Đêm đã khuya, Tiểu Điệp và Hoắc Dĩnh sớm đã đi ngủ, riêng Bạch Lăng thì lại vô cùng tỉnh táo. Hắn một thân bạch y đứng tựa vào cửa sổ, ánh mắt quét vào khoảng không một cách sắc bén. Hiện tại, dáng vẻ Bạch Lăng thâm trầm, không một chút gì gọi là cà lơ phất phơ như khi đứng trước mặt Tiểu Điệp cùng Hoắc Dĩnh.
"Xuất hiện đi."
Dứt lời, trong bóng đêm một thân ảnh bỗng phụt ra, một chân quỳ xuống, hai tay chấp vào nhau, tư thế nghiêm chỉnh chuẩn bị sẵn sàng nhận mệnh lệnh.
Bạch Lăng nhìn thanh niên trước mặt, giọng nói chứa đầy vẻ trào phúng: "Ngươi cũng tận tâm thật, đuổi theo ta từ Thiên Sơn đến tận đây."
Thân thể người đang quỳ khẽ run một cái, hắn biết, bản thân hắn không được phép đi theo Bạch Lăng. Nhưng với trách nhiệm là bảo vệ chủ tử, hắn không thể không đi. Hắn chấp nhận khi trở về Thiên Sơn sẽ lãnh phạt từ Bạch Lăng. Hơn nữa, hắn cũng có một việc rất quan trọng cần phải báo cáo lại với y.
Bạch Lăng dường như muốn nói gì đó, bỗng từ bên ngoài cửa một con chim bồ câu từ trong màn đêm bay tới khung cửa sổ. Bạch Lăng nhanh tay giơ lên bắt lấy, dưới chân bồ câu hắn rút ra một bức thư.
Bức thư được cuộn tròn nhanh chóng được tháo ra, Bạch Lăng đọc nhanh những dòng chữ trong thư, sắc mặt nhanh chóng khẽ biến.
Vị nam tử vẫn đang quỳ bỗng cất tiếng: "Thái... " Câu nói chưa hoàn chỉnh đã bị Bạch Lăng trừng mắt nhìn, hắn nhanh chóng hiểu ý vội sửa lại lời: "Công tử, nơi đó hiện tại rất loạn, phe phái đã bắt đầu rục rịch, người nên lấy đại cuộc làm trọng, mau chóng quay trở về." Nói xong câu này, trên lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Bạch Lăng nhìn đối phương chằm chằm khiến người kia không tự chủ được mà thoáng run một cái. Vị nam nhân kia tưởng chừng như bị khí thế áp bức đến nghẹt thở thì Bạch Lăng bỗng lên tiếng: "Được, ngày mai khởi hành."
Đối phương lập tức sững sờ, tưởng bản thân nghe lầm. Bình thường nếu như hắn dám mở miệng nói đến vấn đề này, nhất định sẽ bị đánh một chưởng rồi đuổi đi mất. Đến khi Bạch Lăng nhướn mày hỏi: "Sao vẫn chưa đi?", người kia mới hoàn hồn, thủ lễ sau đó lui xuống.
Thái tử thay đổi rồi!
Bạch Lăng nhìn bóng lưng người kia đi khuất, sau đó mới từ từ lắc đầu thở dài: Thật không thú vị chút nào, chỉ mới bị nhìn một chút mà đã sợ hãi đến vậy rồi. Nếu như là tiểu tử Hoắc Dĩnh kia nhất định hắn sẽ nói "mắt bị sao vậy?", sao đó Điệp nhi sẽ tiếp "bị chột? hay bị rút gân mắt?". Nghĩ đến đây Bạch Lăng không khỏi bật cười.
Hắn vốn vẫn chưa muốn rời khỏi nơi này, nhưng xem ra, đám người bên kia đã không thể chịu nổi nữa rồi, đã bắt đầu rục rịch. Phụ hoàng ơi phụ hoàng, người sao nhằm ngay lúc này lại đổ bệnh vậy, ta thật sự vẫn chơi chưa đủ.
