Độc Sủng Xấu Phu

Chương 71: Chuẩn bị đi kinh thành





Tưởng Chấn lần này mang thủ hạ cùng hai chiếc thuyền, cơ bản chỉ ở loanh quanh phụ cận huyện Hà Thành, rất nhiều nơi đi qua đều là những nơi hắn đã từng cùng Vương Hải Sinh đi qua rồi, bởi vậy so ra, vẫn rất an toàn.



Dù sao cũng là lần đầu xuất môn, cho nên hắn không thể không cẩn thận gấp bội, cũng có rất nhiều chuyện phải bận rộn.



Ăn xong cơm tối rồi nghỉ ngơi một phút chốc, Tưởng Chấn lại thức dậy, mà vào lúc này, thuyền của bọn họ cũng chậm rãi đến gần phủ thành rồi, cũng dừng ở một bến tàu.



Ngốc ở trên thuyền, những thủ hạ kia của Tưởng Chấn đều cảm thấy rất mới mẻ, không ai cảm thấy phiền chán, nhưng khi thuyền cặp bờ, thời điểm Tưởng Chấn bảo bọn họ sớm đem một ít hàng hóa chuyển xuống thuyền, đồng thời sắp xếp người gác đêm, trong bọn họ đã có người không vui.



Người kia đương nhiên chính là Lưu Hắc Đầu.



“Đều đã tối, dựa vào cái gì còn muốn chúng ta làm việc?” Lưu Hắc Đầu bất mãn nói, nỗ lực kích động người bên cạnh của mình.



“Ngươi có thể không làm, cũng có thể không đi theo ta… Ngươi cho rằng ta muốn tìm mấy người làm việc cho ta rất khó?” Tưởng Chấn cười lạnh nhìn sang.



Trước hắn không có gì, muốn nhận người cũng sẽ không có người đến, hơn nữa hắn lo lắng không thu thập đám người Lưu Hắc Đầu phục tòng sẽ tụ tập cùng một chỗ tìm phiền toái cho mình, cho nên mới có thể thu đám người kia, nhưng chờ sau này…



Thật ra thì vẫn là Vương Hải Sinh cùng Hà thị huynh đệ nhẫn nhục chịu khó người càng dùng tốt hơn không phải sao?



Tưởng Chấn này vừa nói đến, trong lòng Lưu Hắc Đầu nhảy một cái.



Bản thân gã là một người trừng mắt tất báo, cũng cảm thấy Tưởng Chấn hơn nửa cũng sẽ như thế.



Gã và Tưởng Chấn, có nhiều người nhìn như vậy, Tưởng Chấn vì không làm thủ hạ thất vọng cũng không thể làm gì gã, nhưng nếu gã rời khỏi…



Tưởng Chấn tên kia, cũng đã từng thấy qua máu!



Lưu Hắc Đầu nhất thời lặng thinh, bắt đầu ngoan ngoãn làm việc.



Những người khác nghe thấy Tưởng Chấn nói, cũng cả kinh, suy nghĩ kỹ một chút, càng phát hiện Tưởng Chấn nói rất đúng.



Thời đại này, chính là không bao giờ thiếu người, bằng vào đãi ngộ Tưởng Chấn cho, sau đó muốn nhận người thật đơn giản, nhưng bọn họ… rời khỏi đây lại không làm đả thủ nữa thì bọn họ có thể làm gì?



Những người này lúc làm việc càng thêm ra sức.



Tưởng Chấn đối với việc này rất hài lòng, cũng suy nghĩ cần phải biện pháp thưởng phạt làm cho càng hoàn thiện hơn, sau này nếu có người làm việc tản mạn, trực tiếp đuổi ra ngoài là được rồi.



Đương nhiên, hắn cảm thấy người như vậy sẽ không có… Những người này hiện tại kỳ thực đều rất nghe lời.



