Chính là nụ cười kia. Cái này đúng là rất nguy, khách *** an tĩnh lại náo loại lên. Đi theo tiếng hút không khí mãnh liệt vào phòng trong, vài người ngã xuống không dậy nổi, miệng vẫn lầm bầm: “Mỹ nhân.....Mỹ nhân...... Y hướng ta nở nụ cười..... ”
Càng nhiều người, phía dưới cái mũi có hai vết máu, còn si ngốc hướng sủng nhi nhìn. Có đi về phía trước hai bước, nhìn thấy nam nhân mặt đen bên cạnh, tự giác dừng cước bộ, sờ sờ cái cổ!
Hảo lãnh!
Ánh mắt kia giống như đao, ở trên cổ hắn ta di động!
Bên hông sủng nhi đột nhiên bị người xiết chặt, đang chuẩn bị hô đau, một hơi thở quen thuộc phun ở trên mặt y, cái cằm trắng noản bị người niết, môi đỏ mọng đã bị hung hăng hôn, dục vọng chiếm giữ cường liệt, làm cho sủng nhi run sợ.
“Đau..... ” Không giống dĩ vãng ôn nhu, cắn đến sủng nhi thật muốn rơi lệ. Ánh mắt thâm lam cũng bịt kín một tầng hơi nước, Lôi Duẫn Hạo cả kinh, vội vàng buông y ra. Ôn nhu khẽ liếm đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm hô hấp dồn dập trong phòng, khiến cho bọn họ cúi đầu đi, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hàn khí của nam nhân kia. Lôi Duẫn Hạo rất nhanh hướng gian phòng đi đến. Nếu nhìn thêm nữa, hắn sẽ nhịn không được muốn giết hết bọn họ. Nhìn thấy biểu tình của chủ tử, hộ vệ đứng đợi một bên vội vàng hướng tiểu nhị đang ngẩn ngơ đá một cước, “Dẫn đường!”
“Vâng....vâng..... ” Tiểu nhị lảo đảo một cái, đứng vững thân mình dốc sức khép lại hàm chảy nước bọt, nhìn đến vẻ mặt âm hàn của nam tử, không khỏi sợ run cả người, vội vàng hướng lầu hai của nhã gian đi đến. Vừa đi, một bên ân cần hướng khách nhân giới thiệu “Bên trong thỉnh, trong tiểu *** có rượu và thức ăn tốt nhất,còn có.....”
Lôi Duẫn Hạo vung tay, hộ vệ khép tiểu nhị ân cần quá mức, “Ngươi không cần tiến vào, đem đồ ăn tốt nhất của các ngươi đến,nhanh đi..... ” Lạnh lùng trong lời nói khiến tiểu nhị liên tục gật đầu, lại hướng về phía trong phòng liếc mắt một cái, mới rời đi.
Trong nhã gian hết thảy nhìn cũng không tệ lắm, đương nhiên là không có cách nào cùng hoàng cung so sánh. Thấy chỉ có hai người, sắc mặt của Lôi Duẫn Hạo mới tốt lên một chút.
Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của hắn, sủng nhi liền nghĩ đến lời của các tinh linh nói với y ‘ loại người xấu sẽ đem ngươi nhốt tại lòng sắt ‘......
Cầm roi da bắt ngươi khiêu vũ cho hắn xem,bằng không liền hung hăng đánh ngươi. Nếu như bọn họ tâm tình không tốt, sẽ thuận tiện tìm ngươi phát tiết......
Nhìn sủng nhi thất thần, Lôi Duẫn Hạo nghĩ chính mình không tự giác phát ra cơn thịnh nộ, dọa đến y. Không khỏi ôn nhu nói:”Sủng nhi, thực xin lỗi, đã làm ngươi sợ.”
Sủng nhi không có nghe thấy lời của Lôi Duẫn Hạo, vẫn ở trong hồi tưởng của chính mình. Nghĩ đến sẽ có chuyện tình đáng sợ phát sinh trên người mình, cơ thể liền rụt lui, thật cẩn thận hỏi: “Ngươi sẽ không đối với ta sinh khí sao”
“Ân..... Ta vĩnh viễn sẽ không đối với sủng nhi sinh khí, sủng nhi đừng sợ. Sủng nhi là bảo bối của ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, sẽ không thương tổn ngươi.” Cảm giác được phòng bị của sủng nhi, cúi đầu ngậm cánh hoa non mềm, nhẹ nhàng ma xát, sau đó hôn môi, đem sủng nhi mạnh mẽ ôm vào trong lòng, làm cho cơ thể nho nhỏ của y hoàn toàn khảm vào trong ngực của mình, cạy mở hàm răng của sủng nhi, ở trong miệng sủng nhi tuỳ ý duẫn hấp.
