Độc Sủng Xấu Phu

Chương 88: Đến kinh thành





Mang thai? !



Triệu Kim Ca vừa mừng vừa sợ, y nguyên lai không phải sinh bệnh, mà mang thai?



Vì mười hai mười ba tuổi liền theo Triệu Phú Quý đi làm làm việc , Triệu Kim Ca vẫn luôn không tiếp xúc nữ nhân song nhi trong thôn nhiều lắm, Triệu Lưu thị cũng không nói cho y những việc này, cho nên y trước khi kết hôn căn bản không biết người khác mang thai sẽ có bộ dạng gì.



Sau khi y kết hôn, Triệu Lưu thị ngược lại cũng nói qua chuyện mang thai, nhưng cũng không nói tường tận, càng không nói bệnh trạng mang thai, chỉ nói chờ y có con sẽ hầm gà cho y ăn, y cũng hoàn toàn không nghĩ tới vụ này… Đương nhiên, nguyên nhân càng quan trọng hơn là y vẫn cảm thấy mình sợ sẽ không dễ có con như vậy.



Không phải đều nói y không dễ sinh sao?



Kết quả, hiện tại y mang thai? Còn đã hai tháng?



Thật giống mang thai là sẽ nôn… Cho nên y căn bản liền không phải là bị cảnh tượng huyết tinh hù đến mới nôn đi?



Triệu Kim Ca trong lúc nhất thời thanh tĩnh lại, đồng thời cao hứng không thôi.



Tưởng Chấn lúc này lại có chút ngơ ngác.



Chuyện này… Làm sao liền mang thai?



Tuy rằng đã sớm biết song nhi sẽ mang thai có thể sinh con, còn từng dùng chuyện sinh con đùa giỡn Triệu Kim Ca, nhưng ước chừng do Triệu Kim Ca thực sự không khác biệt gì với nam nhân nên Tưởng Chấn trước giờ chưa bao giờ nghĩ sâu tới việc Triệu Kim Ca sẽ mang thai.



Sau khi cùng Triệu Kim Ca rời huyện Hà Thành, hắn càng triệt để quên mất chuyện này.



Trước đó Triệu Kim Ca nhìn thấy dầu mỡ ngửi thấy vị thịt liền muốn nôn, hắn vẫn cho rằng bởi vì tâm lý, kết quả… Kỳ thật do mang thai?



Triệu Kim Ca trong bụng có con, đứa nhỏ này sau khi ra đời sẽ gọi mình ba ba…



Hắn sắp có con…



Triệu Kim Ca mang thai hắn phải làm gì?



Con phải quản thế nào?



Triệu Kim Ca nhìn hoàn toàn như nam nhân, con phải làm sao sinh ra?



Mang thai liền phải ăn gì uống gì chú ý gì?



Triệu Kim Ca không có sữa đứa nhỏ này sau khi sinh ra liền phải ăn cái gì? (Bao: anh thật lo xa…)





Tưởng Chấn trong lòng trong nháy mắt chợt lóe vô số ý nghĩ, cả người đều ngốc trệ.



Hắn hiểu không ít tri thức, nhưng đối với việc mang thai này, thì thật một chữ cũng không biết, cũng chỉ thỉnh thoảng nghe chiến hữu nhắc tới vài câu mà thôi.



Tỷ như mang thai liền phải ăn tốt chút bồi bổ, lại tỷ như mang thai không thể ăn quá tốt miễn cho con quá lớn.



Cho nên… Hắn rốt cuộc nên bồi bổ cho Triệu Kim Ca hay không?



Tưởng Chấn đứng ở nơi đó, cả người sững sờ.



Hồ đại phu nguyên bản đối với Tưởng Chấn, phải nói tràn ngập oán hận, nhưng lúc này, ông lại đột nhiên không khỏi cao hứng, đắc ý.



Những người cảm thấy được Tưởng Chấn y thuật tốt hơn ông đều tới xem một chút a! Tới xem một chút cái bộ dáng này của tên này!



Hắn căn bản không hiểu y thuật, vợ của mình mang thai cũng không biết!



Hồ đại phu phát hiện mình đến cùng vẫn lợi hại hơn so với Tưởng Chấn, tâm tình nhất thời trở nên cực kỳ khoan khoái, nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng.



“Ngươi ngươi… tức phụ ngươi mang thai đều hai tháng, trước đó hắn là mang theo con đánh thổ phỉ?” Hồ đại phu nhìn Tưởng Chấn cả kinh nói.