Bận rộn hơn một canh giờ đem hàng hóa chuyển xuống thuyền đặt ở nơi trống trải, liền an bài người trong coi, Tưởng Chấn liền về lại trên thuyền.



Triệu Kim Ca cũng giúp đỡ chuyển hàng và kiểm tra, đi vào phòng, Tưởng Chấn liền nắm chặt tay y: “Có mệt hay không?”



“Không mệt.” Triệu Kim Ca nói, chút việc này đối với y mà nói thật không tính là gì.



Tuy rằng Triệu Kim Ca nói không mệt, nhưng đây dù sao cũng là lần đầu bọn họ xuất môn, đêm nay Tưởng Chấn cũng không định làm cái gì… Kết quả…



“Tưởng Chấn, trước ngươi nói buổi tối muốn dạy ta… Ngươi muốn dạy ta cái gì?” Ở bên trong khoang đen thùi, Triệu Kim Ca tò mò hỏi.



Tưởng Chấn muốn dạy Triệu Kim Ca, đương nhiên là phương pháp không khiến ván giường lay động.



Nói thí dụ như… Triệu Kim Ca ngồi ở bên trên hắn, tự mình động lên xuống.



Triệu Kim Ca rất ẩn nhẫn. Y tự thấy mình đã rất chủ động, nhưng đối với Tưởng Chấn mà nói, y kỳ thực phi thường ngượng ngùng.



Đương nhiên, có một bạn đời ngượng ngùng cũng không xấu, Tưởng Chấn rất hưởng thụ từng chút một khai phá Triệu Kim Ca, chớ nói chi là Triệu Kim Ca còn rất phi thường phối hợp với hắn…



Lần này, hai người bọn họ còn thật không có phát ra thanh âm gì, cũng chỉ có lúc kết thúc, thời điểm Triệu Kim Ca từ trên người hắn leo xuống, chân mềm nhũn ở trên ván giường phát ra một tiếng “Ầm”, bất quá thanh âm này ở trên thuyền quá bình thường, cũng không đến nỗi làm người khác hoài nghi gì.



Tưởng Chấn cảm thấy rất đáng tiếc.



Triệu Kim Ca cũng cảm thấy rất đáng tiếc, vị trí này không được tốt, sau khi làm xong những thứ đó liền đều chảy ra, bất lợi cho việc có hài tử.



Nghĩ như thế, Triệu Kim Ca sờ sờ bụng của mình.



“Bụng không thoải mái? Muốn ta giúp ngươi dọn dẹp một chút sao?” Tưởng Chấn nói, hắn nhớ sau khi làm xong, hẳn phải thanh lý, bằng không sẽ dễ đau bụng.



Hắn lúc lần đầu quá kích động quên mất, sau đó liền từng muốn làm như vậy, kết quả Triệu Kim Ca không vui… Hắn nhìn thấy Triệu Kim Ca không đau bụng, cũng liền không có cưỡng cầu.



Đây phỏng chừng là vì cấu tạo của song nhi cấu tạo cùng nam nhân có chút bất đồng, nhưng đáng tiếc hắn căn bản lại không nhìn ra có cái gì bất đồng.



“Không cần.” Triệu Kim Ca vội vàng nói, lúc này làm sao có thể thanh lý? Nương đã nói, tốt nhất nằm thẳng đừng nhúc nhích.



Triệu Kim Ca xoa xoa cho mình, liền nằm xuống, Tưởng Chấn nhìn thấy tình cảnh này, đưa tay sờ sờ bụng của y: “Ngươi nói, bên trong có phải đã có hài tử hay không?”



“Ta cũng không biết, bất quá lúc trước người trong thôn nói ta phỏng chừng không dễ dàng có hài tử.” Triệu Kim Ca có chút mất mát. Song nhi vốn cũng không như nữ nhân dễ dàng có hài tử như vậy, chớ nói chi là y một song nhi không giống song nhi như vậy.



