Lộ trình của nhóm người Dạ Sắc gặp khá nhiều trắc trở.
Tối đó, trên chuyến bay CA3855 có tất cả một trăm hai mươi lăm người, đội cảnh sát hình sự bắt đầu dựa vào danh sách hành khách do phía sân bay cung cấp, bắt đầu tiến hành loại trừ, cuối cùng còn lại ba mươi lăm người từng ở lại thành phố R trong ngày hôm đó.
Đã biết danh tính các bệnh nhân bị nhiễm virus Marbug, là người đầu tiên có liên quan trực tiếp đến virus là nhà sinh vật học Diệp Trường An và một y sinh Ninh Hán ở thành phố R đang cận kề cái chết.
Hung thủ không có ý định trả thù xã hội, nên trong chuyện này hẳn là còn có mối liên hệ nào đó.
Đáng tiếc hồ sơ quan hệ của người tên Ninh Hán này rất đơn giản, người tỉnh R, học và lớn lên tại thành phố R. Lần này đến thành phố N cũng chỉ là thay đồng nghiệp đi tham gia hội thảo nghiên cứu của bệnh viện.
Mối quan hệ trên mạng xã hội của cậu ta cũng đơn điệu giống như cuộc sống hằng ngày.
Cha mẹ đều đã mất, chỉ có một nhóm người miễn cưỡng được gọi là đồng nghiệp thân quen là hay quan hệ qua lại, nhưng cũng không quá thân thiết.
Quá trình tìm kiếm tiến triển rất chậm.
Nhóm người Dạ Sắc cũng không có nhiều thời gian để ở lại thành phố R, sau đó họ tiếp tục lên đường trở về địa điểm xuất phát.
*******************
Vừa đặt chân xuống thành phố N, Dạ Sắc liền nhận được điện thoại của Linser.
“Katze, tôi phải trở về Berlin, giúp tôi chăm sóc J.”
Dạ Sắc vừa bước ra đại sảnh sân bay, một cơn gió lạnh quất vào mặt, thuận tay kéo kéo áo khoác chắn gió: “Nhanh vậy, anh ấy có biết không?”
“Cậu ấy không thích tôi nói tạm biệt, mặc dù cậu ta biết tôi kiểu gì cũng sẽ trở lại.”
Giọng nói Linser cực kì u oán.
Dạ Sắc vốn đang căng thẳng, nghe vậy liền thả lỏng, cười nói: “Anh dặn dò tôi như vậy, giống như cô gái nhỏ không đành lòng để người yêu ở lại rồi rời đi vậy.”
“Tôi tưởng chuyện tôi yêu cậu ta đã sớm không còn là bí mật nữa rồi.” Linser cũng cười: “Tốt, không đùa nữa, có chút chuyện tôi không tiện nói cho cô biết, nhưng tóm lại nhớ chăm sóc cậu ta. Dù cậu ấy có chê cô vướng víu, hay chế giễu cô ngớ ngẩn.”
“Nhìn tôi giống như người đang thiếu ngược sao?” Dạ Sắc nhíu mày.
Nhắc đến cách giao tiếp khác người của Bùi Bạch Mặc, Linser cảm thấy mình có nghĩa vụ phải cổ vũ Dạ Sắc, ngập ngừng nửa ngày mới nói: “Cô có ánh mắt tốt như vậy, coi trọng cậu ấy, là chuyện đáng tự hào. Cô có thể làm được, giao cậu ấy cho cô, tôi thấy yên tâm rồi.”
Dạ Sắc nghe anh nói quanh co lòng vòng, rồi cuối cùng lại quay về khen Bùi Bạch Mặc, tâm trạng bất ổn vì vụ án và chuyện của Tiêu Tử Quy bỗng chốc tan biến: “Trước khi tôi biết anh ấy đang ở tỉnh N, trước khi anh vượt biển đến đây, một mình anh ấy, sống cũng rất ổn.”
“Cô ghét bỏ cậu ấy!” Linser kết luận.
Dạ Sắc: “Nói bậy, rõ ràng là tôi đang ca ngợi anh ấy.”
Đầu dây bên kia, Linser ngáp một cái, cúp máy: “Thật ra, tôi lo cậu ấy sẽ chết đói vì mỗi ngày ăn một quả táo. Cô giúp tôi kiểm tra xem cậu ta còn sống hay không là được.”
