“Vậy chỉ cần để ý ta là được.” Ôm bảo bối trong lòng, Lôi Duẫn Hạo hôn hôn hai má y, cẩn thận cọ xát. Sủng nhi là của hắn. Hắn muốn sủng nhi vĩnh viễn không ly khai hắn. Làm cho y không thể không có hắn. Mặc kệ là trái tim, hay là thân thể.
Chiếm dục nồng đậm, tràn ngập trong nhã gian. Toàn bộ khí tức trong phòng, làm ảnh tử bên cạnh, không khỏi đánh một cái rùng mình, khi nhìn thấy vẻ mặt như si như tuý của chủ tử, không khỏi vì tiểu chủ tử lo lắng đứng ngồi không yên.
Không cần nói cũng biết chiếm dục của chủ tử lúc này như ác ma, tiểu chủ tử sẽ bị ăn đến không còn một mảnh xương. Nếu thế...... Thật sự không thể tưởng tượng hậu quả!
“Đến, ăn cái gì đi, ăn no liền hảo hảo ngủ!” Thương tiếc ôm sủng nhi, một bên bố trí tốt cái bàn, phất tay không cần ảnh tử hầu hạ.Tự mình vì sủng nhi gắp thức ăn, lại thấy sủng nhi trong lòng vẫn không nhúc nhích.
“Làm sao vậy Sủng nhi, ngươi chú tâm một chút, đây là thức ăn ngon nhất ở đây, nếu ở không tốt, chúng ta liền đổi chỗ khác.” Cho rằng sủng nhi là bị thức ăn phong phú này kinh sợ, Lôi Duẫn Hạo tự hào nghĩ, này tính là cái gì, nếu là trong hoàng cung, ngự trù tuỳ tiện sẽ làm trên trăm món mang đến. Nghĩ đến sủng nhi bộ dáng kinh ngạc khi đó, không khỏi nở nụ cười, gắp một khối nhũ hương kê đặt vào trong bát trước mặt!
Sủng nhi vẫn như cũ nhìn bất động, ánh mắt ngơ ngác nhìn bàn đầy kê áp ngư nhục (gà vịt thịt bò), chim bồ câu ngon mềm, chân giò kho tàu, thuỷ mâu lam sắc mở thật to, làm cho Lôi Duẫn Hạo cũng không biết làm sao.
“Sủng nhi.......Tiểu bảo bối, ngươi làm sao vậy Đừng doạ ta, nói chuyện a.” Luống cuống! Lôi Duẫn Hạo chính là đang luống cuống, khi đối mặt hơn trăm vạn đại quân kéo giết, hắn cũng không có hoảng qua như vậy!
Đối mặt với đao kiếm của địch nhân bổ tới, hắn cũng không có khẩn trương như vậy!
Hắn xong rồi, thời khắc nhìn thấy sủng nhi, hắn liền xong rồi! Cam tâm tình nguyện giao trái tim vào tay y.
Lôi Duẫn Hạo dùng sức lay động, sủng nhi mới lăng lăng hoàn hồn, trong ánh mắt lam thiên lấp kín lệ, “Oa......”
Một tiếng vang dội, sủng nhi khóc lên.
Ngoài cửa sổ bầu trời tươi đẹp cũng bắt đầu mưa, rào rào, chính là giờ phút này Lôi Duẫn Hạo ôm sủng nhi trong lòng, không có chú ý trời mưa kỳ quái kia.
Sủng nhi cũng không để ý đến hắn, ly khai cái ôm ấp của hắn chạy ra ngoài. Lôi Duẫn Hạo thấy không ổn, vội vàng đi theo, phi thân dùng sức ôm lấy y.
Thân thể run rẩy nói cho hắn biết, y đang sợ hãi!
Hắn sợ sủng nhi rời khỏi hắn! Sợ sủng nhi không để ý tới hắn, một người tốt đẹp như thế, thật sự phải ly khai chính mình sao Lôi Duẫn Hạo ôm sủng nhi đang giãy giụa, u ám đi vào phòng.
Mặc kệ thế nào, sủng nhi chán ghét hắn cũng tốt, hận hắn cũng tốt, hắn sẽ không buông tay!
Ánh mắt thâm thuý phát ra hàn quang, Lôi Duẫn Hạo nhìn bảo bối trong lòng. Đang nghĩ nên dùng phương pháp gì để đem y buộc hồi cung, vây khốn y bên người mình cả đời. Nhìn thấy sủng nhi rơi lệ, trong lòng giống như bị kim đâm.
