Độc Sủng Xấu Phu

Chương 80: Giúp ngươi khâu may vết thương





Tưởng Chấn làm việc, đều luôn nhìn về phía trước.



Có mấy người ở sau khi đột nhiên gặp tai hoạ, sẽ hối hận, sẽ ăn năn hối hận, thậm chí để tâm tình như vậy ảnh hưởng đến hành động của mình, nhưng hắn lại không.



Chuyện nguy hiểm hắn gặp được nhiều hơn nhều, lần này gặp phải hải tặc thật không tính là cái gì, hiện tại việc cấp bách là phải làm sao bảo vệ mạng của thủ hạ.



Mà cũng không phải tất cả mọi người theo hắn.



“Sơm biết như thế ta sẽ không tới…” Nhìn thấy thảm trạng của hai người kia, một người đồng dạng là thôn dân từ thôn Hà Tây đi ra theo Tưởng Chấn ôm cánh tay bị thương của mình nói, hắn càng nghĩ càng thương tâm, thậm chí còn khóc lên: “Ta không muốn chết…”



Người nghe thế, cảm xúc của những người khác nhiều ít đều bị chút ảnh hưởng.



“Không ai buộc ngươi tới, ta cũng đã sớm nói, chúng ta là đi bảo hộ người sẽ gặp phải nguy hiểm.” Tưởng Chấn nhìn người kia một cái.



Tưởng Chấn đúng là đã nói như vậy, nhưng là…”Nhưng trước đó không phải không nguy hiểm sao?” Người kia không nhịn được nói, mới vừa nói xong, liền đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Tưởng Chấn.



Hắn nguyên bản còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một lời cũng không nói ra được.



“Chờ lần này trở lại, ngươi cũng đừng theo ta nữa.” Tưởng Chấn nói thẳng.



Tưởng Chấn vừa nói như thế, người kia nhất thời như bị nghẹn họng, những người khác cũng tỉnh lại.



Người kia nhìn chung quanh, còn muốn tìm kiếm đồng minh, nhưng mà những đám hung thần kia rất sớm đã theo Tưởng Chấn đối với Tưởng Chấn từ lâu nói gì nghe nấy, bọn họ trước đây làm đả thủ cũng nguy hiểm giống vậy, căn bản liền sẽ không có ý nghĩ như hắn —— muốn sống tốt, vốn phải bỏ ra.



Cùng từ thôn Hà Tây đi ra Tưởng Minh cũng nói: “Xuất môn ở bên ngoài, gặp phải nguy hiểm không thể bình thường hơn được, ngươi đi đến nhà thân thích cũng có thể bị đánh cướp, sợ này sợ kia, ta thấy ngươi sau này vẫn nên đừng ra ngoài nữa!”



“Chúng ta ngày hôm nay cũng không làm chuyện liều mình cứu người gì… Nếu như ngươi là đi nhờ thuyền người khác đi kinh thành gặp hải tặc, ngươi có phải sẽ muốn oán người kia cho ngươi lên thuyền a?”



“Còn có, ngươi chắc sẽ không cảm thấy lần này là Trịnh gia dùng tiền mời chúng ta đi kinh thành chơi một chuyến, lại cho chúng ta một số tiền lớn đi?”



Tưởng Minh nói đến người kia á khẩu không trả lời được.



Tưởng Chấn nhìn Tưởng Minh một cái, đối với người này rất có hảo cảm, đồng thời cũng quyết định chủ ý, thủ hạ những người này nhất định phải thao luyện tàn nhẫn thêm nữa.



Cái bếp, kim chỉ rất nhanh liền được mang tới.



Chỉ ruột dê là không có, mà chỉ khác cũng không phải không thể dùng… chờ nước trên bép sôi lên, Tưởng Chấn bảo Vương Hải Sinh chạy đi pha một chút nước muối đường, sau đó liền đem kim chỉ tất cả đều ném vào nấu, sau đó lại đem nước sôi đổ vào trong bình ngói, hơi nguội một chút liền rửa tay, đem tay của mình rửa thật sạch.



Hắn như vậy cũng vẫn chưa làm đủ bước, nhưng điều kiện trước mắt lại không làm được nhiều hơn —— hai người kia mất máu quá nhiều, lại không khâu vết thương chỉ có một con đường chết.