Tưởng Chấn vẫn không có phản ứng, ngơ ngác như trước.



Triệu Kim Ca ngược lại đã phục hồi tinh thần lại, sau đó nhìn về phía Hồ đại phu: “Ta mang thai đã hơn hai tháng? Nhưng ta trước khi lên thuyền đã tìm người xem qua không có mang thai, sau khi lên thuyền, ngươi cũng xem qua cho ta, cũng không nói ta mang thai.”



Đội thuyền này từ rời đi huyện Hà Thành cho tới bây giờ, cũng chỉ qua một tháng mà thôi, y mang thai đã hai tháng, làm sao trước đó không ai nói cho y biết?



“Tháng ít, bắt mạch nơi nào ra được?” Hồ đại phu ngay lập tức liền nói, sở trường của ông cũng không phải bên sinh đẻ, mới có một tháng trước có thể chỉ dựa vào bắt mạch xem ra… Kỳ thực cho dù sở trường bên mang thai, mới có một tháng cũng chưa chắc có thể nhìn ra.



“Phải nói song nhi người ta, sau khi mang thai màu sắc của dựng chí ở mi tâm sẽ sậm lại, còn có thể thể nhìn ra được chút gì, ngươi đây không phải đem dựng chí mình xẻo mất sao?” Hồ đại phu lại nói, vểnh râu mép hừ hừ hai tiếng.



Triệu Kim Ca thấy thế, nhất thời lúng túng.



Y theo bản năng mà nhìn về phía Tưởng Chấn, hi vọng Tưởng Chấn có thể giúp hỏi một chút về việc mang thai, lúc này mới phát hiện Tưởng Chấn bộ dáng mờ mịt, rõ ràng vẫn chưa có hồi thần.



Hồ đại phu cũng phát hiện điểm này, nhất thời có chút bực mình —— người này làm sao liền ngây dại? Cũng không biết theo mình hỏi nhiều vài câu? Ông cũng dễ hỏi tới việc khâu may vết thương a…



Tưởng Chấn không phản ứng, Triệu Kim Ca chỉ có thể tự mình hỏi: “Ta mang thai, hiện tại phải chú ý cái gì?”



“Thân thể ngươi tốt, ngay cả đánh hải tặc đều được, làm cái gì không được?” Hồ đại phu nói, nhìn thấy Triệu Kim Ca lúng túng, mới nói: “Động tác kịch liệt không thể làm, còn ăn đồ ăn, chỉ cần không phải tai hại, muốn ăn cái gì cũng được.”



Nghe thấy Hồ đại phu nói “động tác địch liệt” không thể làm, Triệu Kim Ca lập tức liền nghĩ tới đêm qua hít đất, kém chút bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, lại có chút vui mừng, may mà y chưa cùng đi huấn luyện, bằng không…



Con nếu như không còn, y sẽ hối hận chết!



Vương Hải Sinh và Hà Xuân Sinh vẫn luôn ở bên cạnh nghe, nghe thấy lời này của Hồ đại phu, cũng không hẹn mà cùng nhớ lại động tĩnh đêm qua.



Ngày hôm qua Triệu Kim Ca đột nhiên đau bụng, tuyệt đối do lão đại nhà họ làm quá kịch liệt.



Lão đại nhà họ cũng thật đúng là, cư nhiên để song nhi mang thai đánh hải tặc còn dằn vặt nhân gia như vậy…



Đương nhiên, này chủ yếu vẫn là bởi vì không biết… Vương Hải Sinh đồng tình liếc mắt nhìn Tưởng Chấn đang dại ra.



Hồ đại phu một lòng muốn cùng Tưởng Chấn trò chuyện, mà Tưởng Chấn vẫn luôn ngơ ngác mà đứng, cũng không nói lời nào.



Ông ngồi rất lâu, rốt cục ngồi không nổi nữa, Vương Hải Sinh cùng Hà Xuân Sinh cũng đều cảm thấy không khí này rất kỳ quái…



“Hồ đại phu, ta trước tiên đưa ngươi trở về, chờ sau đó lão đại của chúng ta nhất định sẽ đặc biệt đi cảm tạ ngươi.” Hà Xuân Sinh nói.



Hồ đại phu kéo kéo râu mép của mình, vung tay lên, thời điểm muốn từ thuyền nhỏ nơi này đi về thuyền lớn còn đặc biệt bảo người thay đổi tấm gỗ rộng rãi hơn.



