Đi ra một khoảng xa, Thanh Nguyệt vội vàng lấy giải độc đạn ở trong ngực do mình tự luyện ra nhanh chóng nuốt xuống, cảm thấy nhiệt lưu giống như chậm rãi có khuynh hướng bình thường trở lại. Lúc này mới quay đầu nhìn về phía Chư Phượng Liên, chỉ thấy nàng ta đứng ngay tại chỗ, nhìn thấy mình quay đầu lại lập tức khiêu khích cười một tiếng, bộ dáng kia giống như tuyệt đối không sợ mình sẽ tìm nàng ta tính sổ, thấy một màn như vậy, trong lòng Thanh Nguyệt tối tăm.
Chư Phượng Liên, người này là muốn đối nghịch chính diện cùng mình sao?
Ai ngờ, tâm tình chập chờn của nàng trong nháy mắt, nhiệt lưu mới vừa bị dược vật kia đè xuống thế nhưng lần nữa cuồn cuộn dâng lên, hơn nữa so mới vừa rồi càng thêm mãnh liệt.
Hỏng bét, thuốc giải độc này thế nhưng không dùng được.
Thanh Nguyệt thầm nói không tốt, vội vàng lôi Diệp Lạc nhanh chóng rời đi.
Đều do nàng quá sơ sót, bằng không cũng không trúng mưu kế của Chư Phượng Liên. Cũng do nàng quá mức tự phụ, cho là nàng ta không có dùng tới loại thuốc hạ lưu này, cho nên chỉ điều chế thuốc giải độc, mà không có chế ra loại giải dược này.
Chư Phượng Liên tự nhận là hiểu rõ Tô Thanh Nguyệt nhất, hôm nay dám tính kế nàng (Nguyệt tỷ), cũng đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Tô Thanh Nguyệt dạy dỗ lại, vừa vặn loại mị hương này càng giận dữ thì càng dễ dáng xúc tiến mị hương phát tác, đến lúc đó, Tô Thanh Nguyệt có muốn không bị mất danh tiếng cũng khó khăn. Một khi chuyện này bị người Bạch gia biết, coi như nàng không muốn từ hôn, Bạch gia tuyệt đối không có khả năng dễ dàng tha thứ cho một nữ nhân phóng đãng không biết kiềm chế vào cửa.
Chỉ là, nàng không ngờ nữ nhân hạ tiện này, hôm nay thế nhưng lại không có giận dữ, ngược lại ngoài dự đoán của mình.
Chỉ là, nàng đi thì như thế nào?
Chư Phượng Liên nhìn phương hướng Tô Thanh Nguyệt rời đi, khóe môi nâng lên nụ cười lạnh lẽo.
Cái hướng kia chính là chỗ nàng an bài người ở trong phủ, nàng ta đi đến đó bị hủy càng nhanh thôi.
Chỗ sâu trong bụi hoa, Thanh Nguyệt phát hiện nếu nàng đi càng nhanh thì nhiệt lưu này cũng lan tràn càng thêm nhanh chóng, vì vậy không thể làm gì khác hơn là vội vàng dừng lại, cố gắng bình ổn hơi thở nặng nề, áp chế ngọn lửa đang cháy hừng hực trong thân thể.
"Tiểu thư, người làm sao vậy." Diệp Lạc lo lắng nhìn nét hồng không bình thường trên mặt nàng, trong mắt đầy lo lắng.
"Muội nhanh đi tìm lão gia hay thiếu gia đến, ta đợi ở đây." Thanh Nguyệt cắn răng trầm giọng phân phó, trán dần dần thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Nhưng......"
"Nhanh đi."
Diệp Lạc còn muốn nói nữa, lại bị Thanh Nguyệt quát lớn, Diệp Lạc nhìn dáng vẻ khó chịu của tiểu thư nhà mình thật sự không yên lòng, nhưng tiếp tục như vậy cũng không được, cuối cùng chỉ có thể cắn răng xoay người chạy đi kiếm bọn người Tô Kính Tùng.
Diệp Lạc vừa đi, Thanh Nguyệt lại lấy một đống thuốc nuốt xuống, mặc dù thuốc này không thể giải được mị hương, nhưng dầu gì cũng có thể trì hoãn mị hương phác tác. Có thể coi như vậy, nhiệt lưu nóng rực này như cũ chậm rãi từ bụng dưới đi lên, nhịp tim bắt đầu không bị khống chế tốc độ tăng dần, đôi tay rục rịch muốn đem y phục trên người cởi xuống, ngay cả thần trí cũng có chút mơ hồ.
Đáng chết, đến tột cùng cái mị hương là cái gì làm thế nào lại bá đạo như vậy?
Thanh Nguyệt mạnh mẽ cắn môi, mượn đau đớn khiến cho mình có thể tỉnh táo hơn.
"Tiểu Nguyệt Nhi, thì ra là ngươi ở đây chờ ta, làm hại ta tim ngươi nãy giờ."
Đúng lúc này, một giọng nói dâm tà từ phía sau chợt vang lên, Thanh Nguyệt cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử mặc cẩm bào từ trong bụi hoa đi ra, gương mặt không có ý tốt, đôi mắt càn rỡ dò xét trên người nàng, trong mắt tràn dày ham muốn.