Đem kim nhỏ khâu may quần áo dùng tay bẻ cong một chút, Tưởng Chấn trực tiếp ở trên boong thuyền khâu may lên vết thương —— khâu giải phẫu cần thiết ở chỗ có ánh sáng mà làm, cũng chỉ có trên boong thuyền phù hợp điều kiện.



Tưởng Chấn trước tiên khâu vết thương cho người bị thương phần eo, sau khi xem qua vết thương của hắn, không khỏi có chút vui mừng —— người này may mắn không có thương tổn đến nội tạng.



Chỉ là… Cứu trị đến cùng hơi chậm một chút.



Tưởng Chấn mới vừa động thủ, tình hình bên này liền đưa tới Trịnh Dật chú ý.



“Các ngươi đang làm gì vậy?” Trịnh Dật không hiểu hỏi, hắn mới vừa đem sự tình an bài xong, liền thấy Tưởng Chấn bên này ở nấu đồ, không khỏi có chút không rõ.



Chờ hắn đến gần, sau khi phát hiện hành động của Tưởng Chấn, càng thêm không rõ.



Tưởng Chấn đây là… Cảm thấy thủ hạ chết không toàn thây không tốt, giúp đỡ vá lại?



Nhưng, hai thủ hạ này của Tưởng Chắn còn chưa có chết đi? Thương thế kia cũng không phải cụt tay cụt chân, không cần tới khâu a…



Người chú ý tới động tĩnh bên này của Tưởng Chấn không chỉ có một, mọi người suy đoán, cũng cùng Trịnh Dật không sai biệt lắm.



Mấy đồng bạn đang vây quanh người bị chém đứt nửa cổ bên cạnh thấy vậy liền có người đề nghị: “Chúng ta cũng dùng kim chỉ đem hắn… Đem hắn vá lại đi.”



Gặp sự tình như vậy, dựa theo thông lệ nhất quán của thương đội Trịnh gia, sẽ cặp bờ không lâu sau đó, sau đó an táng những người chết ngay ở chỗ đó.



Bọn họ xác thực không để cho thi thể đồng bạn lúc chôn cất không hoàn chỉnh hoặc bộ dáng quá khó coi, chung quy phải giúp họ thu thập một chút.



Nghĩ tới đây, trái tim tất cả mọi người tình đều trầm xuống, mà liền ở lúc này, Triệu Kim Ca đột nhiên nói: “Tưởng Chấn đang cứu người.”



“Cứu người?” Trịnh Dật sững sờ, đây là đang cứu người?



“Hồ đồ, bộ dáng như vậy làm sao có thể cứu người? Đây là khiến người trước khi chết còn phải chịu tội một trện!” Đại phu nhìn thấy Trịnh Dật ở bên này, liền dự định lại đây xem cho những thủ hạ của Tưởng Chấn có vết thương nhẹ, cũng ở trước mặt Trịnh Dật lộ mặt… Kết quả vừa tới liền nghe thấy Triệu Kim Ca nói Tưởng Chấn là đang cứu người, lập tức bất mãn mà trách cứ.



“Tưởng Chấn là đang cứu người.” Triệu Kim Ca nhìn thấy đại phu phủ quyết Tưởng Chấn, có chút không cao hứng.



Tuy rằng y cũng không biết Tưởng Chấn tại sao muốn làm như thế, càng không biết Tưởng Chấn có phải là thật có thể cứu người hay không, nhưng… Tưởng Chấn nói hắn là đang cứu người!



“Nếu như hắn thật không cam lòng thấy thủ hạ chết, ta chỗ này có chút dược có thể cho hai người này dùng, đừng làm những thứ lung tung này.” Đại phu nói, liền muốn đi lấy kim chỉ ngâm ở trong nước: “Còn có, nấu cái này làm cái gì? Các ngươi lấy bếp nấu chút dược đi.”



“Không thể đụng vào!” Triệu Kim Ca vội vã ngăn cản đại phu, trước Tưởng Chấn liền đề cập tới một câu, vật này không thể để cho người đụng vào, càng không thể làm bẩn, mà trên tay đại phu này lại có nhiều vết máu!