Sủng nhi cũng không phải lần đầu tiên cùng Lôi Duẫn Hạo hôn môi, chính là không có cảm giác như lúc này, hiện tại Lôi Duẫn Hạo giống như một ngọn lửa thiêu đốt, làm cho y vô pháp hít thở, cũng vô lực động đậy! Hồi lâu,Lôi Duẫn Hạo mới buông y ra.
Con ngươi thâm như hải, đã muốn biến thành mê loạn. Hai gò má cũng bởi vì thiếu dưỡng khí mà biến thành một mảnh đỏ rực, còn có đôi môi so với hoa tươi còn muốn xinh đẹp hơn, sau cái hôn môi càng thêm ẩm ướt, non mềm, lúc này đang đôi chút khép mở mê hoặc, phát ra tiếng thở dốc vụn vặt.
Lôi Duẫn Hạo vừa lòng nhìn bộ dáng say mê của y, tưởng tượng sủng nhi vừa rồi đối với người bên ngoài cười, nhịn không được cảm thấy trong ngực một trận bực mình, trừng phạt cắn hai cánh hoa thuỷ nhuận: “Sủng nhi là của ta!”
Chiếm giữ mãnh liệt bộc phát,Lôi Duẫn Hạo ôm chặt lấy sủng nhi, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sủng nhi cũng không được đối người khác cười, chỉ có thể cười với một mình ta.”
Hoàng đế bá đạo, cũng là rất khủng bố.
Sủng nhi cau mày, trừng mắt nhìn Lôi Duẫn Hạo một cái, liền uỷ khuất nói: “Không thể khi dễ ta!”
“Hảo, không khi dễ, ta như thế nào có thể khi dễ ngươi đây Ta yêu ngươi còn không kịp nữa là.”
“Cái gì là yêu” Sủng nhi nghiêng đầu nhìn hắn.
“Yêu a Yêu chính là thích thật sâu.....” Hẳn là như thế đi.
“Kia thích lại là cái gì”
“Ách..... Thích, thích chính là.....Chính là thản nhiên của yêu”. Lôi Duẫn Hạo nghĩ nghĩ, một người không hiểu yêu, với một người không biết cái gì gọi là lý giải chữ ‘yêu’, thật đúng là có chút bối rối.
“Không hiểu!” Sủng nhi thành thực lắc đầu. Hảo khó hiểu.
“Kia sủng nhi chán ghét ta sao”
Sủng nhi lắc đầu, “Không chán ghét.”
“Ân, kia trừ bỏ vì muốn nhìn thế giới bên ngoài mà đi theo ta, còn có nguyên nhân khác không So với phòng bị, không nghĩ cùng ta tách ra.” Lôi Duẫn Hạo cẩn thận hỏi. Kỳ thật tâm hắn treo cao nơi yết hầu, sợ nghe được đáp án thất vọng.
“Tách ra Vì cái gì phải tách ra” Sủng nhi nghĩ nghĩ, lại nói “Không muốn ly khai......” Tuy chỉ có hai đêm, nhưng sủng nhi đã quen cái ôm ấm áp của hắn. Không nghĩ cùng hắn tách ra.”
“Ách! Kia sủng nhi chính là thích ta. Có lẽ hiện tại chỉ là thản nhiên thích, nhưng không lâu sau, ta tin tưởng sủng nhi sẽ yêu ta!” Lôi Duẫn Hạo tràn đầy tự tin cười. Hắn chỉ biết mị lực của chính mình là vô pháp ngăn cản, liền ngay cả tiểu yêu tinh này cũng vậy.
“Thản nhiên thích lại là cái gì”
“À...... Chính là sủng nhi đối với ta có cảm giác.” Lôi Duẫn Hạo bỗng nhiên cảm thấy, đề tài này sẽ không kết thúc. Tuy rằng nghe thanh âm mềm mại của sủng nhi là chuyện rất hạnh phúc, nhưng là đối với phương diện này hắn cũng giống như tờ giấy trắng, thật sự phiền não.
( Hạo cưa quá là đáng yêu đi இ_இ)