“Tiểu chủ tử, nhìn xem chỉ cần là hoa mà người chăm sóc, so với trước nở còn tốt hơn, liền ngay cả hoa trong các cung khác cũng không có đẹp bằng chúng.” Nếu những lời này là các công công khác nói, kia nhất định là muốn vuốt mông ngựa lấy lòng sủng nhi, chính là những lời này là từ trong miệng Lập Lan nói ra, đương nhiên là cảm thán phát ra từ trong lòng. Tiểu chủ mị lực thật lớn, ngay cả hoa cũng phải cúi đầu trước y.
Sủng nhi khe khẽ cười cười, xoa xoa mồ hôi giữa trán. Vẻ mặt hạnh phúc, đã nếm qua tình sự y lại càng mê người, có vẻ đẹp thẹn thùng ngọt ngào, như một quả mật đào chín, làm cho người ta chảy nước miếng. Ngẩng đầu lên nhìn nhìn hướng Ngự thư phòng, Duẫn Hạo hai ngày này đều không có đến bồi y. Vừa tỉnh ngủ sẽ không thấy người, hơn nữa đêm khuya mới trở về.
Bên người chỉ có vết tích hãm sau vào sàng, còn có vị đạo quen thuộc kia nói cho y biết, Duẫn Hạo ban đêm ngủ ở bên cạnh y. Không biết vì cái gì, trong lòng có chút khổ sở.
Tâm tư của tiểu chủ tử rất rõ ràng, Lập Lan bên cạnh làm sao lại không biết, không đành lòng nhìn y không vui, không khỏi nhẹ nhàng cười.
“Ngươi, ngươi cười cái gì a.” Hành động của bản thân bị người nhìn thấy, sủng nhi không khỏi xấu hổ khuôn mặt đỏ hồng.
“Lập Lan không thấy cái gì a. Ai da, mặt tiểu chủ tử như thế nào lại đỏ đến như vậy.” Lập Lan chớp chớp mắt, ‘nghi hoặc’ nhìn mỹ nam tử trước mắt, vẫn còn thẹn thùng này.
“Ngươi rõ ràng nhìn thấy, còn cười ta.” Sủng nhi không bỏ qua, híp lam nhãn ánh mắt nguy hiểm nhìn nữ tử phía trước, đưa tay đem bùn đất hướng trên người nàng xát a xát.
“Không tốt, người tới a, tiểu chủ tử giết ta diệt khẩu. Lập Lan sợ nha.” Thân thể chậm rãi ẩn tránh, mắt thấy thân thể nguy hiểm của sủng nhi lại gần liền né qua. “Tiểu chủ tử, người nói Hoàng Thượng nếu như biết người nhớ y, có thể hay không cao hứng đến bay lên trời.”
“Ngươi nói cái gì nha, không chơi với ngươi.” Sủng nhi xoay người đùa nghịch với hoa, không nhìn vẻ mặt đang chuẩn bị xem kịch vui kia. “Người làm vương, nhất định bề bộn nhiều việc đi.” Y thật muốn hai người ở cùng một chỗ, Duẫn Hạo không có nhiều việc phải làm thì tốt rồi.
“Đương nhiên, Hoàng Thượng là vua một nước a, dân chúng đều dựa vào hắn mà kiếm sống.” Người làm đế vương, đương nhiên là rất tịch mịch. Cho dù đối với tiểu chủ tử đau sủng có thừa, Hoàng Thượng cũng có dã tâm của chính hắn a.
“Như vậy.” Y có phải rất ích kỷ, thầm nghĩ Duẫn Hạo cùng y, lại quên mất Duẫn Hạo là một hoàng đế, nếu không làm việc, sẽ có rất nhiều người bị khổ.
Nhìn thấy sủng nhi ngầm hạ mặt, một bên cầm khăn tử nhẹ nhàng vì y lau mồ hôi. “Tiểu chủ tử phải vui vẻ, Hoàng Thượng không muốn người nhíu mày, sẽ thương tâm, nhất định lại trách chúng ta không có chăm sóc tốt tiểu chủ tử.”
” Ân. Ta hiểu. Duẫn Hạo rất yêu ta.” Y hẳn là nên thỏa mãn không phải sao Tinh linh có nói với y: tri túc trường nhạc (thấy đủ mới là vui vẻ). Y đã rất hạnh phúc, không nên cưỡng cầu nhiều. Duẫn Hạo có chuyện mà bản thân phải làm, không có khả năng cả ngày cùng y. Tuy rằng là bản thân vì Duẫn Hạo nghĩ, nhưng trong lòng vẫn là có chút khổ sở.
May mắn cũng có bất hạnh đi. Nếu người bên cạnh tiểu chủ tử không phải Hoàng Thượng, kia có lẽ sẽ ăn không ít khổ. Y thật đẹp, đẹp khiến người ta không thể không tranh, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, nếu không phải được Hoàng Thượng phát hiện, không biết hiện tại gặp phải tình cảnh gì. Mặc kệ là ai, cũng không xứng với sự hoàn mỹ của y, cũng chỉ có đế vương, mới có thể để y có một cuộc sống thật tốt. Nhưng bất hạnh, đế vương đa tình, nhìn Hoàng Thượng sủng y như vậy, nhưng lại không biết đây có phải chỉ là mới mẻ nhất thời. Hậu cung ba nghìn, như thế nào sẽ không tịch mịch.
