Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 9-1: Mạch Ngũ Hành?




Vẫn không thể nào tin vào mắt mình, Tiểu Điệp nhìn chằm chằm vào cái cây bị đánh ngã. Nàng nhớ rõ Lãnh Tâm từng bảo nàng là Phế Thuật, không lẽ Thấu Nhãn của đệ ấy lại nhìn nhầm. Thấu Nhãn? Đúng rồi, nàng có thể kêu Lãnh Tâm xem lại giúp nàng lần nữa, Thấu Nhãn hiếm có khó gặp đó không lẽ lại có thể nhìn lầm đến hai lần.

Tiểu Điệp liền ngồi bật dậy chạy về phía phòng của nàng. Khi đứng dậy, chân mày nàng khẽ nhíu lại, dưới chân

"Rầm" một tiếng, cánh cửa bị nàng mạnh bạo xô ra. Nàng vội vàng chạy vào trong phòng lớn tiếng gọi: "Lãnh Tâm" Nhưng ngay sau đó lại bị sững sờ.

"Hửm, không có đệ ấy." Quái lạ, đệ ấy đi đâu rồi kia chứ.

Tiểu Điệp lại xoay người chạy ra ngoài tìm. Đi ngang qua một căn phòng chợt bên trong vọng ra tiếng đập vỡ đồ đạc, một giọng nữ nhi thanh túy mang vài phần cao vút vang lên:

"Đồ ắn hại, có cái chuyện cỏn con đó mà cũng không làm xong, đúng là đồ Phế Thuật mà"

Kéo theo sau là tiếng tát tai không ngừng vang lên chát chát, một giọng nữ nhân khác dường như uất nghẹn lại, khóc không lên tiếng hay có thể nói rằng nàng ta không dám khóc, chỉ có thể nghe thấy âm thanh cầu xin dường như bị lạc giọng.

Con sâu tò mò trong bụng Tiểu điệp lại lần nữa trỗi dậy, hơn hết hai từ "Phế Thuật" khiến nàng cảm thấy dường như có cây kim gì đó chọt chọt trong lòng, cảm giác châm chít như là đang nói nàng vậy. Có hay chăng đây chính là cái gọi có tật giật mình, bởi Lãnh tâm cũng từng nói nàng là Phế Thuật. Nàng thật muốn biết cái gọi là "như thú nuôi" của những Phế Thuật trong thế giới này.

Lén lút lấy tay tẩm chút nước bọt đục một lỗ trên cửa giấy, Tiểu Điệp rón rén đưa mắt nhìn vào bên trong.

Bên trong, một nữ nhân ngồi trên ghế, ánh mắt sắc bén không ngừng liếc nhìn người quỳ gối dưới chân mình, dáng vẻ hận không thể ngay lập tức đem người kia quăng trước miệng cọp để xơi tái ngay lập tức. Nhìn kĩ thì thấy đó cũng chỉ là một tiểu oa nhi mới lớn tầm 14 tuổi. Phía sau nàng ta còn có thêm hai nha hoàn đi theo, dường như hai người này rất được chủ sủng ái nên vẻ mặt vô cùng kênh kiệu.

Đối diện với một chủ hai tớ, nữ nhân được gọi là Phế Thuật không ngừng run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệnh, liên tục đập đầu xuống đất nói: "Chủ nhân tha thứ, chủ nhân tha thứ" Nàng ta đập mạnh đến nỗi trán bị trầy xước, máu từ đó dọc theo hai bên má nhỏ xuống tỏng tỏng, nhuốm đỏ cả một góc áo phía trước.

Thấy thế, tiểu oa nhi không tỏ gì là thương cảm mà trong đáy mắt còn tăng thêm vài phần chán ghét, nàng ta cười lạnh một cái, lấy gót chân đạp lên đầu nữ nhân Phế Thuật, dùng hết sức ấn mạnh xuống đất như muốn nghiền nát đầu của người kia. Nữ nhân Phế Thuật không thể phản khán chỉ có thể ra sức chịu đựng cơn đau từ đầu truyền đến, miệng ú ớ.

Một hồi lâu sau, cảm giác rằng người dưới chân không còn cử động được nữa, nàng ta mới nhấc chân ra, hỏi: "Ngươi muốn được tha thứ?"