“Ngươi là người xấu...... ” Sủng nhi dùng sức khóc, nhân loại thật sự giống như tinh linh nói, hung tàn thị huyết! Nhìn đến một bàn đầy thi thể, tâm y thực đau. Nhân loại bên cạnh lại giống như không có phát sinh chuyện gì!
“Sủng nhi.” Sủng nhi giãy dụa, muốn rời khỏi hắn, trong lúc nhất thời Lôi Duẫn Hạo đỏ cả hai mắt, khí lực trên tay không khỏi mạnh thêm, toàn thân tản ra khí tức vương giả trời sinh.
“Ta sẽ không cho ngươi ly khai ta!”
Thân vừa chuyển, dùng sức đem sủng nhi đặt dưới thân hắn, không để ý sủng nhi giãy giụa, hôn mạnh đôi môi sủng nhi.
Hắn muốn đem sủng nhi biến thành của hắn, bằng không, hắn luôn luôn có một cảm giác khi được khi mất. Đôi môi mềm mại, hảo ngọt, giống như mật ong. Triền miên hôn sâu nuốt vào âm thanh thút thít của sủng nhi. Hôn càng ngày càng sâu, sâu đến mức như muốn đem sủng nhi ăn mất, chậm rãi, sủng nhi không còn giãy giụa, mặc Lôi Duẫn Hạo hôn, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng rên rỉ......
Nhìn thấy người trong lòng bình tĩnh trở lại, mắt hồng mê mang khóc, cái mũi cũng ngừng nghẹn ngào, một bộ uỷ khuất. Lôi Duẫn Hạo nhất thời cũng không nhẫn tâm xuống tay, đành phải nhẹ giọng hỏi, “Sủng nhi, làm sao vậy... Như thế nào lại khóc”
“Ngươi.....Ngươi thế nhưng ăn những món đó, thật tàn nhẫn! Ô......” Nói chưa xong, nghĩ đến bàn đầy thú vậy, sủng nhi lại muốn khóc! Y lớn như vậy, người vẫn làm bạn với y, đều là thú vật trong rừng rậm.
Thú vật với y mà nói, tuy rằng không phải người thân, nhưng là bằng hữu tốt nhất. Chính là, nhân loại lại muốn ăn chúng nó. Làm cho y như thế nào cũng không tiếp thu được. Trong nhất thời, lam nhãn mất đi rực rỡ. Y lần đi ra đây, có thể hay không sai rồi! “Không được khóc.........Sủng nhi không khóc....... ” Để sủng nhi ngừng khóc, Lôi Duẫn Hạo không lừa được người, đành phải cắn cắn cái tai đáng yêu của sủng nhi, nhẹ nhàng hôn hôn, muốn cho y bình tĩnh trở lại.
“Ân.......A.....” Một trận rung động khác thường chưa từng có tiến vào trong lòng sủng nhi, chảy lệ, chỉ không cầm được một tiếng rên rỉ theo miệng đi ra.
Nhìn thấy sủng nhi bộ dáng thoải mái, Lôi Duẫn Hạo khẽ cười. Chỉ biết tiểu nhân nhi chưa nếm thử *** này chịu không nổi khiêu khích của hắn.
Không ngừng cố gắng, dùng đầu lưỡi với vào nhẹ nhàng khiêu khích. Đầu lưỡi mềm dẻo đi vào trong tai, khe khẽ chuyển. Cảm nhận sủng nhi rung động, hoạ đường viền bên ngoài lỗ tai nghe thanh âm hút hít tức giận của sủng nhi........
“Ti..... Ân.....” Sủng nhi cảm thấy vừa hưng phấn vừa thoải mái, toàn thân tê dại, đã quên muốn khóc từ lâu, thân mình mẫn cảm run rẩy.
Xoay người để sủng nhi ngồi trên mình,nhìn thấy lam phát rối loạn của tiểu nhân nhi, có một phen phong tình khác, mắt to mê người đã sớm thoải mái híp lại, khoé miệng chảy ra chỉ bạc trượt xuống:”Tiểu sủng nhi, hôn ta.... ”
Sủng nhi mở con mắt xinh đẹp nhìn người dưới thân:”Không cần, ngươi giống như vừa rồi hôn ta.” Sủng nhi không thuận theo, ngược lại muốn giống vừa rồi thoải mái liếm y.
“Ngươi trước hôn ta, để cho ngươi càng thoải mái..... ” Lôi Duẫn Hạo yêu thích nở nụ cười, không nghĩ tới tiểu tử kia vẫn là chỉ biết hưởng thụ, bộ dáng không muốn trả công.
Tròi oi tưởng có H H H (╥﹏╥)