Nàng tuy rằng thích tiểu chủ tử, nhưng chưa bao giờ dám có cái ý nghĩ quá phận. Phi thường hiểu rõ, bản thân là không xứng với y, ở bên cạnh hảo hảo nhìn y, hảo hảo che chở y, nàng đã rất thỏa mãn. Cho nên, người nhất định phải khoái hoạt a.
Gió nhẹ nhàng thổi, nữ tử lẳng lặng đứng trong gió khe khẽ nói. Mùi hoa từng đợt thổi lên lam phát của y, người bên cạnh nam tử tuyệt sắc, đều nhịn không được nhìn chăm chú vào y, bảo hộ y. Nhưng, người giống như bọn họ, cũng không đại biểu cho toàn bộ!
Trong Ngự hoa viên chỗ xa xôi, hai nữ tử nổi giận đùng đùng nhìn đến bên này. “Thật đúng là phô trương a, không nói cung nhân Lôi cung truyền lệnh hầu hạ y, chỉ riêng trong nhóm người đi theo bên cạnh y, ít nhất thì có hai mươi cao thủ. Hoàng Thượng làm cái gì a, hoàng cung chẳng lẽ sẽ ăn thịt y hay sao.” Vừa nghĩ đến ngày đó Hoàng Thượng mặc dù theo nàng đi ‘Nguyệt Quế cung’, còn không đợi uống hết trà đã vội vả trở về, nàng tức giận đến mức đập bể không ít đồ cổ. Sau lại suy nghĩ một chút, Hoàng Thượng căn bản là đang lợi dụng nàng! Khiến lòng nàng sao có thể không oán, nhìn thấy người đang đùa nghịch hoa cỏ trong hoa viên, lửa giận trong người hận không thể đem nam tử kia ăn sống nuốt tươi.
“Thục phi muội muội ngươi có thể sai rồi, không phải hai mươi cao thủ, mà là ba mươi. Tỷ muội chúng ta cho tới bây giờ chưa hề hưởng thụ qua loại đãi ngộ này nha.” Đức phi khinh thường phiêu mắt Thục phi một cái, lại bình tĩnh nói: “Nghĩ tới chúng ta tiến cung không có người nào là không chịu qua Hoàng Thượng ân sủng, chính là tâm Hoàng Thượng chưa bao giờ dừng ở trên người một ai. Bản cung, Hiền phi, Dịch phi, Phương phi, từng người từng người luân phiên xuống, sau lại là Thục phi muội muội, sau khi muội muội tới, cũng không có sủng kẻ khác. Còn tưởng rằng Hoàng Thượng từ nay định tâm, đối với muội muội không giống người thường. Nhưng hắn gần đây, lại thay đổi thất thường.”
Ai tức giận đều là người ngốc nghếch, chỉ biết phát tiết ra. Thế nhưng người có đầu óc, liền hiểu được dùng hành động để biểu thị. Tốt nhất chính là, chọc giận người hành động. Nói mấy câu liền làm cho Thục phi tăng oán khí đối với sủng nhi.
Trước đây Hoàng Thượng sớm lãnh khốc vô tình, nhưng một khi có đồ vật này nọ hảo ngoạn đều mang đến cho cùng nàng phân hưởng, nhưng hiện tại Hoàng Thượng hồi cung sắp một tháng, thế nhưng một cái thông báo đều không có, đừng nói thị tẩm. “Bản cung đến muốn nhìn y. Xem xem thuần khiết trong truyền thuyết rốt cuộc là cái gì.”
“Ác, Thục phi muội muội cũng nên cẩn thận, Hoàng Thượng đối với y rất sủng, không phải vừa rồi còn gọi Lâm công công mang theo điểm tâm cho y, còn muốn Lâm công công nhìn y dùng hết, sợ y ăn cơm không ngon. Quan tâm như vậy chúng ta chưa từng có qua, liền ngay cả bồi tỷ muội ta ăn cơm cũng là ít đến đáng thương. Hoàng Thượng hiện tại, thật sự là bị y mê hoặc đến thần hồn điên đảo.” Đức phi thần tình ai oán, ai chẳng biết cái nàng gọi là nhắc nhở lại thành công bỏ dầu vào lửa trong lòng Thục phi. Ngữ khí ai oán càng thêm khiến nàng không cam lòng.
“Hừ! Cũng không tin. Bản phi tiến cung hơn y một năm. Cảm tình cùng Hoàng Thượng không thể so với y vừa mới tới sao” Càng nghe, trong lòng Thục phi đối với sủng nhi hận càng ngày càng thâm.
Cảm tình của Hoàng Thượng sao Ha hả, cùng Hoàng Thượng nói tình cảm sợ là tìm lầm người. Nhìn thấy bộ dáng Thục phi thù hận. Đức phi cười với vẻ mặt đạt được mục đích, không cần nàng tự mình động thủ, tự có người xếp hàng muốn thu thập y. Hừ! Hoàng gia độc sủng đều là làm cho người ta kị hận (kiêng kị, thù hận)! Ghen tuông của nữ nhân ngoan độc nhất, kinh khủng nhất, không chừng làm ra cái chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng được. Có câu nói: tối độc nữ nhân tâm a.
“Nhìn xem y có thể đắc ý bao lâu!” Nổi giận đùng đùng, Thục phi xoay người rời đi. Chỉ để lại Đức phi vẻ mặt đắc thắng lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng.
Oán đi oán đi, tốt nhất là hợp thành một cái lưỡng bại câu thương.