********************************
Bên ngoài sân bay, Dạ Sắc đứng ở cửa ra vào một lúc, mới thấy Lâm Khẩn lái xe đến.
Vừa lên xe, không còn vẻ nhẹ nhõm như lúc vừa nói chuyện với Linser nữa, mà vẻ mặt cô lại cực kì sầu lo.
Lâm Khẩn cũng không nói nhiều, trực tiếp lái xe đến bệnh viện của tỉnh N.
Mấy ngày nay, các chuyên gia của trung tâm chống bệnh truyền nhiễm vẫn luôn túc trực ở bệnh viện, trong điện thoại Dạ Sắc vẫn còn tin nhắn Tiêu Tử Quy gửi đến: Anh đến bệnh viện, đừng lo lắng. P/s: Đừng nói cho cha mẹ.
Các bệnh nhân trong bệnh viện rất đông, Dạ Sắc đứng trước thang máy một lúc lâu, rồi lại chạy về phía cầu thang bộ.
Lâm Khẩn biết cô đang lo cho Tiêu Tử Quy, cũng không nói nhiều, im lặng đi sau cô.
Triệu chứng của Tiêu Tử Quy rất giống các triệu chứng của bệnh nhân nhiễm Virus Marbug giai đoạn đầu, khi Dạ Sắc còn ở tỉnh R, cô đã biết chuyện này qua một đồng nghiệp kiểm tra Tiêu Tử Quy.
Cô nhớ, mấy ngày trước Tiêu Tử Quy từng nói: Anh không rơi từ trên trời xuống, em cũng không được ngã xuống ở mặt đất.
Sao anh có thể ngã trước được chứ.
**********
Dạ Sắc lên thẳng phòng hội chẩn đặc biệt dành để đối phó với Virus Marbug.
Còn chưa đến tầng kia, đã thấy cha dượng Tiêu Hà và Lữ Tống Tống đang đi xuống.
Dạ Sắc ngẩng đầu nói với Tiêu Hà: “Cha!”
Khóe mắt Tiêu Hà trùng xuống, ông gật đầu với Dạ Sắc, xoa xoa tóc cô: “Sắc Sắc, con nói không sai. Anh trai con sinh ra là để giày vò cha. Đợi đến lúc nó ra ngoài, cha nhất định sẽ không nuông chiều nó nữa, nếu nó mà không nghe lời, cha sẽ nhốt nó lại như hồi còn nhỏ.”
Dạ Sắc miễn cưỡng nở nụ cười, tâm trạng cô vốn đang bình tĩnh, nghe được nỗi lòng của Tiêu Hà, cô lại thấy có chút chua xót.
Tiêu Tử Quy muốn cô giấu diếm, nhưng đối mặt với người thật sự quan tâm đến anh, những tin liên quan đến anh, họ đâu chỉ nghe thông qua mỗi cô.
Lâm Khẩn giúp Lữ Tống Tống đỡ Tiêu Hà. Lúc này Lữ Tống Tống mới giải thích với Dạ Sắc: “Bác Tiêu có bạn làm trong bệnh viện, tất nhiên là không lừa được bác ấy rồi. Dì Khương, mẹ cậu vẫn chưa biết đâu. Còn mình thì kiếm cơm nhờ mấy tin tức thế này, đừng dùng ánh mắt nghi ngờ ấy nhìn mình.”
“Có kết quả chưa?” Dạ Sắc dựa lưng vào tường, nhiệt độ lạnh buốt dường như xuyên thẳng vào tận tim cô.
Lữ Tống Tống khống đáp lại Dạ Sắc, ngược lại đứng phàn nàn: “Này, cậu ấy, biết chuyện rồi cũng không nói với mình một tiếng. Khi mình biết tin, anh ấy đã bị cách ly, ngay cả bóng người mình cũng chưa được gặp.”
“Lảng sang chuyện khác? Mình hiểu, đừng nói thẳng đáp án cho mình, mình không muốn nghe.”
“Cậu hiểu cái quái gì? Từ năm 11 tuổi mình đã phát hiện, ngoại trừ tính cách hư hỏng, anh ấy còn có ưu điểm là đẹp trai, bắt đầu từ năm 14 tuổi mình đã thích anh ấy mặc dù ai cũng biết, nhưng trước giờ mình cũng không biểu hiện ra một cách thái quá.”
Dạ Sắc đứng thẳng người, hai tay vòng qua hông Lữ Tống Tống, kéo cô lại ôm một cái: “Đừng cố tỏ vẻ kiên cường, trước mặt bạn thân, cậu khóc cũng được.”