Đại phu tự nhận thái độ đối với những người này đã đủ tốt, không nghĩ tới những người này cư nhiên lại cự tuyệt nữa hảo ý của ông, lúc này Triệu Kim Ca còn một bộ dáng như đang sợ mình hạ độc, nhất thời có chút nổi giận: “Đúng, hắn là đang cứu người, ta ngược lại thật muốn nhìn một chút, hắn sẽ làm sao cứu người! Ngược lại đừng đem người đang khỏe giết chết!”



Nói xong, ông liền quay người muốn đi.



“Chờ đã.” Triệu Kim Ca vội vã đem người kéo lại: “Hồ đại phu, chúng ta nơi này có người bệnh phải cứu trị.”



“Các ngươi không phải tự mình có thể trị sao?” Đại phu khẩu khí thật không tốt.



Triệu Kim Ca nhất thời có chút lúng túng, Tưởng Chấn cũng không biết y thuật…



“Hồ đại phu, xem cho bọn họ một chút đi.” Trịnh Dật nói.



Kia Hồ đại phu trong lòng đầy bụng oán khí, nhưng Trịnh Dật đã lên tiếng, ông cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, sau đó trị liệu cho người.



Ngoại thương, chủ yếu vẫn là xem dược vật, nói là trị liệu, Hồ đại phu cũng chỉ lấy dược ra, dạy người sử dụng mà thôi.



Mà vào lúc này, Tưởng Chấn cũng đã giúp hai người kia khâu vết thương, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.



Vừa rồi chuyện đại phu tới đây, Tưởng Chấn mặc dù biết, nhưng bởi vì hắn đang hết sức chăm chú mà giúp người khâu vết thương nên cũng không nghe rõ đối thoại. Lúc này cuối cùng cũng coi như khâu vết thương của hai người đó xong, hắn liền nói với Hồ đại phu: “Hồ đại phu, làm phiền ngươi bôi dược cho bọn họ.” Vết thương tuy rằng khâu rồi, nhưng tốt nhất vẫn nên bôi dược.



“Ngươi không phải có bản lĩnh cứu người sao? Làm sao còn muốn dược của ta?” Hồ đại phu cười lạnh một tiếng.



Tưởng Chấn sững sờ, tùy tiện nói: “Ta cũng là lấy ngựa chết làm ngựa sống.” Đại phu ngược lại không đắc tội được…



“Ngươi coi như có tự mình biết mình.” Hồ đại phu nói, nghĩ đến nếu không phải Tưởng Chấn, người trên thuyền này nói không chừng đều phải chết, đến cùng vẫn cầm chút dược trị thương tốt nhất đi ra: “Ngươi để người bôi cho bọn họ đi, dược của ta không nhiều, ngươi dùng ít chút.”



Tưởng Chấn gật gật đầu, đem dược cho anh em nhà họ Hà, nháy mắt trùng hợp thấy một thủ hạ của mình trên cánh tay bị đâm thủng một lỗ, máu chảy hơi nhiều, liền vẫy vẫy tay: “Đến, ta khâu vết thương cho ngươi một chút.” Vừa nãy sau khi khâu may, hắn tìm trở về cảm giác, có thể thuận tiện giúp những người khác cũng xử lý một chút.



“A?” Người kia có chút mờ mịt nhìn Tưởng Chấn, Hồ đại phu nói hắn vẫn có thể sống, không cần làm ngựa chết y…



“Hồ đồ!” Hồ đại phu lúc này liền giận : “Bọn họ là người, không phải quần áo, kia có thể tùy tiện cho ngươi dùng kim khâu? !”



Tưởng Chấn cũng không thèm quan tâm Hồ đại phu, hắn lại dùng đậu tắm rửa sạch tay, đổi kim chỉ đã nấu nhìn về phía người kia: “Muốn khâu không?”



Kim trên tay Tưởng Chấn thoạt nhìn sắc nhọn vô cùng, người kia có chút không dám để Tưởng Chấn động thủ, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Tưởng Chấn, hắn lại theo bản năng mà nói: “Muốn!”



Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền có chút hối hận rồi, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể cắn răng ngồi ở trước mặt Tưởng Chấn.



Bị khâu mấy cái… Chắc không có chuyện gì đâu?



Hắn đầy mặt xoắn xuýt, Tưởng Chấn lại chỉ xem qua vết thương của hắn thấy bên trong không có dị vật liền nhanh chóng giúp hắn khâu vết thương.