“Cút”. Thanh Nguyệt cắn răng gầm lên một tiếng. Người đàn ông này sao lại xuất hiện ở đây, nàng rất kích động có ý định muốn nhào tới, nếu không phải còn giữ được một chút thần trí, nàng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
“Thật không thùy mị gì cả, chỉ là, gia thích tính khí tiểu mèo hoang này của ngươi, ngay cả tiếng mắng chửi cũng dễ nghe như vậy, Tiểu Nguyệt nhi yên tâm, gia sẽ cút đi, hơn nữa còn ôm ngươi cùng đi, ở trong bụi hoa này, ta trên, ngươi dưới, muốn như vậy sao”.Thèm thuồng nhìn gò má ửng đỏ, nam nhân cười dâm đãng từng bước tiến tới, đôi tay còn không ngừng kéo y phục trên người xuống, thanh âm cũng run rẩy, rõ ràng đã bắt đầu động tình.
Hắn đã sớm nhìn trúng nữ nhân này, dáng dấp tuyệt mỹ, tính tình lại cay cú, thật sự là loại hình hắn thích, chỉ là bình thường không có gì cơ hội đến gần nàng, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội này, hắn sao có thể không kích động cho được?
Nhìn nam nhân bỉ ổi trước mặt, Thanh Nguyệt nguy hiểm nheo cặp mắt lại lảo đảo lui về phía sau, lúc này mới phát hiện ra hai chân thế nhưng mềm yếu vô lực như vậy, rõ ràng rất chán ghét người nam nhân này đến gần, nhưng thân thể lại không tự kìm chế được bởi vì nam nhân này đến gần mà run rẩy, giống như rất khát vọng.
"Tới, bảo bối, tới gia yêu ngươi, đừng thẹn thùng." Nam nhân vừa nói vừa đôi tay duỗi một cái nhào qua, đúng lúc này, Thanh Nguyệt vẫn nắm chặt tay đột nhiên vung lên, một cỗ sương mù màu đen đập vào mặt nam nhân, thình lình cho hắn ăn một miếng.
"Hừ....., ngươi con mẹ nó cho gia ăn cái gì......, Bịch......" Nam nhân không ngờ Thanh Nguyệt còn có một chiêu này, liền hừ mấy tiếng chỉ vào mặt Thanh Nguyệt há mồm mắng, nhưng tiếng mắng vừa tới miệng, con ngươi khẽ đảo đột nhiên trừng lớn.
Thấy nam nhân ngã xuống đất, thần trí Thanh Nguyệt căng thẳng lúc này mới buông lỏng, thân thể mềm nhũn liền ngã xuống dưới đất, nhưng ngay khi nàng muốn rơi xuống đất, đột nhiên cảm giác ngang hông nhiều hơn một đôi bàn tay, đụng chạm này thế nhưng khiến nàng cảm giác vui sướng, lập tức không tự kìm hãm được khinh ngâm một tiếng.
Nghe mình không tự chủ được khinh ngâm ra tiếng, Thanh Nguyệt chợt cả kinh, cảnh giác quay đầu lại đúng lúc chống lại một đôi mắt tĩnh mịch đen không thấy đáy, nàng còn chưa nhìn kỹ bộ dáng người đi tới, sau ót đột nhiên đau xót, trước mắt liền tối sầm lại, ý thức sau cùng, chính là dược khí nồng nặc từ trên người nam nhân truyền tới.
“Lần này không nên trách ta không có né tránh, là ngươi chủ động ôm ấp yêu thương.” Nam nhân cười yếu ớt nhìn Thanh Nguyệt mất đi ý thức, môi nhẹ nhàng nỉ non, tiếp đến khẽ cong người liền đem nàng ôm vào trong ngực, xoay người biến mất trong bụi hoa.
Thời điểm Thanh Nguyệt tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt chính là màn tơ màu xanh trên đỉnh đầu, trong hô hấp tất cả đều là dược khí nồng nặc, một cái tháp hương ở trên bàn dâng lên làn khói nhẹ.
Đây là đâu vậy?
Thanh Nguyệt nghi ngờ quan sát trước mắt, trước khi hôn mê cặp mắt đen sâu thẳm kia bỗng nhiên xẹt qua đầu, mắt trắng trợn to một cái, chợt từ trên giường ngồi dậy luống cuống tay chân kiểm tra quần áo trên người, cho đến khi xác định trên người không có cái bất ổn gì, hơn nữa nhiệt lưu trong cơ thể cũng đã biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chẫm rãi đi xuống giường.
"Cô nương, người đã tỉnh rồi." Mới vừa xuống giường, một cô gái vén rèm đi vào, khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười xa cách, chậm rãi đi tới trước mặt nàng.
"Là ai dẫn ta tới?" Thanh Nguyệt âm thầm quan sát cô gái xa lạ này, chủ nhân cặp tròng mắt đen kia là ai?
"Yến tiệc lập tức bắt đầu, nếu cô nương không muốn khiến những người khác sinh nghi, xin mời đi theo ta." Cô gái đó hiển nhiên không muốn trả lời câu hỏi của nàng..., nói xong liền nghiêng người đi qua nàng đi ra ngoài, động tác gọn gàng linh hoạt, một chút cũng không có không khách khí.
Thanh Nguyệt biết, nàng ta không muốn trả lời câu hỏi của mình, vì vậy không hỏi nữa, nhẹ ngửi mùi thuốc nơi này âm thầm nhớ kỹ trong lòng, liền mang theo đầy bụng nghi ngờ, theo nàng ta rời đi.
Bên trong gian phòng yên tĩnh trở lại, hai bóng dáng lặng yên không tiếng động tự sau tấm bình phong đi ra, cả người mặc cẩm bào màu xanh da trời, mặt mũi tuấn tú, mà một người còn lại một thân cẩm y màu xanh, mặt như ngọc, mày kiếm như mực, tròng mắt đen tĩnh mịch như đầm nhìn chăm chú bóng lưng mảnh khảnh rời đi, môi mỏng chậm rãi nâng lên đường cong nhợt nhạt.