“Mình khóc với cậu thì có ích gì, đừng an ủi mình.”
Lữ Tống Tống lè lưỡi, nói tiếp với Dạ Sắc: “Sắc Sắc, Dạ Văn Tây ở trong bệnh viện này đấy, đầu tuần mới về từ Châu Phi. Anh trai cậu đúng là đến chết cũng không đổi tính, lúc nào cũng chạy đến chỗ chị ấy.”
Lần đầu tiên Dạ Sắc thấy Lữ Tống Tống nhắc đến tên Dạ Văn Tây nhẹ nhàng như vậy.
Dạ Sắc biết, cô ấy không thích nhắc đến tên Tiêu Tử Quy và Dạ Văn Tây cùng lúc.
Hai người mặc dù không quen biết, nhưng giữa hai người có những mối liên quan không thể cắt đứt.
“Dương hoa lạc tẫn tử quy đề, văn đạo long tiêu quá ngũ khê.” (trích thơ Lý Bạch)
Dạ Sắc vẫn nhớ rõ dáng vẻ ngày xưa Lữ Tống Tống từng say rượu, mắng to Lý Bạch.
Trong ba người, rõ ràng Lữ Tống Tống đã đến sớm hơn, nhưng sau này lại phát hiện ra, có nhiều thứ không liên quan đến chuyện trước sau, vận mệnh là một trong số đó.
***************************
Vụ án vẫn chưa được phá. Mỗi một giây một phút đều rất quan trọng.
Nhưng Dạ Sắc vẫn tự cho phép mình ích kỉ một chút, dành ra ít thời gian để ở lại bệnh viện.
Khi Tiêu Tử Quy thừa nhận bị cảm, cô không có cách nào can thiệp vào việc bệnh tật của anh, chuyện duy nhất có thể làm được vì anh, đó chính làm hoàn thành một chấp niệm mà những năm qua anh vẫn không bỏ xuống được.
Giống Lữ Tống Tống, có khuyết điểm là chưa từng tỏ tình qua, Tiêu Tử Quy cũng luôn chờ đợi Dạ Văn Tây, không muốn cô ấy bị mình ngăn bước, cũng chưa từng thổ lộ bao giờ.
Dạ Sắc mượn một tờ giấy trắng từ một đồng nghiệp ngoài hành lang, đứng ở hành lang đông đúc của bệnh viện, cầm trong tay dãy số Lữ Tống Tống đưa cho cô, ấn từng phím số trên điện thoại.
Một lúc lâu sau, cuối cùng giọng của Dạ Văn Tây cũng vang lên bên đầu dây kia, Dạ Sắc không nói nhiều, vào thẳng vấn đề chính: ” Chị Văn Tây, em là Dạ Sắc, đang ở gần bệnh viện, có thể xin chị chút thời gian ở lầu một bệnh viện không?”
Dạ Văn Tây ngừng mấy giây mới đồng ý, nhưng mà lời đáp lại cũng rất ngắn gọn: “Được.”
*****************************
Nhiều năm sau, Dạ Sắc vẫn có thể nhớ kĩ cảm giác tim mình đập loạn nhịp khi thấy Dạ Văn Tây ở cửa sổ hành lang tầng hai.
Nhịp đập ấy, còn mạnh hơn cả lúc cô gặp Bùi Bạch Mặc thuở thiếu thời.
Dạ Văn Tây có rất nhiều lý tưởng: Chi viện biên cương, dạy học, làm y sinh ở biên giới.
Như lý tưởng của Tiêu Tử Quy lại chỉ có một.
Một đời, một kiếp, một người.
Dạ Sắc không biết, liệu sau này Tiêu Tử Quy sống sót, biết được hành vi lúc này của cô, có tức giơ chân lên hay không, nhưng khi cô giơ lên tờ giấy có ghi dòng chữ “Dạ Văn Tây, Tiêu Tử Quy yêu chị.” cô tự thấy, bản thân ngoại trừ việc có chút già mồm, bình thường đều hướng đến một tương lai tươi đẹp.
Trên đường về tỉnh N, cô đã từng sợ như vậy.
Từ chuyện Lữ Tống Tống né tránh, đến lúc biết được Tiêu Tử Quy bị cảm, cô đột nhiên lại có một khoảnh khắc thả lỏng.
Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Tử Quy gãy tay, gãy chân nhiều như vậy, nhưng lần nào cũng nhanh chóng khỏi lại như cũ, lại trở thành người anh khỏe mạnh của cô.
Cô tin rằng, lần này anh vẫn sẽ khỏe lại như trước.
Mà thế giới này, cũng sẽ không tàn nhẫn đến như vậy, ép anh rời đi.
**********************
Việc phá án vẫn giậm chân tại chỗ như cũ.
Ngược lại, ca bệnh thứ năm lại xuất hiện.
Người nhiễm bệnh là bạn trai của Kiều Kiều, cũng là nhà sinh vật học, Cố Thần.
Dạ Sắc phụng mệnh đi đón Bùi Bạch Mặc đến hỗ trợ.
Sau khi Linser rời đi, Dạ Sắc vẫn chưa gặp lại Bùi Bạch Mặc, trước khi xuất phát đến biệt thự, cô liền gọi điện thoại cho anh.
Gần đây có rất nhiều chuyện, lại càng làm Dạ Sắc hiểu rõ câu : “Bạn sẽ không bao giờ biết chuyện ngoài ý muốn và ngày mai, cái nào sẽ đến trước”. Từ khi Tiêu Tử Quy có chuyện đến bây giờ, Dạ Sắc tự nhận mình coi như kiên cường, có thể bình tĩnh an ủi Lữ Tống Tống, cũng có hơi sức để lý trí tỏ tình giúp Tiêu Tử Quy, rồi đi phân tích vu án.
Nhưng vào giây phút nghe được giọng của Bùi Bạch Mặc, mắt cô lại ướt.
Tổ trưởng Hứa Nam Khang đã sớm thông báo cho Bùi Bạch Mặc về tình huống chung của vụ án, Dạ Sắc cũng không cần nhiều lời. Cô cầm điện thoại, không dám lên tiếng, sợ vừa mở lời, liền để lộ vẻ yếu đuối của mình.
Bùi Bạch Mặc cũng yên lặng cùng cô tầm năm giây, sau đó lên tiếng hỏi: “Em đã gặp qua người đàn ông nào hiểu lòng người, lại phong độ nhẹ nhàng hơn tôi chưa?”
Dạ Sắc bị câu hỏi bất ngờ của anh dọa đến sững người.
Bùi Bạch Mặc cũng không cần cô đáp lại: “Tôi thích em mặc định như vậy. Nói thế, thì tôi đúng là người đàn ông hiểu lòng người, lại phong độ nhẹ nhàng nhất mà em từng gặp đúng không?”
Dạ Sắc nghi hoặc lên tiếng: “Tiểu sư thúc?”
Đầu dây bên kia, Bùi Bạch Mặc nhíu mày, giọng điệu rất uyển chuyển: “Thật ra, em cười lên, thì sẽ phù hợp với mỹ quan của người bình thường hơn.”
Bỗng nhiên anh thấy mình dùng từ ngữ khiêm nhường của người bình thường để miêu tả bản thân có chút không hợp, rất sỉ nhục mắt thẩm mỹ của bản thân. (Sắc Sắc là một mỹ nữ, mọi người hãy tha thứ cho mắt thẩm mỹ của Bùi sư thúc, cứ để anh ấy động não thỏa thích đi.) cũng không thể nói láo là cô cười tươi thì dễ nhìn hơn là khóc, thôi thì vẫn nói thẳng đi…
“Sắc Sắc, đừng khóc vô cớ. Tôi vẫn chưa quên dáng vẻ….. khó coi của em khi khóc lần trước đâu.”
Dạ Sắc: “….”
Anh còn có thể ‘uyển chuyển’ hơn nữa sao?
Dạ Sắc cảm thấy cánh tay cầm điện thoại của mình cực kì bỏng rát, sắp không cầm nổi điện thoại mà quăng xuống đất.
Lúc này cô cực kì muốn nhắn với Linser hãy nghiên cứu một đề tài: Sự ảnh hưởng của táo đến việc phát triển EQ.
Bùi Bạch Mặc đợi mãi không thấy cô phản ứng lại, có chút hối hận bản thân nói thẳng chưa hết ý.
Chẳng hạn như lúc xế chiều anh đến bệnh viện kiểm tra, không cẩn thận thấy cô ở đại sảnh tỏ tình với một người con gái khác, khung cảnh ấy, rất ‘man’, rất ‘cool’.