Khâu vết thương rất đau, người này không nhịn được hừ ra tiếng, đều đem đôi môi cắn rách, mà không thể phủ nhận chính là, sau khi vết thương này được khâu, sẽ không cứ chảy máu không ngừng như trước nữa.



Tưởng Chấn dừng lại động tác nhìn về phía Trịnh Dật, liền thấy bộ dáng suy tư của Trịnh Dật.



“Tưởng Chấn, này thật có thể cứu người?” Trịnh Dật hỏi.



“Trịnh thiếu, ta không thể bảo đảm, nhưng trên thuyền nếu như có vết thương khá lớn tương đối sâu, ta có thể giúp một tay khâu lại một chút, ít nhất khiến người đó ít chảy máu nữa.” Tưởng Chấn nói, hắn lúc này kỳ thực rất mệt, nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu…



“Trịnh thiếu, Phương Bình muốn cho Tưởng Chấn khâu một chút.” Một thanh âm vang lên, rất nhanh, một cái hộ vệ trên thuyền liền ôm một cái hộ vệ khác tới đây.



Tên hộ vệ bị hắn ôm tên Phương Bình, chính là người trước đó bị chém lủng bụng, tâm tâm niệm niệm cảm thấy mình ngay cả con đều không có lại phải chết quá thiệt thòi.



“Phương Bình, ngươi điên rồi?” Phương Bình là thủ hạ của Lục Đại, nhìn thấy hắn cư nhiên tìm Tưởng Chấn khâu vết thương, Lục Đại đầy mặt không dám tin tưởng.



“Ta… Ta muốn khâu một chút.” Phương Bình khó khăn nói, trước đó Hồ đại phu nói hắn hết thuốc chữa, dù sao trên bụng của hắn lủng một cái lỗ lớn như vậy.



Nhưng hắn thanh tỉnh, một hồi lâu cũng chưa chết, còn luôn lo lắng cho ruột của mình từ trong bụng rơi ra…



Hắn kỳ thực không có bao nhiêu tin tưởng Tưởng Chấn có thể cứu người, nhưng để Tưởng Chấn khâu lại cho mình, tốt xấu ruột của hắn sẽ không bị rơi ra…



“Chính ngươi tìm tội mà chịu, ta cũng không ngăn ngươi.” Lục Đại bất mãn mà nhìn Phương Bình một cái.



Tưởng Chấn nhìn một chút, phát hiện Phương Bình này vận khí cũng không tệ, đồng dạng không thương tổn đến nội tạng.



Nghĩ cũng phải, nếu thật thương tổn tới nội tạng, hắn khẳng định kiên trì không được đến bây giờ, cũng vì không thương tổn đến, mới sẽ lâu như vậy cũng chưa chết ——trên bụng người không có động mạch lớn nào, chỉ lủng cái lỗ trong thời gian ngắn cũng không chết được, thật muốn nói đến, người này tình hình so với hai thủ hạ của hắn còn tốt hơn một chút.



Tưởng Chấn giúp Phương Bình khâu kín lại, mà vào lúc này, đám người Vương Hải Sinh cũng đã bôi dược xong cho hai người thôn Hà Tây bị trọng thương kia, lại đút chút nước muối đường.



“Đút cho bọn họ nước đường thì thôi, tại sao còn phải thêm muối?” Có người không hiểu hỏi.



“Ăn muối có thể có sức lực, uống nước muối đường đối với thân thể tốt nhất, vợ ta mỗi ngày đều uống.” Vương Hải Sinh khinh bỉ mà nhìn người dò hỏi một cái, lúc trước Tưởng Chấn từng để cho Tôn Tiểu Sơn uống nước muối đường, từ sau khi đó, hắn nhận định nước muối đường này là đồ tốt.



Người ở bên cạnh Vương Hải Sinh nghe vậy dồn dập gật đầu, đều nhận định nước muối đường là đồ tốt, Tưởng Chấn nghe thấy, khóe miệng ngược lại giật giật.

Bất quá, hắn rất nhanh liền không rảnh nghĩ những thứ này, toàn tâm toàn ý giúp Phương Bình khâu kín vết thương.