Mà chờ những người khác đều đi, Tưởng Chấn rốt cục phục hồi tinh thần lại.



Kỳ thực hắn vẫn nghe được lời của nhóm người Hồ đại phu, chính là trong đầu nghĩ quá nhiều chuyện, cho nên có chút không phản ứng kịp.



Hiện tại… Tưởng Chấn nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của Triệu Kim Ca không rời mắt, sau đó cực kỳ cẩn thận ngồi ở bên giường, lại cực kỳ cẩn thận lấy tay sờ sờ: “Trong này có con?”



“Đúng vậy! Chúng ta có con!” mặt Triệu Kim Ca phảng phất có thể tỏa ánh sáng: “Nương ta vẫn luôn lo lắng ta không sinh được, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có!”



“Đó là do ta nỗ lực nhiều…” Tưởng Chấn theo bản năng mà đùa giỡn một câu, sau đó liền nhíu mày: “Kim Ca, chúng ta sau đó phải làm sao?”



Cái gì làm sao? Triệu Kim Ca có chút mờ mịt, không phải là sinh rồi nuôi sao?



“Đứa nhỏ này sau khi sinh ra, bú sữa hay ăn cái gì? Sau đó giáo dục thế nào? Chúng ta không phải nên lấy mình làm gương tốt cho nó nôi theo sao? Sau đó đi đâu học tốt hơn…” Tưởng Chấn trước đây chưa bao giờ cân nhắc qua vấn đề con, thời điểm nghe chiến hữu cũ xoắn xuýt vấn đề giáo dục con còn rất vui vẻ, cảm thấy mình không cần quan tâm cái này không cần mua khu phòng gần trường thực sự quá tuyệt.



Nhưng bây giờ hắn cũng có con!



Hắn đi về cổ đại!



Hiện đại tuy rằng cũng có bọn buôn người gì đó, nhưng thật lòng so với cổ đại an toàn nhiều hơn, con hắn sinh ra ở một thời đại như vậy, sau đó…



Tưởng Chấn càng nghĩ càng nhiều, Triệu Kim Ca ngược lại chưa từng nghĩ tới nhiều như vậy.



Ở nông thôn, thêm con cũng chỉ là chuyện thêm đôi đũa, mọi người duy nhất cần thiết cân nhắc, chính là con quá nhiều tương lai có thể sẽ không nuôi nổi… Nhưng bọn họ đây là đứa đầu, Tưởng Chấn lại có tiền, căn bản không cần lo lắng không nuôi nổi.



Bất quá Triệu Kim Ca tuy rằng trước kia không nghĩ nhiều, nhưng bị Tưởng Chấn nói một trận như vậy, y nhưng cũng không thể tránh khỏi nghĩ nhiều tới.



Trong lúc nhất thời, trong phòng liền trở nên trầm mặc.



Chỉ trầm mặc một hồi, Tưởng Chấn lại đột nhiên đứng lên: “Ta đi chuẩn bị thức ăn cho ngươi!” Triệu Kim Ca còn chưa ăn sáng, này đối với thân thể không tốt.



Tưởng Chấn chạy thật nhanh ra ngoài, một lát sau, hắn liền bưng một bát nước đường trở về : “Ngươi trước tiên uống nước, đầu bếp nữ đã đang làm thức ăn, lập tức liền có… bằng không ngươi ăn trước chút bánh ngọt lót dạ?”



Triệu Kim Ca gật gật đầu, liền muốn đi lấy bánh ngọt, rồi lại bị Tưởng Chấn ngăn cản.



Tưởng Chấn thu túi bánh ngọt kia, chỉ cho Triệu Kim Ca một khối bánh hạch đào cỡ hai ngón tay: “Khi mang thai không thể ăn quá nhiều thức ăn ngọt, ngươi ăn ít chút.”



Hắn từng nghe qua… Có loại bệnh gọi là bệnh tiểu đường lúc thai kỳ?



Tưởng Chấn có chút nhớ không rõ, lại nhớ rõ một điều, đó chính là mang thai ăn quá nhiều, đứa nhỏ sẽ đặc biệt lớn.



Này nếu như ở hiện đại, con lớn thì lớn đi, tóm lại có thể sinh mổ nhưng ở cổ đại…



Đứa nhỏ năm cân cùng tám cân, nghĩ cũng biết sẽ rất lớn!