“Không sao, từ từ tới.” Tưởng Chấn hôn Triệu Kim Ca một cái, hắn cảm thấy không có hài tử cũng tốt đẹp lắm.



Như hôm nay đã rất nóng, khoang bên trong càng nóng hơn, tuy rằng bọn họ đều đã quen nóng bức, mà mới vừa vận động một hồi xong, tóm lại là không được dễ chịu.



Triệu Kim Ca cầm một cây quạt, liền chậm rãi quạt gió cho mình cùng Tưởng Chấn, lắc lắc, lại bất tri bất giác liền ngủ mất.



Tưởng Chấn cầm cây quạt qua, liền quạt cho y một chốc, sau đó ném quạt xuống, cùng y ngủ chung.



Ngày hôm sau, đích đến là phủ thành, thương nhân đều từ thuyền bên trên đi xuống, đồng thời, Tưởng Chấn bảo người đến bến tàu chuyển vài vòng, mang về mấy thương nhân muốn đi tới nơi không tương đồng với tuyến hàng của bọn họ.



Những thương nhân kia đều nguyện ý trả giá một ít bạc rồi đi nhờ thuyền lớn, dù sao ở địa giới Giang Nam này, đám hải tạc lớn rất hiếm thấy, nói cách khác thuyền lớn mạnh cơ bản rất an toàn.



Vì tối hôm qua cũng đã đem hàng hóa chuyển xuống thuyền rồi nên hôm này kỳ thực cũng không bận rộn như Tưởng Chấn tưởng, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, hắn còn rút ra thời gian, có thể mang Triệu Kim Ca đi dạo.



Bàn giao Vương Hải Sinh cùng Hà thị huynh đệ đem thuyền xem trọng, Tưởng Chấn liền mang theo Triệu Kim Ca đi ra ngoài.



“Lão đại đối với Triệu Kim Ca thật tốt, thật không nhìn ra được hắn lại thương vợ như vậy.” Có người tới tiếp lời cùng huynh đệ Hà thị.



Hà Xuân Sinh gật gật đầu, thở dài, nếu như sớm biết Tưởng Chấn tốt như vậy, lúc trước hắn liền sớm chút gả đệ đệ cho Tưởng Chấn… Đáng tiếc hiện tại cái gì đều không kịp.



“Đúng rồi Hà Xuân Sinh, nghe nói ngươi có một đệ đệ song nhi dung mạo rất xinh… Ngươi nhìn ta một chút thế nào? Ta phát thệ, ta cũng sẽ thương vợ giống như Tưởng lão đại!” Người kia lại nói.



Hà Xuân Sinh mặt đều đen, người này lớn lên xấu như vậy, còn dám nhớ thương đệ đệ hắn?



Nghĩ tới đây, Hà Xuân Sinh không khỏi liền trừng Lưu Hắc Đầu một cái.



Hà Xuân Sinh cùng Lưu Hắc Đầu là có đại thù, bất quá bởi vì lúc trước Lưu Hắc Đầu đi Hà gia cướp người, mang cũng chỉ có anh em họ gã, bởi vậy Hà Xuân Sinh và những người khác ngược lại không có mâu thuẫn gì, chỉ là xem Lưu Hắc Đầu không vừa mắt, Hà Hạ Sinh càng thêm cả ngày nhìn chằm chằm Lưu Hắc Đầu không tha.



Bị chằm chằm nhìn như thế… Lưu Hắc Đầu cảm thấy rất an toàn, ít nhất điều này nói rõ những người này không có ý định đem gã trói chung với cục đá vứt xuống sông không phải sao?



Tưởng Chấn đi mua mấy khối vải, sau đó lại tìm thợ may lúc trước giúp hắn làm quần áo, ủy thác bà làm thêm vài lá cờ.



Tiêu cục này hắn muốn mở, nên có rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên tiêu kỳ này liền phải bắt tay vào làm.



“Phía trên này muốn thêu chữ gì?” thợ may hỏi.