Người kia yếu ớt, hơi thở nặng nhọc, thì thào: " Tiểu nhân đã biết lỗi, mong chủ nhân tha thứ"

"Được, ta tâm trạng không tốt cũng là do ngươi gây ra, nếu ngươi có thể làm ta vui vẻ trở lại thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi"

Nói rồi tiểu oa nhi lại chuyển tầm mắt sang đôi hài dính đầy máu của nữ nhân Phế Thuật, lạnh giọng ra lênh: "Liếm sạch hết máu trên đôi hài cho ta"

Tiếng nói vừa dứt, hai nha hoàn đứng phía sau mắt nhìn nhau tràn đầy ý cười như là đang xem kịch vui, một trong hai người còn vỗ tay hoan hô, nịnh hót nói: " Công chúa thật là cao kiến" sau đó ả ta lại chỉa tay sang hướng nữ nhân Phế Thuật cao giọng như mình là chủ nhân nói: " Còn nằm đó làm gì, tính lười biếng à, đứng dậy liếm mau"

Người kia sợ hãi, gắng gượng ngồi dậy, khuôn mặt trắng bệch, hai tay run rẩy nâng gót hài lên, từ từ cúi thấp đầu xuống bắt đầu liếm.

Phía bên ngoài, máu Tiểu Điệp như muốn sôi sục, hai tay nàng bấu chặt vào nhau hàm răng nghiến ken két. Quá lắm rồi, thật sự là quá lắm rôi. Đây mà "như thú cưng" gì? rõ ràng là xem người khác như cỏ rác mà.

Trong lúc căm phẫn cực độ Tiểu Điệp không biết rằng hai mắt nàng đã hóa đỏ, tóc đang dần chuyển sang màu trắng. một tiếng phực vang lên, cả người Tiểu Điệp lập tức như mồi lửa cháy bùng lên thành quả cầu lửa, nhìn cả người đều bị lửa bao bọc, Tiểu Điệp thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó nàng trấn tĩnh lại, khóe môi nở ra một nụ cười gian đầy thâm ý.

Hay lắm thật đúng lúc.

Tiểu điệp như con thú điên hai tay vo lửa thành hai quả bolin, sau đó nhảy lên nóc nhà ngay phòng của tiểu oa nhi làm thủng một lỗ rồi điên cuồng ném quả cầu lửa xuống. Trong lòng không ngừng gào thét:

Á.... á... á CHẾT ĐI BỌN tHỐI THA. Ta ném ta ném ta ném ta ném xem thử các ngươi còn đường nào để chạy.

Dường như độ mạnh của lửa tỉ lệ thuận với tâm trạng của Tiểu Điệp, nàng càng ném, càng tức giận thì lửa càng phực mạnh, quả bolin lửa trong tay càng to, khi quả cầu lửa to đến bán kính mười mét, Tiểu Điệp ném xuống, một tiếng Đoàng như boom dội vang lên. Tiểu Điệp vì bị áp suất làm cho bắn đi, cả người như con diều đứt dây ngay lập tức bay đi mất hút, rơi xuống một lùm cỏ không biết là đâu nằm bất tỉnh nhân sự.

Mặt khác, ở trong phòng, khi cả ba chủ tớ đang thỏa mãn xem trò vui thì trên nóc nhà bỗng một tiếng đùng vang lên, cả ba người đều bị giật mình, chưa kịp hoàn hồn một trận mưa lửa từ đâu rơi xuống. May mắn là một trong hai nha hoàn nhanh nhạy liền tạo rào bảo vệ. Họ sững sờ, sau vội chạy ra ngoài bởi họ phát hiện rào chắn cũng không cầm cự được lâu, đang dần xuất hiện vết nứt. Tiểu oa nhi khóc thét cắm đầu chạy ra ngoài, hai nha hoàn hớt hãi vội đuổi theo.

Vì quá hoảng sợ lo bỏ chạy mà họ đã bỏ mất một cảnh tượng quái dị chỉ có thể thấy được một lần trong đời. Chính là, trên nóc nhà Tiểu điệp mái tóc bạc trắng bay tán loạn, đôi mắt đỏ ngầu của máu tươi, tổng quát cả thân hình chính là quỷ dạ xoa tái thế, không ngừng điên cuồng tạo "mưa lửa". Hai cánh tay tốc độ quay như cánh trực thăng không ngừng xoay xoay xoay xoay ném cầu lửa xuống phía dưới. Cảnh tượng này nếu bắt gặp có thể khiến Tiểu Điệp trở thành quái vật truyền thuyết không chừng.

Người ta thường nói giận quá mất khôn, câu nói đó chính là đây. Tiểu Điệp chỉ biết ném cầu lửa để trút giận mà không nghĩ tới rằng nữ nhân Phế Thuật kia cũng sẽ bị ném trúng. Không biết là nói Tiểu Điệp may mắn hay là nữ nhân Phế Thuật chưa tận số mà quả cầu lửa thiêu trụi mọi thứ, nhưng khi tới nàng ta thì lại rẽ sang hướng khác như đọc được tâm ý của chủ nó.

Cuối cùng chính là ba người bỏ chạy, đầu sỏ bị bay đi mất, chỉ còn lại một nữ nhân Phế Thuật cùng với căn phòng bị cháy te tua còn lại cái nền. Gió thổi vi vu, thoải mái tung hoành mà không lo bị cản trở:v.