Triệu Kim Ca nơi đó chặc như vậy, đứa nhỏ nhỏ chút cũng liền thôi, nếu như quá lớn…



Tưởng Chấn càng nghĩ càng nôn nóng, cuối cùng vẫn là quyết định đến chỗ Hồ đại phu hỏi một chút.



Tưởng Chấn đến chỗ Hồ đại phu, Triệu Kim Ca nhìn bánh hạch đào trên tay có chút mờ mịt, không phải mang thai sẽ có thể ăn được ăn ngon sao? Làm sao Tưởng Chấn biết đến y mang thai, trái lại không cho ăn?



Bất quá nữ nhân song nhi trong thôn bọn họ coi như mang thai có thể ăn ngon hơn, cũng bất quá ăn trứng gà ăn chút thịt, đều không ăn ngon bằng y lúc bình thường.



Triệu Kim Ca sáng sớm nôn đến lợi hại, lúc này lại đã không sao, thậm chí không biết có phải đã yên tâm chuyện đại sự rồi hay không, y cư nhiên không có chút nào muốn nôn, còn rất đói.



Ăn bánh hạch đào, liền đợi chốc lát bữa sáng liền được đưa tới, ngược lại là Tưởng Chấn như trước không thấy tăm hơi.



Triệu Kim Ca đợi chốc lát không đợi được Tưởng Chấn, không nhịn được ăn trước.



Tưởng Chấn ngày hôm qua cho người đi mua rất nhiều thứ, trên thuyền nguyên liệu nấu ăn nhiều hơn rất nhiều, bữa sáng hôm nay cũng là phi thường phong phú.



Đầu bếp nữ nin cháo, bên trong có nhiều rau xanh cùng tôm bóc vỏ, ngửi rất thơm nhìn cũng đẹp mắt, ngoài ra, nàng hoàn trộn hai dĩa rau trộn và bánh rán.



Bên trong bánh rán mỏng manh, cuốn trứng gà cùng mầm đậu và dưa chuột xào kỹ, nhìn liền phi thường dụ người, vì trứng gà chỉ dùng dầu lạc xào, hoàn toàn không có làm Triệu Kim Ca không khỏe.



Một cái bánh rán một bát cháo, lại ăn mấy đũa rau trộn… Triệu Kim Ca kém chút đem phần của Tưởng Chấn ăn luôn.



Kết quả y đều ăn xong rồi, Tưởng Chấn còn chưa có trở lại.



Tưởng Chấn lúc này còn ở chỗ Hồ đại phu, bắt lấy Hồ đại phu hỏi các loại hạng mục công việc mang thai cần phải chú ý.



Hồ đại phu ban đầu nhìn thấy khi Tưởng Chấn thật đến tìm mình, là thật cao hứng, còn cùng Tưởng Chấn nói chỉ cần Tưởng Chấn dạy ông khâu vết thương, ông liền giúp Tưởng Chấn coi chừng Triệu Kim Ca.


Sau khi Tưởng Chấn đồng ý, ông liền càng cao hứng, quyết định muốn đem phương pháp chăm sóc dựng phu dốc túi dạy dỗ cho Tưởng Chấn.



Kết quả… Tưởng Chấn hỏi quá nhiều quá tỉ mỉ rồi!



Ông am hiểu chính là trị thương, không phải phụ khoa, có vài thứ ông thật không biết!



Hồ đại phu phát hiện rất nhiều vấn đề ông căn bản liền không đáp lại được, đều muốn cầu xin tha thứ, mà Tưởng Chấn còn vẫn đang hỏi không ngừng.



“Ngươi không đi trở về nhìn tức phụ ngươi một chút?” Hồ đại phu rốt cục không thể nhịn được nữa: “Hắn mới vừa mang thai, cần phải có người trông chừng.”



“Đúng… Ta phải đi nhìn hắn một chút…” Tưởng Chấn đã hỏi đến không sai biệt lắm, lúc này lập tức đứng dậy, liền đi ra ngoài, sau khi ra khoang lại chạy đi.



Trịnh Dật đang ăn điểm tâm, từ chỗ cửa sổ gian phòng mình ở nhìn ra phía ngoài vừa vặn thấy cảnh này, không khỏi có chút giật mình —— Tưởng Chấn đây là thế nào? Sao lại không thận trọng như vậy?