Thời điểm Tưởng Chấn khâu vết thương cho người, mấy chiếc thuyền lớn đã dựa vào nhau, đồng thời dừng ở bên bờ, trời cũng sáng rồi.



Theo lý lúc này phải nhanh chóng rời đi, nhưng hải tặc cũng đã bị đánh tan, trên thuyền khác thủy thủ lại chết rất nhiều, thuyền trong lúc nhất thời đi không được, Trịnh Dật liền dứt khoát tu chỉnh một chút.



Cũng bởi như thế, người bệnh trên mấy chiếc thuyền này, lúc này đều được chuyển tới trên boong thuyền chủ thuyền, do Hồ đại phu cùng mấy gã sai vặt bên cạnh ông cứu trị.



Những người bệnh đều chỉ bị ngoại thương, trong đó có tới hơn mười người bị Hồ đại phu phán đã không cứu được…



Trịnh Dật liếc mắt nhìn Tưởng Chấn đang giúp Phương Bình khâu vết thương, liền để gã sai vặt đi dò hỏi những người kia, có muốn Tưởng Chấn hỗ trợ khâu vết thương hay không.



Những người kia có mấy người còn có ý thức, đại thể lại đã hôn mê, chỉ có thể do người ở bên cạnh làm chủ.



“Hắn căn bản không phải đại phu, thật có thể giúp người trị liệu sao?”



“Để ca ta thử một chút đi…”



“Huynh đệ ta đã sắp không được, vẫn đừng để cho hắn đi chịu tội.”





Những người kia ý tưởng gì đều có, nhưng vẫn có rất nhiều người nghĩ phải thử một lần, không nghĩ đúng lúc này, người bị thương phần eo đầu tiên được Tưởng Chấn khâu vết thương tất thở.



Người này thương tổn có chút nghiêm trọng, thời gian bị thương cũng lâu, tuy rằng bởi vì đao đâm hắn không đủ sắc bén nên không đả thương đến nội tạng, nhưng đến cùng lại mất máu quá nhiều…



Hắn co quắp trong phút chốc, liền không còn tiếng động.



Vương Hải Sinh cầm nước muối đường, vốn còn muốn cho hắn uống một điểm, không nghĩ lại gặp được chuyện như vậy, trong lúc nhất thời cả người đều ngây ngẩn.



Tưởng Minh cùng mấy người thôn Hà Tây đi ra tới, cũng không nhịn được nghẹn ngào.



Rất nhiều người vốn còn muốn để Tưởng Chấn hỗ trợ khâu vết thương, nhất thời do dự.



Tưởng Chấn lúc này, mới vừa vặn giúp Phương Bình khâu xong bụng của hắn.



Đêm qua chiến đấu rất lâu, Tưởng Chấn từ lâu mệt đến không chịu nổi, hiện tại sau khi ngồi xổm ở trên boong thuyền giúp người khâu một ít vết thương, càng thêm cả người ngứa ngáy.



Hắn đứng lên hoạt động tay chân một chút, bảo người chuyển hai cái bàn đến, sau đó mới hỏi: “Còn có người muốn khâu vết thương không?”



Tuyệt đại đa số người đều chần chờ, nếu để cho Tưởng Chấn khâu vết thương, trái lại chết nhanh hơn thìlàm sao bây giờ?



Tưởng Chấn nhìn một chút, liền phát hiện người cần khâu vết thương có tới hai mươi, ba mươi người, hắn biết rõ mình cứu không được tất cả mọi người, trực tiếp nhìn về phía một người có thương thế tương đối nhẹ: “Có muốn ta giúp ngươi khâu vết thương hay không?”



Người kia vội vã mà lắc đầu: “Hồ đại phu nói ta còn có thể cứu.” Vết thương của hắn rất lớn, nhưng Hồ đại phu cho dược, nói hắn có khả năng còn có thể cứu… Hắn đương nhiên không muốn để Tưởng Chấn dằn vặt vết thương của mình.



Hắn chờ gã sai vật bên cạnh Hồ đại phu băng bó cho hắn.



Những người cần khâu, nhưng thương thế tương đối nhẹ, cũng không phải người chắc chắn sẽ chết, cơ bản đều không muốn để Tưởng Chấn hỗ trợ trị liệu, Tưởng Chấn bất đắc dĩ, liền tiếp tục khâu vết thương cho người thương thế nghiêm trọng.