Sáng hôm sau Tiểu Điệp thức dậy đã không thấy Bạch Lăng đâu, chỉ thấy trên bàn có một phong thư do Bạch Lăng để lại. Nàng cầm bức thư lên đọc, đại khái nội dung trong thư là nói gia đình xảy ra chút chuyện nên phải nhanh chóng trở về, không kịp từ giã, đợi sau khi mọi chuyện sắp xếp xong xuôi sẽ tìm cơ hội về thăm hai người bọn họ.
Nàng gấp phong thư lại, sắc mặt không có biến đổi gì lớn. Bọn họ vốn là bèo nước gặp nhau, nên nàng biết chắc chuyện này nhất định sẽ xảy ra. Nàng chỉ trách Bạch Lăng thật không có nghĩa khí, ra đi cũng không nói lời từ biệt, chỉ để lại vỏn vẹn một là thư khô khan cực hạn.
Hoắc Dĩnh ở trong phòng cầm một trái cầu phấn khởi chạy ra tìm Bạch Lăng để chơi cùng, lần trước Hoắc Dĩnh bị thua, nên lần này nhất định phải phục thù mới được. Hoắc Dĩnh hết tìm trong phòng, sau đó lại chạy ra bếp, kế đó lại chạy ra sân, rốt cuộc lại chạy vào trong đến chỗ Tiểu Điệp đang đứng. Hoắc Dĩnh kéo kéo góc áo Tiểu Điệp dè dặt hỏi: "Nhạc Nhạc tỷ, Lăng ca đâu rồi, đệ muốn tìm hắn cùng đá cầu."
Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh cười khổ nói: "Huynh ấy đi rồi."
Hoắc Dĩnh lập tức thần người, trái cầu đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất. Tuy Hoắc Dĩnh cùng Bạch Lăng hay đấu khẩu với nhau, nhưng việc Bạch Lăng đột nhiên rời khỏi khiến cho Hoắc Dĩnh không khỏi cảm thấy sốc. Thật lâu lúc sau, Hoắc Dĩnh nhìn Tiểu Điệp với đôi mắt đã ửng đỏ, giọng lo lắng hỏi: "Nhạc Nhạc tỷ, tỷ sẽ không nói lời nào bỗng dưng biến mất chứ?"
Nhìn thấy Hoắc Dĩnh như vậy, nàng không kìm được ôm chầm lấy hắn, giọng an ủi nói: "Sẽ không, nếu rời khỏi nhất định là do bất đắc dĩ, ta nhất định sẽ nói trước."
Hoắc Dĩnh lắc đầu kịch liệt, giọng chứa đầy bất mãn: "Không được, không được, tỷ nhất định không được rời khỏi ta."
Tiểu Điệp cảm thấy buồn cười, đành gật đầu thỏa hiệp: "Được, ta sẽ không rời khỏi, trừ phi ta không còn nhớ đến Tiểu Dĩnh."
Nghe đến đây, Hoắc Dĩnh càng lắc đầu kịch liệt hơn: "Không được, không được, ai cũng có thể quên ta, riêng tỷ thì không được."
Nếu lúc nãy là cảm thấy buồn cười thì lúc này nàng cảm thấy nặng nề, nàng im lặng không nói gì. Nàng đã một lần bị phong ấn ký ức khiến cho quên đi mọi thứ, hiện tại phong ấn chưa hoàn toàn được giải, nàng không đảm bảo bản thân có lần nữa lại trở thành "Tiểu Điệp" kia hay không.
Hoắc Dĩnh bị sự im lặng của Tiểu Điệp dọa sợ, khiến hắn theo bản năng náo loạn một hồi, chủ yếu chỉ là mong muốn nàng hứa chắc chắn rằng sẽ không bỗng dưng biến mất. Tiểu Điệp phải dụ dỗ, bảo rằng sẽ nấu một bữa thật ngon toàn món hắn thích mới khiến cho Hoắc Dĩnh hết náo loạn.