng dậy?”
Bùi Bạch Mặc ho khan vài tiếng, vẫy vẫy tay bảo Linser bước đến gần anh.
“Giờ chúng ta có chút vấn đề.”
Linser nhìn thẳng anh, thấy dáng người cao lớn của anh hơi lung lay.
Bùi Bạch Mặc vịn vào người Linser, thân thể thì muốn đi ngủ, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Linser hoảng hốt đỡ lấy anh, trong đầu bắt đầu tưởng tượng đủ loại hậu quả.
Bùi Bạch Mặc chỉ cười: “Dẹp trí tưởng tượng của cậu sang một bên đi, chúng ta đi tìm Dạ Sắc.”
Linser nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của anh, hỏi: “Đi để nói rằng cậu vẫn còn sống rất tốt, nhảy nhót tưng bừng để cô ấy khỏi lo lắng sao?”
Bùi Bạch Mặc vẫn cười, giọng nói yếu ớt: “Cảm ơn lời đề nghị của cậu, nhưng tôi chỉ muốn nói cho cô ấy biết, đầu tôi đau, chân, tay tôi, chỗ nào cũng không dùng được, cầu an ủi.”