“Liền thêu một chữ ‘Chấn” đi.” Tưởng Chấn nói, sau đó liền đưa ra một ít ý kiến.



Từ chỗ thợ may rời đi, Triệu Kim Ca liền hưng phấn mà nhìn về phía Tưởng Chấn: “Ngươi thật muốn mở tiêu cục?”



“Phải.” Tưởng Chấn cười nói: “Chúng ta cũng không thể vẫn luôn ngốc ở nông thôn.”



Kỳ thực, nếu như là ở hiện đại, Tưởng Chấn cũng không ngại làm một dân chúng bình thường, dù sao dân chúng bình thường có ăn có uống, sinh hoạt không tính chênh lệch, bình thường cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.



Mà đây là ở cổ đại.



Ngươi ngốc ở nông thôn không làm gì, ai biết có khi nào trời giáng đại họa, liền mất mạng hay không?



Liền nói lại thêm mười mấy hai mươi năm, hắn không còn sức lực giống như bây giờ, tuổi già sức yếu, khi đó nếu có lệnh trưng binh, hắn có phải sẽ bị kéo đi tham quân không?



Cho dù hắn có ít tiền, có thể miễn binh dịch, nhưng Huyện lệnh huyện Hà Thành nếu như thay đổi thành người thích làm tiền, hắn lại không chút bối cảnh, giữ được gia nghiệp sao?



Coi như những chuyện này đều không xảy ra… Đại Tề tồn tại đã mấy trăm năm, không chừng lúc nào đó liền muốn thay đổi triều đại, thời điểm đó bọn họ nếu như chỉ là dân chúng, vậy tuyệt đối chỉ có mặc người xâu xé.



Tưởng Chấn nghĩ có chút xa, nhìn thấy Triệu Kim Ca không rõ, liền từ từ nói với y.



Triệu Kim Ca trước tầm mắt có hạn, chưa bao giờ nghĩ tới những thứ đó, bây giờ nghe Tưởng Chấn nói, mới phát hiện mình trước đây nghĩ thực sự quá ít.



“Bất quá những thứ này đều do ta đoán mò, không chừng chúng ta vấn đề gì cũng sẽ không gặp phải.” Nhìn thấy Triệu Kim Ca đầy mặt xoắn xuýt, Tưởng Chấn đặt tay lên bả vai của y, còn bóp bóp.



Tưởng Chấn sau khi mang Triệu Kim Ca ở phủ thành ăn một bát chè sen ngọt ngào phao nhìn hạt sen óng ánh long lanh, lại mua một cái bánh nướng cho y ăn, Triệu Kim Ca vốn muốn cự tuyệt, nhưng ngẫm lại câu truyện Tưởng Chấn ngày hôm qua kể, lại nhịn xuống.



Tưởng Chấn thấy thế, tâm tình không tệ mà cắn bánh nướng của mình một cái.



Hắn hiện tại đã không nghèo giống ban đầu nữa, ăn sơn trân hải vị mặc tơ lụa còn chưa được, nhưng mua điểm tâm ở rìa đường ăn thật không có gì to tác.



Thuyền của bọn họ hôm sau mới rời khỏi phủ thành đi tới huyện thành tiếp theo, đồng thời, đội ngũ mỗi phương diện cũng vào quỹ đạo, không cần Tưởng Chấn thời khắc nhìn chằm chằm.



Cũng chính lúc này, Tưởng Chấn bắt đầu dạy Triệu Kim Ca khẩu quyết phép nhân, học chữ số Ả rập.



Ở Đại Tề, không có chữ số Ả rập, mà Tưởng Chấn cảm thấy học toán học vẫn là dùng con số dễ dàng hơn, nên cũng dạy cho Triệu Kim Ca, thuận tiện ra rất nhiều đề thêm thêm giảm giảm số học cho Triệu Kim Ca làm.



Dựa theo kinh nghiệm học toán học của hắn khi còn bé, thứ này muốn tính nhanh, vẫn nên luyện nhiều!