Hắn đang nghĩ như thế, liền nhìn thấy một màn làm cho hắn không dám tin tưởng, Tưởng Chấn hắn cư nhiên…



Triệu Kim Ca trước cảm thấy mình nôn khan là có bệnh, liền không dám ra ngoài, miễn cho ở trước mặt người khác nôn mửa, nhưng bây giờ biết mình kỳ thật là mang thai nên cũng không cần thiết.



Thậm chí mơ hồ, y còn rất muốn để cho người khác nhìn thấy mình nôn khan.



Người khác thấy được, nhất định sẽ hỏi y một tiếng, sau đó y có thể cùng người đó nói mình mang thai…



Triệu Kim Ca khẩn cấp muốn khoe khoang một chút, nhưng y ra cửa, vừa bị gió bên ngoài thổi, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, căn bản sẽ không muốn nôn.



Y đang có chút mất mát, đột nhiên có người chạy tới: “Triệu Kim Ca, không xong, Tưởng Chấn hắn rơi xuống sông rồi.”



Tưởng Chấn hắn rơi xuống sông rồi.



Từ chỗ Hồ đại phu rời đi, hắn còn có chút hoảng hốt, kết quả vừa hơi mất tập trung, liền đạp lên trên tấm gỗ không cố định, cuối cùng cả người trượt đi rơi xuống sông.



Hai chiếc thuyền đều đậu ở trong sông, người trên thuyền muốn qua lại thì ở chính giữa bắc một tấm gỗ, sau đó ở trên tấm gỗ đi tới đi lui.



Hai chiếc thuyền nếu cao như nhau, tấm gỗ tùy tiện bắc một chút là được, nhưng thuyền của Trịnh gia, so với thuyền của Tưởng Chấn muốn cao một chút.



Như vậy tấm gỗ giữa hai chiếc thuyền nếu như không cố định, chú ý chút thì đi cũng không có chuyện gì, nhưng vừa không chú ý một cái, cả tấm gỗ ngược lại cũng sẽ trượt…



Tỷ như lần này, Tưởng Chấn chạy hai bước, tấm gỗ kia liền từ trên chủ thuyền trượt xuống, Tưởng Chấn cũng bị rơi xuống sông.



“Lão đại!”



“Tưởng Chấn như thế nào lại rơi xuống sông?”



“Mau lấy thang dây đến!”





Mọi người luống cuống tay chân đem Tưởng Chấn từ trong sông vớt lên.



Mà Tưởng Chấn rơi vào sông cư nhiên một chút sinh khí hoặc ngượng ngùng đều không có, hắn vuốt mặt một cái, thậm chí bắt đầu cười ha hả.



Đây là… Bị kích thích ?



“Tưởng Chấn, đây là thế nào?” Trịnh Dật dẫn người tới, không nhịn được hỏi.



“Kim Ca mang thai, ta có chút cao hứng.” Tưởng Chấn nói, hắn rơi xuống nước một hồi, cả người mới thanh tỉnh lại, sau đó liền khắc chế không nổi mà muốn cười.



Hắn sắp làm cha!



Hắn có con!



Tuy rằng vẫn rất lo lắng, nhưng hắn hiện tại càng cao hứng hơn.



Triệu Kim Ca đang suy nghĩ chuyện muốn nôn một chút, để cho người khác biết y mang thai, Tưởng Chấn vừa xảy ra chuyện như vậy, lần này, tất cả mọi người biết đến chuyện y mang thai.



Còn biết bởi vì y mang thai, Tưởng Chấn đặc biệt cao hứng, còn nhảy sông…



Thuyết pháp này, sao lại quái như vậy?



Triệu Kim Ca đối với việc mang thai hoàn toàn không có kinh nghiệm, vốn mang thai y cũng có chút lo lắng sợ sệt, e sợ mình nơi nào không làm tốt sẽ thương tổn tới đứa nhỏ, mà một số biểu hiện quá khoa trương của Tưởng Chấn ngược lại làm cho toàn bộ lo lắng sợ sệt của y đều bay mất.



“Tách giường ngủ… Ta cũng không thấy trong thôn chúng ta có ai mang thai sẽ tách giường ngủ, cùng lắm thì không làm cái kia…”



“Tổ yến? Ăn đồ vật quý giá như vậy làm cái gì? Có trứng gà cũng đã rất tốt… Ta một bữa ăn cá ăn trứng còn chưa đủ?”



“Boong thuyền ta đi rất vững vàng… Ít nhất không giống như ngươi rơi xuống sông nha.”