Người bấy giờ ít học toán học, tính sổ đều phải bẻ đầu ngón tay, Triệu Kim Ca học này đó cũng rất vất vả, nhưng y vẫn luôn không hề từ bỏ, học hết sức chăm chú, thậm chí đã có thể trên nhiều khía cạnh đến giúp Tưởng Chấn, qua ít ngày nữa, nói không chừng còn có thể một mình chống đỡ một phương.



Tưởng Chấn lúc ra sức dạy y, đồng thời bản thân cũng nỗ lực học tập mỗi ngày, tranh thủ lúc viết chữ không viết ra chữ cụt tay cụt chân…



Lần này xuất môn, bọn họ ở bên ngoài ngốc gần hai mươi ngày.



Tưởng Chấn vốn tưởng rằng chuyến này ít nhất có thể kiếm lời mấy chục lượng, nhưng mà sự thực lại không phải như vậy, hắn chuyến này, không chỉ không có kiếm tiền, trái lại cho không một chuyến…



Bất quá, đó cũng không phải bởi vì sinh ý không kiếm được tiền, vừa vặn ngược lại, sinh ý này kiếm lời rất nhiều, trừ đi phí tổn, Tưởng Chấn có thể thu nhập được gần tới một trăm lượng bạc, chỉ là lúc đầu hắn quên tính phí dụng cần thiết ở mỗi điểm dừng.



Ở trong đó có mấy huyện thành, thuyền hắn vừa mới dừng lại, thì đã có nha dịch đến hỏi thăm, bên này đưa một chút bên kia đưa một chút… Tuy nói mỗi lần bất quá chỉ mấy lượng bạc, nhưng cuối cùng tính gộp lại thì cũng đã dùng lợi nhuận không còn lại mống nào.



Mà vậy cũng xem như là một cái mở đầu tốt đẹp, hơn nữa hắn đưa qua một lần, sau đó cũng liền không cần thiết đưa nữa nhiều bạc như vậy nữa, thời điểm thấy có người đến thì đưa một lượng bạc để người đó uống rượu cũng đã đủ.



Thời điểm trở lại huyện Hà Thành, Tưởng Chấn không chỉ mang tất cả thương nhân đã mang đi ra ngoài trở về, còn thuận tiện mang về một ít thương nhân ở những nơi khác cùng hàng hóa.



Hai chiếc thuyền lớn dừng lại ở bến tàu, lập tức liền có người bắt đầu dỡ hàng xuống, nhìn cực kỳ náo nhiệt, cũng chính lúc này, Dương Giang đến: “Lão đại!”



“Có việc?” Tưởng Chấn nhìn về phía Dương Giang.



“Lão đại, Trịnh đại thiếu bảo ta ở chỗ này chờ ngươi, hắn muốn gặp ngươi một lần.” Dương Giang nói, gã đã ở phụ cận bến tàu đợi chừng mấy ngày, ngày hôm nay cuối cùng cũng coi như gặp được Tưởng Chấn.



Trịnh đại thiếu muốn gặp người, tự nhiên là thất lễ không được, Tưởng Chấn cùng thủ hạ nói một tiếng, liền lập tức đi tìm người.



Đến Trịnh gia cùng người gác cửa hỏi thăm một chút, Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca lại một lần nữa tiến vào Trịnh gia, sau đó gặp được Trịnh đại thiếu.



Trịnh Dật cho Tưởng Chấn ấn tượng đầu tiên, chính là một công tử phóng đãng ca nhi, nhưng lần trở lại này hắn quần áo chỉnh tề, cả người thu thập phi thường tinh thần, cùng lúc trước rất khác nhau, giữa mặt mày càng là tràn ngập tự tin.



Rất hiển nhiên, Trịnh Dật đây là gặp được chuyện tốt.



Trịnh Dật xác thực gặp được chuyện tốt, hắn đã đem chuyện bài lá trù bị không sai biệt lắm, giấu giấu diếm diếm thứ tốt đã hai tháng, rốt cục có cũng thể thấy ánh mặt trời.



Trừ này ra… Hắn đột nhiên phát hiện, Tưởng Chấn so với hắn tưởng tượng còn muốn có ý tưởng hơn.



Tuy rằng không hiểu một người không rời khỏi huyện Hà Thành, vì sao lại có nhiều ý tưởng như vậy, nhưng chỉ cần Tưởng Chấn có thể mang đến cho hắn chỗ tốt, hắn cũng không để ý những chuyện đó.



“Tưởng Chấn, ngươi rất không tồi, cư nhiên có thể nghĩ được một cái biện pháp kiếm được tiền như vậy.” Trịnh Dật nói.



“Trịnh thiếu quá khen, ta bất quá chỉ là vất vả kiếm chút tiền mà thôi.” Tưởng Chấn nói.



“Hiện tại e rằng là vất vả kiếm chút tiền, sau này chưa chắc đã như vậy.” Trịnh Dật nói: “Ngươi là mở một cái tiêu cục cho bản thân đi? Ta chỗ này có một cửa sinh ý, ngươi có muốn nhận hay không?”



“Sinh ý gì?” Tưởng Chấn hỏi, cũng đã quyết định chủ ý muốn nhận.



Hắn mở cái tiêu cục này, thậm chí đem đả thủ sòng bạc cũng kéo qua, chính là hy vọng có thể gây chú ý với vị đại thiếu gia Trịnh gia này.



“Ta muốn đi kinh thành, hi vọng có người có thể che chở ta đi.” Trịnh Dật nói.



“Trịnh thiếu, ngài bên người cũng không thiếu người bảo vệ?” Tưởng Chấn hơi nghi hoặc một chút, Trịnh gia hạ nhân người hầu nhiều vô cùng, Trịnh Dật muốn đi kinh thành, theo lý không cần hắn đến bảo vệ.



Phải biết… Hắn nguyên bản bất quá cũng chỉ muốn tiếp chút sinh ý giúp Trịnh gia vận hàng mà thôi.



“Ngươi không biết, phương Bắc cũng không có thái bình như chúng ta bên này, người bảo vệ ta, tự nhiên càng nhiều càng tốt.” Trịnh Dật nói.



Giang Nam giàu có, dù có số người không có đất, cũng có thể dựa vào làm công cho người khác sống qua ngày, nhưng phương Bắc lại bất đồng.



Nơi đó có nhiều chỗ hoang vắng thiên tai lại nhiều, hơi bất cẩn một chút sẽ xuất hiện lưu dân, những lưu dân không sống nổi sẽ vào rừng làm cướp làm giặc.



Ở Giang Nam hải tặc rất ít, nhưng ở phương bắc… Thổ phỉ chính là từng ổ từng ổ nhiều vô cùng, hải tặc ít hơn, nhưng vẫn có.



Trịnh gia bọn họ ở huyện Hà Thành rất có mặt mũi, đi ra ngoài liền chẳng là cái thá gì, những thổ phỉ hải tặc gặp được hắn, nhất định sẽ cướp của hắn!



Trịnh Dật là người tiếc mệnh, hắn muốn đi kinh thành, đương nhiên phải làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, huống chi… Hắn còn muốn cùng Tưởng Chấn tâm sự nhiều hơn.



Trước đó cùng Tưởng Chấn nói chuyện, hắn đã có loại cảm giác được ích lợi không nhỏ, hiện tại tự nhiên cũng hy vọng có thể từ trên người Tưởng Chấn đào thêm ít thứ nữa.



“Trịnh thiếu có thể cho ta cái cơ hội này, ta cầu còn không được!” Tưởng Chấn ngay lập tức liền nói.



“Vậy ngươi đi chuẩn bị một chút, mười ngày sau chúng ta xuất phát.” Trịnh Dật cười nói.