Triệu Kim Ca phần lớn thời điểm, hoàn toàn nguyện ý theo Tưởng Chấn, nhưng cũng có số sự tình sẽ phản đối… Tưởng Chấn cũng quá khoa trương.



Mấy ngày trước vừa tóm lấy y liền muốn thân thiết, bây giờ lại muốn tách giường!



Triệu Kim Ca quả thực có chút dở khóc dở cười, trong lòng rồi lại ngọt ngấy, đương nhiên, y đôi khi cũng sẽ khá phiền muộn… Tưởng Chấn cư nhiên mỗi ngày chỉ cho y ăn một khối bánh ngọt to bằng nửa lòng bàn tay.



Y gần nhất đặc biệt rất thích ăn ngọt, Tưởng Chấn càng không cho thì y càng muốn ăn.



“Kim Ca, ăn ngọt dễ mập.” Tưởng Chấn khuyên, hắn cũng không phải không cho Triệu Kim Ca ăn, chỉ là Triệu Kim Ca… Quá có thể ăn.



Triệu Kim Ca không một lát liền có thể xử một cân bánh ngọt, hắn không coi chừng, tuyệt đối muốn ăn ra chuyện luôn.



Cá tôm trứng gà lòng trắng trứng những thứ ít mỡ, hắn ước gì Triệu Kim Ca ăn nhiều hơn, còn thức ăn ngọt mỡ vẫn là thôi đi.



“Mang thai mập một chút cũng không sao.” Triệu Kim Ca nói.



“Nếu như sau đó gầy không được thì làm sao?” Tưởng Chấn lại hỏi.



Triệu Kim Ca cứng đờ, nếu như y biến thành đại bàn tử… Tưởng Chấn có thể sẽ không thích y hay không?



Triệu Kim Ca nhất thời ngay cả một khối nhỏ thức ăn ngọt Tưởng Chấn cho phép cũng không ăn.



Đương nhiên, cái này cũng là có nguyên nhân… tại sau khi xác định mình kỳ thật là mang thai, hắn đã không còn nôn, sau khi qua vài ngày, cho dù ngửi thấy được mùi thịt cũng không cảm thấy buồn nôn.



Sau đó y liền phát hiện, so với thức ăn ngọt y thật ra vẫn càng yêu thích ăn thịt, thịt gì y đều muốn ăn.



Đáng tiếc… Thịt gà thịt vịt thịt nạc Tưởng Chấn tùy tiện y ăn, thịt mỡ lại đồng dạng không cho y ăn nhiều.



Triệu Kim Ca có chút buồn bực, nhưng càng nhiều kỳ thật là cao hứng.



Tưởng Chấn cả ngày theo dõi chuyện thức ăn của y, đây là quan tâm y, nữ nhân song nhi nào trong thôn có thể làm cho nam nhân mình quan tâm mình như vậy?



Triệu Kim Ca cũng biết Tưởng Chấn là muốn tốt cho mình, Tưởng Chấn không cho ăn, liền thật không ăn, còn mỗi ngày ấn theo yêu cầu của Tưởng Chấn đi vòng quanh thuyền bốn mươi vòng.



Kỳ thực y rất muốn đi hết một lần cho xong việc, nhưng Tưởng Chấn lại bảo y buổi sáng đi hai mươi vòng buổi chiều đi hai mươi vòng… Đi thì đi đi, kỳ thực cũng không có gì.



Lúc y đi, tổng sẽ có người tới chúc mừng y, tuy rằng trên mặt y không thấy được, trong lòng lại rất cao hứng, lúc này nhìn cái gì đều vừa mắt, đương nhiên, ngoại trừ những song nhi nữ nhân muốn đánh chủ ý lên Tưởng Chấn!



Sau ngày thứ mười Triệu Kim Ca được phát hiện mang thai, đội thuyền Trịnh gia rốt cục tới mục đích, đi tới kinh thành.



Đội thuyền không thể vào thành, liền dừng ở một cái bến thuyền ngoài thành, mà bọn họ mới vừa dừng lại không bao lâu, đã có người tới tiếp Trịnh Dật —— Trịnh gia ở kinh thành bên này sau khi thu được tin tức Trịnh Dật vào kinh, vẫn luôn phái người ở bến thuyền bên này trong coi, cho nên đội thuyền Trịnh gia vừa đến, bọn họ liền biết.